Chương 153: Tình Hà Dĩ Kham


Có khi, Lôi Nhu còn đuổi đi không biết bao nhiều người đến cầu hôn, khi đến cầu hôn, gặp được nàng thì ngẩn ngơ trước vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng, thần hồn điên đảo, còn mơ rằng cùng nàng nên duyên đôi lứa, Lôi Nhu liền xuất ra công phu của mình, phá hủy không biết bao nhiêu thứ xung quanh, người đến cầu hôn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dù sao thì bảo vệ tính mạng vẫn quang trọng hơn, làm sao mà còn dám nói đến chuyện cầu hôn, vội vã chạy đi, sau đó gặp ai thì cũng nói về Lôi Nhu, Lôi Nhu không hề có một chút ôn nhu nào cả, Bách Hiểu Sinh nói không phải là hư ngôn.

Lôi Nhu kể lại kinh nghiệm giang hồ của mình, cô thì cho rằng rất thú vị, nhưng khi vào tay người khác thì sự sợ hãi đối với nàng càng tăng thêm, biết được tính cách của nàng quả thật là danh bất hư truyền, chỉ có duy nhất một người nghe được mà không biến sắc một chút, chỉ thỉnh thoảng có chút kinh ngạc mà thôi. Sau khi dùng cơm thì Lôi Nhu và Chung Đào cáo từ rời đi, Lôi Nhu lấy đi đấu lạp của Đinh Thế Kiệt, nói là muốn nghiên cứu, Đinh Thế Kiệt làm sao mà không đáp ứng cho được, sau đó nàng kéo Chung Đào rời đi, khi thấy nàng đã rời khỏi thì Đinh Thế Kiệt dùng tay lau mồ hôi trên trán, nhìn sang chỗ Phương Kiếm Minh, cười khổ:" Biết gì là sống trong đau khổ không, chính là đây, nhưng kỳ lạ là Chung lão đệ hình như có lực miễn dịch với nàng rồi, không hề lo lắng về tính tình của nàng, ta thật sự là phục hắn!"

Phương Kiếm Minh cười ha hả nói:" Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Chung lão đệ là người trung hậu, đối nhân chân thành, lôi cô nương cho dù có xảo quyệt, hỏa bạo, thì đối với hắn cũng không có biện pháp nào, bọn họ thật sự là một đôi do trời đất tạo nên!" Đinh Thế Kiệt cười nói:" Không sai, Phương lão đệ, những lời này của ngươi quả thật là rất đúng, thật ra không phải chỉ có bọn họ là một đôi trời sinh, mà ngươi cùng Long tiểu thư cũng như thế, nữ có tuyệt đại phong tư, võ nghệ cao thâm, nam thì kỹ áp quần hùng, nhất cử thành danh, lại là một công tử tiêu sái, tuấn tú, hai người cũng chính là trời sinh một đôi!" Phương Kiếm Minh nghe hắn giễu cợt mình thì vội nói:" Đinh đại ca này, huynh cũng đã đến lúc phải lập ra đình rồi, huynh định cùng với đường tỷ tỷ khi nào mới thành hôn đây, đến lúc đó thì đừng quên gửi thiệp mừng đó." Đinh Thế Kiệt nghe xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn:" Còn sớm, còn sớm, không vội, đệ không thấy sao, thân ca ca Đường Ảnh của muội tử còn chưa có thành thân thì ta làm sao dám làm trước chứ!"

Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Chỉ cần hai người tình nguyện thì còn sợ lễ giáo của thế tục hay sao? Người trong võ lâm không cần phải kiêng kỵ những điều đó!" Đinh Thế Kiệt nói:" Giống chúng ta bây giờ cũng tốt, hôm nay ta đã nghĩ thông, giữ nàng ở bên cạnh, làm trợ thủ cho ta, còn tốt hơn là một mình đơn độc." Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói:" Sao, Đinh đại ca định cho Đường tỷ tỷ trở thành người canh cửa sao?" Đinh Thế Kiệt đấm một quyền vào đầu vai của Phương Kiếm Minh, ra vẻ như tức giận:" Cái gì mà canh cửa, ta còn muốn nàng là người hành động, ta mới là người canh cửa, hà hà ..." Đường phì nghe xong thì cười nói:" Đúng vậy, đúng vậy, tỷ cũng hận nhất là những bọn giàu có bất nhân, tỷ sẽ đi theo Đinh đại ca trộm sạch gia sản của bọn chúng, sau đó phân phát cho dân chúng!"

