Chương 156: Như vậy sư phụ
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 4140 chữ
- 2019-09-21 09:50:15
Lúc này, Phương Kiếm Minh đột nhiên cảm thấy đau, có người đã đánh một cái thật mạnh lên cái mông nhỏ của hắn, người này hiển nhiên không phải là lão tăng đó rồi. Phương Kiếm Minh kêu lên " Ai Da ", dùng tay vuốt vuốt mông của mình, hét lớn:" Ai đánh ta đó, bộ ta nợ ngươi à!" Lời này là hắn học được từ sư phụ của hắn, khi hắn mở mắt ra thì thấy sư phụ của hắn đang đứng trước mặt hắn, nhìn hắn, nét mặt giận dữ, khuôn mặt nhỏ của Phương Kiếm Minh kinh hãi, chu miệng, vội đứng dậy, chạy đi, Thanh Thành tức giận, hét lén:" Tên tiểu tử này, báo hại ta tìm kiếm một lúc lâu, thì ra là ở chỗ này ngủ, thật sự là tức chết mà! Ngươi còn muốn đánh sư phụ nữa, hắc hắc, sư phụ ở đây, muốn thì đến đây nào, để xem ta "dạy" ngươi ra sao!"
Sau đó, Phương Kiếm Minh cũng có nhớ đến chuyện này nhưng mà hắn chỉ nghĩ đó như là một giấc mộng mà thôi, cõ lẽ là trong lòng của hắn cứ nghĩ về thập bát đồng nhân trận cho nên mới có giấc mộng như thế. Tục ngữ có câu "Nhật Hữu Sở Tư, Dạ Hữu Sở Mộng". Lúc đó Phương Kiếm Minh tuy vẫn còn nhỏ nhưng mà cũng hiểu được điều này, hắn cũng không kể cho ai nghe về giấc mộng của hắn, vì nhất định sẽ bị cười mà thôi, cũng như khi hắn nhắc đến Đại Thụy Thần Công trước mặt sư phụ hắn vậy, sư phụ hắn cũng chỉ cười, nói là hoang đường. Đó là vào một buổi trưa hè, của năm thứ hai hắn tu luyện đại thụy thần công, sau đó hắn cũng dần dần quên mất chuyện này. Cho đến khi hắn cùng với Vô Danh tăng đến Thương Long cốc, khi Vô Danh đấu với Đao Thần, chiếc đấu lạp trên đầu bị chặt đứt, thì hắn nhìn thấy đầu của lão thì mới mơ hồ nhớ đến giấc mơ gặp được thập bát đồng nhân và lão tăng có đôi hàng mi trắng, mặc dù trong lòng hắn có chút ấn tượng, nhưng mà không khoảng thời gian ngắn thì hắn cũng không thể từ lão mà có nghĩ đến lão tăng bí ẩn kia, bởi vì mặc dù Vô Danh cũng có đôi mi trắng nhưng tướng mạo của hai người đó thì khác nhau rất nhiều.
Khi đó hắn tu luyện đại thụy thần công cũng chẳng được bao lâu, và lại vào đúng giai đoạn mê ngủ nhất, cho nên đối với việc kia cũng có cảm giác mơ hồ, cho nên sẽ không liên tưởng đến có gì liên quan giữa Vô Danh và lão tăng mi trắng kia, lúc đó tất cả mọi người lại bị Thiên Thiền Đao thu hút cho nên hắn cũng không để ý đến việc này.