Long bích vân nghe xong, hỏi:" Đường tỷ tỷ, không phải muội lắm miệng, nhưng mà tỷ làm như thế thì song thân của tỷ tỷ có đồng ý hai không?" Thần sắc của đường phì trở nên buồn bả, hình như đã bị nói trúng tâm sự, nhưng nàng có tính cách vui tươi, cởi mở, cho nên lập tức cười nói:" Lo gì chứ, hiện nay tỷ cũng đã là người lớn rồi, làm chuyện gì đó thì cũng có thể tự quyết định, không nên xin ý kiến họ nhiều quá khiến họ bận tâm thêm, để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của đường môn, trong tương lai cho dù tỷ và đinh đại ca có bị triều đình bắt được thì tỷ cũng không hề nhíu mày!" Long Bích Vân không ngờ nàng lại nói như thế, nhìn sang Phương Kiếm Minh một chút, sắc mặt thoáng trầm một chút. Đinh Thế Kiệt trong lòng cảm động, đành sử dụng mồm mép của mình, cố gắng đè nén kích độgn trong lòng xuống, hét lớn:" Muội tử, muội đối với đại ca như thế, đại ca không biết làm sao đáp lại, sau này cho dù đại ca có 'đi' vào nơi đó thì cũng không mang muội theo. Chúng ta nói chuyện này để làm gì chứ, đời người, chỉ cần sống cho thoải mái, chỉ cần hành động của mình đúng đắng, ngay thẳng thì thích làm gì cứ làm cần gì phải sợ người khác nghị luận chứ. Được rồi, Phương lão đệ, nội thương của Long tiểu thư còn cần phải điều dưỡng, không làm phiền mọi người nữa, đệ chăm sóc Long tiểu thư tốt một chút, ta và đường phì muội đi dạo quanh một chút, nói thật, lần này đến Lôi gia là ngoài dự liệu của ta!

Vừa nói vừa cùng đường phì bước ra ngoài. Ba người Phương Kiếm Minh vì thương tích của Long Bích Vân cho nên không thể tùy tiện đi lại, Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt dìu Long Bích Vân vào phòng. Lôi gia tại Giang Nam là đệ nhất phú hộ, lại là võ lâm thế gia, và còn có quan hệ rất tốt với triều đình, trong phủ có vô số biệt viện cho khách đến thăm, với thân phận của Long Bích Vân thì nàng được chiêu đãi như là một Vương gia vậy. Bởi vì người trong Lôi gia biết Long Bích Vân là người của "Từ Hàng Hiên", lại biết nàng muốn yên tĩnh cho nên mới an bài biệt viện này cho bọn họ ở lại, cũng không có phái nhiều người đến hầu chỉ đưa những nha hoàn ưu tú nhất trong phủ đến, các nha hoàn này đều có võ công, Phương Kiếm Minh nhìn sơ là có thể nhận ra được.

Biệt viện của Phương Kiếm Minh, Long Nguyệt, Long Bích Vân ở có hai tầng, chủ tớ Long Bích Vân ở trên lầu, Phương Kiếm Minh ở bên dưới, có chuyện gì xảy ra thì có thể tiếp ứng cho nhau, còn nơi đối diện chính là của Đinh Thế Kiệt và đường phì.

Phương Kiếm Minh ở lại phòng ngủ của Long Bích Vân nói chuyện một lúc, Long Bích Vân thấy trời vẫn còn chưa tối, muốn ngủ cũng không ngủ được cho nên mới cùng Phương Kiếm Minh nói về võ học, Long Nguyệt ngồi ở một bên nghe, thu hoạch cũng không ít. Kiến thức của Long Bích Vân quả nhiên là phong phú, biết rất nhiều về võ học của các gia tộc, khi nói đến Thiếu Lâm Tự thì Long Bích Vân cười nói:" Phương lang, nói đến võ học trung hoa thì thâm hậu, bác đại nhất chính là Thiếu Lâm Tự, tuyệt học của Thiếu Lâm Tự không chỉ có thất tuyệt, từng có người nói rằng, Thiếu Lâm Tự có bảy mươi hai tuyệt kỹ, mỗi một môn đều là tuyệt đỉnh công phu, tu luyện đến thượng thừa, có thể nói là vô địch. Lời này là đúng, nhưng mà tỷ tỷ xem ra, Thiếu Lâm Tự đâu chỉ có bảy mươi hai tuyệt kỹ, càng đừng nói chi đến thất thất tuyệt, tỷ còn nghe có người nói là, những người nấu cơm, dọn dép, nấu nước cũng luyện võ công, cho nên, có thể nói là có ngàn vạn tuyệt kỹ, đệ nói xem tỷ tỷ nói đúng không?"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì trên mặt tỏ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi:" Vân nhi, lý luận kiến thức võ học quả nhiên là rộng rãi, đáng bậc tông sư, không sai, thời gian ta ở tại Thiếu Lâm tự, đã từng thấy các sư huynh nấu cơm, nấu nước, thậm chí là lão tăng quét dọn cũng có một loại lực kỳ dị gì đó hấp dẫn, hôm nay nghĩ lại thì biết đó chính là tác động của tinh thần, ha ha, Vân nhi, nói ra thì nàng không được cười, lúc đó ta còn muốn xuất gia làm hòa thượng nữa, làm ầm ĩ lên buộc sư bá tổ phải cho ta quy y, nhưng sư bá tổ nói là ta tuy có tuệ căn nhưng mà vướng lấy tình nghiệt, không phải là người trong đạo, nên không đáp ứng, buồn cười nhất là suốt ngày ta chỉ lo ngủ, không có làm chuyện gì cả!"

Long Bích Vân vừa nghe xong thì trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của nàng chợt xuất hiện một tia dao động, sau đó cười nói:" Phương lang, võ học quý tại chuyên chú, vô luận là môn võ nghệ này có phải là tuyệt kỹ hay không, và tạo nghệ của bản thân thế nào, chỉ cần ta chuyên chú thì nhất định sẽ có kết quả tốt, bất cứ một môn võ công nào cũng có thể 'Hóa Hủ Hủ Vi Thần Kỳ', tạo nên thanh thế!" Phương Kiếm Minh kích động vỗ tay một cái, không chút nghĩ ngợi gì đã thốt lên:" Đúng vậy, cũng giống như ta tu luyện "Đại Thụy Thần Công" vậy!" Long Nguyệt và Long Bích Vân nghe được thì đều sửng sốt. Phương Kiếm Minh cười, giải thích:" Môn Đại Thụy Thần Công này là do ta đặt tên cho nó, lúc nhỏ, ta nằm mộng thấy một lão nhân, trong mộng lão nhân nói cho ta biết, phía sau Thiếu Lâm Tự có cất dấu một thứ tốt, bảo ta đến đó lấy. Sau khi tỉnh lại, ta tin đó là thật, cho nên chạy đến sau núi, quả thật là tìm được một quyển bí cấp, ta liền chiếu theo chỉ dẫn của bí cấp mà tự mình lĩnh ngộ, cho đến bây giờ thì cũng đã có chút thành tựu.

Long Bích Vân nghe xong thì mừng rỡ, đang ngồi trên giường bỗng bật dậy, khi nàng bật người dậy thì cả người nàng hiện ra trước mắt Phương Kiếm Minh. Thì ra lúc Long Bích Vân lên giường thì Phương Kiếm Minh ở bên ngoài đợi, chờ sau khi nàng lên giường ngồi rồi mới tiến vào. Trên người của Long Bích Vân chỉ có một kiện tiểu sa ngắn tay, hơn nữa ở đầu vai của tiểu sa hơi hở ra, tạo thành một lỗ hổng, song đỉnh ngọc phong lộ ra gần cả tấc.