Hôm nay, trong mật thất này, gặp được mười tám mộc nhân này, khiến cho hắn nhớ ra chuyện đó, lập tức nhớ đến thập bát đồng nhân trận của thiếu lâm. Mười tám mộc nhân này khác với mười tám đồng nhân kia ở các tư thế ngủ, tư thế của các mộc nhân so với đồng nhân thì tiêu dao hơn, kiêu ngạo hơn, trang trọng và cũng nghiêm cẩn hơn, các đồng nhân trong mộng của hắn không sánh bằng.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:" Xem ra, thiếu lâm tự thật sự là có 'Thập Bát Đồng Nhân Trận', không biết lão tăng lúc đầu ta gặp là ai, chẳng lẽ lão ấy cũng có cùng bối phận với thái sư tổ Vô Danh sao? Hà hà, xem ra thiếu lâm tự quả thật là ngọa hổ tàng long!" Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng bước từng bước về phía trước, một mộc nhân ở phía bên phải gần hắn nhất hình như là khẽ xoay đầu, Phương Kiếm Minh kinh hãi, vội dừng cước bộ, không dám động. Cẩn thận đánh giá mộc nhân này, nhìn một lúc lâu, mà không có phát hiện ra điều gì đặc biệt, không thể phân biệt được tuổi tác của những mộc nhân này, cũng giống như là mộc đầu thúc thúc bên ngoài. Nhưng mà so về khí thế, hay là thần bí thì mộc đầu thúc thúc không thể nào sánh bằng.
Dựa vào nhãn quang của Phương Kiếm Minh, mười tám mộc nhân này đã tiến nhập vào cảnh giới của cao thủ nhất lưu, nhưng mà võ công của họ đã đạt đến cảnh giới nào thì Phương Kiếm Minh không nhìn ra, có khi hắn cảm giác được hắn có thể tranh cao thấp với họ, lại có cảm giác là võ công của họ không phải là cao lắm, nhìn kỹ thêm một chút thì phát hiện ra trên người của mình đã đổ mồ hôi. Càng nhìn họ càng phát hiện ra bọn họ quả thật là cao thâm khó lường, cũng giống như lúc ở ngôi miếu đổ nát, lần đầu tiên hắn gặp Bệnh thư sinh, mười tám mộc nhân này khi hợp lực thì tuyệt đối là không kém các cao thủ trên Thiên bảng và địa bảng, thâm chí là còn cao hơn không ít người trên đó. Phương Kiếm Minh có cảm giác, ngoại trừ nghĩa phụ Đao Thần của hắn ra thì không ai có thể đối phó với bọn họ được.
Phương Kiếm Minh chuyển ánh mắt về phía lão hòa thượng đầu bóng loáng ngồi trên cao. Lão hòa thượng ở cách hắn khoảng hai mươi lăm trượng, Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn, bắt đầu có cảm giác nhìn không rõ, sau đó, từ từ, giống như là có cảm giác như đang nhìn xuống mặt hồ, do nước hồ dao động cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng được, sau đó mặt nước dần dần tĩnh lặng, và nhìn rõ được mọi thứ bên dưới đáy hồ, Phương Kiếm Minh chỉ cần nhìn qua một chút là thấy rõ ngũ quan của lão.
Phương Kiếm Minh nhìn lão thì có cảm giác là lão vừa chớp mắt với hắn, lại có cảm giác là vừa nhăn mặt, hình ảnh này là chợt lóe lên trong lòng của Phương Kiếm Minh, mà từ mắt của Phương Kiếm Minh thì không hề thấy lão động đậy. Phương Kiếm Minh cảm thấy kỳ lạ vô cùng, động tác của lão hòa thượng này quả thật là rất nhanh, nếu như có được thân thủ như thế thì trên đời này còn ai là địch thủ nữa! Phương Kiếm Minh thấy lão mặt mũi hiền hậu, dưới hàm có một chòm râu bạc trắng, trên người mặc một kiện tăng bào với hai màu trắng đen giao nhau. Đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh nhìn thấy một người mặc bộ tăng bào kỳ lạ thế này. Cho nên không khỏi cảm thấy hứng thú với lão hơn. Trước người của lão là một cây Thất Huyền cầm, huyền cầm mỏng như sợi tóc, với khoảng cách xa như thế, Phương Kiếm Minh phải vận toàn mục lực mới xác định được là thanh thất cầm huyền này có cầm huyền.