Phương Kiếm Minh nào ngờ rằng nàng sẽ có hành động như thế, hơn nữa nàng cũng không dùng chăn che lại, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, cánh tay mịn màng và cái cổ trắng như tuyết, tất cả lọt vào mắt hắn. Ngày thường Long Bích Vân vốn đã khuynh quốc khuynh thành rồi, mái tóc bồng bềnh như mây, Phương Kiếm Minh ở cách nàng không xa, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng, bây giờ chứng kiện bộ dáng của nàng lúc này thì không khỏi say mê. Khuôn mặt của Long Bích Vân ửng đỏ, vội kéo chăn lên, liếc Phương Kiếm Minh một cái, dịu dàng nói:" Đúng rồi, võ công này của chàng có chút quái dị?" Phương Kiếm Minh xấu hổ cười nói:" Vân nhi, nàng nói là luyện công trong mộng không phải là cổ quái sao?" Long Bích Vân mỉm cười:" Khó trách đêm đó chàng chạy thoát được, thì ra là thế, hì hì, bây giờ thì ta biết rồi, chàng chính là vị hôn phu mà ta muốn tìm!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy lạ, ngẩn người ra:" Nàng nói đêm kia?" Long Bích Vân hừ một tiếng:" Chính là đêm đó, chính là cái đêm mà chàng làm cho ta xấu hổ!" Phương Kiếm Minh càng cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc hỏi:" Ta làm nàng xấu hổ, tại sao ta lại biến thành người xấu rồi?" Không biết đã xảy ra chuyện gì, Long Bích Vân nghe Phương Kiếm Minh nói như thế thì gắt giọng nói:" Đó chính là đêm mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Chàng còn nhớ không, lúc đó ta còn đả thương chàng, ta đuổi theo, nói thật ra thì với tu vi của ta thì lúc đó chàng làm sao thoát khỏi tay ta được, ta ở trước mặt Sử trang chủ của Sử gia trang hứa là sẽ bắt được chàng, càng sẽ không bỏ qua ho chàng, nhưng sau đó ta phát ra kình lực thăm dò cả một dặm xung quanh, bất kể ngỏ ngách nào cũng không bỏ qua, nhưng lại không tìm thấy chàng đâu, chẳng lẽ chàng là quỷ, đảo mắt cái là đã vượt xa hơn một dặm, hoặc là võ công của chàng đã tiến vào cảnh giới vô thượng, lúc đó ta có chút cảm giác không đúng, nhất là sau khi ta phát ra kình lực, thì đột nhiên có một cảm giác thân quen, nhưng cũng có một tia dao động áp chế ta. Ta nghe sư phụ nói rằng "Xuân Hạ Thu Đông Cấp" của Từ Hàng hiên là độc nhất vô nhị trên đời này, ngoại trừ một môn công phu ra thì không có môn công phu nào có thể phá giải được nó, cho dù thần công khác có mạnh mẽ hơn nó, cũng không khiến nó thuần phục dược. Ngày ấy chàng lại làm được, trong lòng ta cảm thấy kỳ quái, sau khi trở về thì hiển nhiên là không biết nói sao với Sử trang chủ rồi, chàng nói xem không phải là chàng khiến ta bị xấu hổ sao? Tất cả đều tại chàng!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng đổ mồ hôi, ngày hôm đó hắn bất tri bất giác vận Đại Thụy Thần Công, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Long Bích Vân nhìn về phía hắn rồi sau đó phi thân đến, nhưng không ngờ rằng ánh mắt nàng đột nhiên có chút mê mang, rồi thoáng một cái đi qua mà không có phát hiện ra hắn, lúc đó trong lòng hắn cũng cảm thấy rất là kỳ quái. Hôm nay Long Bích Vân nhắc lại thì hắn mới nhớ, hắn mới biết được điểm kỳ quái đó, xem Ra Đại Thụy Thần Công của hắn còn có chút công dụng khác, đó chính là khắc chế "Xuân Hạ Thu Đông Cấp" của Từ Hàng Hiên.

Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:" Cho dù Đại Thụy Thần Công của ta có thể khắc chế võ công của từ hàng hiên, thì điều này có liên quan gì đến chuyện ta là vị hôn phu của nàng, rồi tại sao Đại Thụy Thần Công lại có thể khắc chế "Xuân Hạ Thu Đông Cấp", làm sao nàng có thể xác định được ta là vị hôn phu của nàng? Chẳng lẽ chỉ cần có người có thể khắc chế được võ công của nàng thì nàng muốn hắn làm vị hôn phu sao? Vân nhi, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng của cả đời, nàng không thể xem như là trò đùa được, ai ... Vân nhi, nàng đừng trách ta nói như thế, nhưng thật sự trong lòng ta cũng cảm thấy rất buồn bực, tại sao nàng một mực khẳng định ta chính là vị hôn phu của nàng, ta bất quá chỉ là một tiểu tử vô danh, bản lĩnh gì cũng không có, Vân nhi tại sao lại để ý đến ta!"

Long Bích Vân mỉm người ngồi nghe hắn ca thán:" Phương lang, chàng hỏi gì mà nhiều thế, ta nói cho chàng nghe, ta cũng không rõ là tại sao Đại Thụy Thần Công của chàng có thể khắc chế được Xuân Hạ Thu Đông, càng không biết tại sao chàng là vị hôn thê của ta, có một điều ta có thể nói cho chàng chính là, trong thiên hạ này chỉ cần có người có võ công có thể khắc chế võ công của ta, chỉ cần người đó mang môn thần công này, tuổi tác hơn kém ta không nhiều, thì theo mệnh lệnh của sư phụ, người này sẽ là vị hôn phu của ta, tất cả mọi chuyện đều là ý của sư tổ, lý do thì cũng chỉ có một mình lão nhân gia biết, thậm chí là sư phụ của ta cũng không biết được, đây cũng chính là nguyên nhân ta muốn cùng chàng đến từ hàng hiên!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì vẻ mặt biến hóa không ngừng, đột nhiên cười ha hả, nhưng tiếng cười có vẻ cổ quái, so với khóc còn khó nghe hơn:" Nói như thế, thì nàng vì sư mệnh, cho nên mới xem ta là vị hôn phu?" Long Bích Vân cười nói:" Không sai!"

Trong lòng của Phương Kiếm Minh đột nhiên có một cảm giác mất mác, cảm giác này hắn cũng không rõ tại sao lại có, chỉ có điều là trong lòng của hắn cảm thấy rất mất hứng, đột nhiên có một luồng lệ khí mạnh bạo xuất hiện sâu trong lòng hắn, rồi hiện ra trên mặt. Long Bích Vân nhìn thấy thần sắc của hắn thì hơi kinh ngạc, đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển, đã đoán được ẩn tình, mỉm cười:" Xem ra Phương lang đã thích Vân nhi rồi!"

Phương Kiếm Minh giật mình, lớn tiếng nói:" Không có!" Long Bích Vân làm sao mà bỏ qua cho hắn được, hai mắt mở to - đôi mắt đẹp nhìn hắn không chớp. Phương Kiếm Minh bị nàng nhìn như thế thì cảm thấy chột dạ, ngữ khí cũng có chút xao động:" Nàng nhìn ta làm gì?" Trên mặt của Long Bích Vân hiện ra một tia đắc ý, cười nói:" Ta nghe người ta nói là để biết một người có nói dối hay không thì chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đó, là có thể nhận ra được, lúc nãy ta đã nhìn vào mắt chàng, thấy chàng muốn trốn tránh ánh mắt của ta, do đó chàng đang nói dối, Phương lang, nếu chàng đã thích Vân nhi rồi tại sao lại không chịu thừa nhận?" Nói xong, thì nhìn về phía Phương Kiếm Minh, khuôn mặt tỏ vẻ trông mong.

Long Nguyệt nghe đến đó, thì tinh ý, nhanh chóng chạy ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, Phương Kiếm Minh không có phát hiện ra là Long Nguyệt đã chạy ra ngoài, nghe thế thì ngẩn ra, suy nghĩ một chút, thầm nghĩ trong lòng:" Chẳng lẽ là thật sao, nhưng ... không ... Không phải thế, có lẽ không phải là thế ... Vân nhi ..." Vội vàng nói một cách mạnh mẽ:" Vân nhi, nàng nòi hoàn toàn không có căn cứ, nếu ta thích nàng thì ta chắc chắn biết được, nhưng hôm nay ta vẫn còn chưa có cảm giác được, cho nên xem ra ta vẫn còn chưa có thích nàng!" Long Bích Vân nghe xong thì sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nhìn Phương Kiếm Minh, đột nhiên nàng chớp mắt, một giọt lệ từ trên khóe mắt của nàng rơi xuống. Phương Kiếm Minh thấy thế thì trong lòng cảm thấy đau xót, vội đứng dậy, đi đến đầu giường, sốt ruột nói:" Vân nhi, nàng ... Sao lại khóc, đừng làm ta sợ, ta ..." Long Bích Vân chớp mắt vài cái, vài giọt lệ trong suốt từ khóe mắt của nàng chảy xuống, thanh âm của nàng run rẩy:" Phương lang, tại sao chàng lại muốn lừa gạt chính mình, rõ ràng là Phương lang thích Vân nhi, tại sao lại nói ra những lời khiến Vân nhi bị tổn thương. Ta biết chàng trách ta là do vâng theo sư mệnh nên mới nhận chàng là vị hôn phu. Nhưng, chàng biết không, Vân nhi không phải là người như thế, nếu ta không muốn nhận chàng làm vị hôn phu thì cho dù sư phụ có bắt giam ta cũng không được. Không có cách nào khác cả. Chàng cũng biết, ta không phải là chỉ làm theo sư mệnh, mới đối với chàng như thế, nếu chàng đã không thích Vân nhi thì hãy đi đi, đừng tìm đến Vân nhi nữa!"

Phương Kiếm Minh trong lòng chấn động, hai mắt cay cay, nghe nàng nói ra những lời tình thâm nghĩa trọng như thế thì tự mắng mình, tại sao lại nói ra những lời tổn thương đến Long Bích Vân, một nữ nhân không thèm để ý đến chuyện ngươi mắng nàng, ngươi đánh nàng, những nàng luôn có một trái tim tự tôn, đó chính là ngươi xem nàng như đang làm trò, cho rằng nàng tự mình đa tình. Tuy rằng những lời nói của Phương Kiếm Minh không trực tiếp thể hiện ý tứ như thế, nhưng mà không thể không nghi ngờ là có ý nghĩa như thể ẩn chứa bên trong, Phương Kiếm Minh mặc dù chỉ là vô ý mà nói, nhưng 'Thuyết Giả Vô Tâm, Văn Giả Hữu Ý', cũng khó trách tại sao Long Bích Vân lại thương tâm mà rơi lệ.

Phương Kiếm Minh tiến đến trước giường, vươn tay lên, định muốn an ủi Long Bích Vân, đột nhiên nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, nên hơi chần chừ, Long Bích Vân hừ một tiếng, lệ nhãn lại tuôn rơi, rút tay về, Phương Kiếm Minh làm sao còn dám chần chừ, hôm nay nàng đang mang thương tích trong người, nếu tức giận thì sẽ khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng, đặt tay lên trên chăn, vuốt ve bờ vai của Long Bích Vân, cười nói:" Vân nhi, là ta không đúng khiến nàng phải thương tâm, nàng mắng ta đi, nếu không thì nàng cứ đánh ta, đánh cho hết giận!" Long Bích Vân kéo chăn lên, che khuất cả đầu, tiếng khóc của nàng truyền ra, thanh âm rất là bi thương.

Phương Kiếm Minh không ngờ là nàng lại đột nhiên khóc lớn, chuyện đã phát sinh ngoài dự kiến của hắn, nên hắn vội ngồi xuống đầu giường, giơ tay gãi đầu, vội nói:" Vân nhi, nàng đừng khóc, đừng khóc nữa, nàng vừa khóc thì tim của ta cũng cảm thấy nhói đau, nàng càng khóc thì tim của ta càng đau. Không sai, lúc nãy là ta nói dối, ta đã thích nàng!"

Nghe xong lời này thì Long Bích Vân đột nhiên kéo chăn gấm xuống, khuôn mặt xinh xắn vướng đầy lệ, lao vào lòng của Phương Kiếm Minh, một đôi tay mềm mại ôm chặt lấy đầu vai của Phương Kiếm Minh, tựa đầu vào vai của hắn, vừa khóc vừa nói:" Phương lang, tại sao chàng lại không chịu nói sớm, khiến cho nhân gia phải khóc nhiều như thế, tại chàng, tại chàng, tất cả đều tại chàng!" Phương Kiếm Minh không ngờ nàng lại đột nhiên tung chăn lên, rồi nhào vào trong lòng hắn, chỉ cảm thấy một làn hương ập vào mặt, trên người đã có thêm một thân thể mềm mại dính chặt vào, thân thể mềm mại mà nóng rực kia dán vào người khiến cho Phương Kiếm Minh tâm túy thần mê. Mái tóc của Long Bích Vân tựa như một làn mây, vướng vào mặt của hắn không ít, vội giơ tay lên vuốt mái tóc của nàng, rồi vỗ vỗ vào vai ngọc, cười nói:" Được rồi, được rồi, Vân nhi, nàng nhìn nàng xem, tuổi xem ra còn lớn hơn cả ta, mà khóc lóc như thế thì còn ra thể thống gì, hơn nữa nàng lại là 'Phiêu Miểu Tiên Tử', võ công cái thế, sao lại khóc chứ!"

Long Bích Vân hừ một tiếng, cãi lại:" Ta sẽ khóc, nhân gia cho dù võ công cái thế, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, nữ nhi thì muốn khóc cứ khóc, Phương lang, chàng biết không, bây giờ trong lòng Vân nhi cảm thấy rất vui, thật sự, ta lớn như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cảm giác được, nhân sinh thật sự là tuyệt vời, tất cả đều là nhờ có chàng!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng cảm động, hận không thể hái được sao trên trời xuống tặng cho nàng, vỗ vỗ vai nàng, cười nói:" Vân nhi, cần gì phải thế! Tình ý của nàng đối với ta, cho dù là cả đời này ta cũng không đáp lại đủ. À đúng rồi, sao nàng lại thích một người như ta? Ta không có điểm gì để hấp dẫn người khác!"


?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.