Thân cầm là thuần một màu trắng, cũng không biết là dùng vật gì để tạo nên, đó chính là điểm vô cùng kỳ dị! Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:" Xem ra tiếng đàn vừa rồi là do lão tấu." Phương Kiếm Minh từ từ tiến lên, lão tăng vẫn không nhúc nhích, vẫn ngồi tại chỗ, giống như là tọa thiền, mà cũng không giống tọa thiền, chẳng lẽ là thiếp đi sao? Phương Kiếm Minh không dám vọng đoán, nên khẽ cao giọng, cung kính nói:" Đệ tử Phương Kiếm Minh, đến đây bái kiến ... Bái kiến sư phụ!"
Phương Kiếm Minh từng nghe mộc đầu thúc thúc nói qua, chủ nhân của mộc đầu thúc thúc chính là người sáng tạo ra "Đại Thụy Thần Công", hắn học "Đại Thụy Thần Công" nên hiển như là đệ tử của người đó, hắn không biết pháp danh của lão tăng này, càng không biết là tăng nhân đời nào của thiếu lâm tự, tóm lại lão tăng này nếu có thể sáng tạo ra môn tuyệt thế thần công là "Đại Thụy Thần Công", hẳn nhất định là rất có danh tiếng ở thiếu lâm tự. Sau khi bái kiến thì Phương Kiếm Minh đứng yên, lẳng lặng chờ đợi, nhưng chờ một lúc lâu, lão tăng vẫn giữ nguyên tư thế kia, không hề động đậy, môi đóng chặt, giống như là đã ngủ thiếp đi vậy, hoặc có thể là đã chết.
Nhãn châu của Phương Kiếm Minh chuyển động, thầm nghĩ:" Nghe mộc đầu thúc thúc nói, đây là một phân thân của người, phân thân thì ta không biết đó là gì, nhưng nếu người đã vận dụng thần thông để biến ảo thành thì nhất định cũng sẽ nghe được tiếng ta nói, sao lại không đáp lời?" Trầm tư cả nửa ngày, vẫn không hiểu được vấn đề này, tiến không được là lùi cũng chẳng xong, đành phải đứng yên tại chỗ. Lại qua một lúc, Phương Kiếm Minh thấy lão vẫn giữ nguyên tư thế cũ, giống như là bị điểm trúng huyệt đạo. Phương Kiếm Minh đột nhiên minh bạch, hắn nhớ đến khi ở dưới đoạn nhai gặp được vợ chồng Mỹ Hòa Thượng Văn Nhược Vọng, lúc bọn họ qua đời thì cũng có hình dáng giống thế này, hắn cười thầm trong lòng cho rằng mình quá ngốc, thì ra hắn đã quá đa tâm.
Phương Kiếm Minh đang định nhấc chân bước lên, thì đột nhiên có cảm giác không đúng, thầm nghĩ:" Sao sư phụ chết được, nếu người đã chết thì làm sao ta tiến vào đây được? Mộc đầu thúc thúc cũng chưa từng nói là sư phụ đã chết! Kỳ lạ, kỳ lạ thật ..." Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không đoán ra được điểm kỳ hoặc trong đó, lão tăng vẫn không nhúc nhích. Phương Kiếm Minh nghĩ đến đau cả đầu, dùng tay vỗ vỗ đầu, cười nói:" Quản chi chuyện đó, nếu đúng là người đã bảo mình vào, hôm nay mình vào rồi thì phải đi lên nhìn một cái!" Nói xong thì nhấc chân đi về phía trước.
"Đừng nhúc nhích, tiểu tử, ta còn chưa chết!" Bỗng dưng có một thanh âm vang lên, trong giọng nói còn có cả tiếng ngáy ngáy vang vọng theo.
Phương Kiếm Minh cảm thấy đau đầu, vội thu chân về, ngạc nhiên hỏi:" Ai đó, tại sao ta không thấy ngươi?" Tiếng nói kia lại vang lên:" Ta chính là lão hòa thượng trên này, ngươi tưởng rằng ta đã chết sao?" Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng, trên người toát cả mồ hôi, giương mắt lên nhìn, thì thấy lão hòa thượng vươn người một cái, lão tăng nhìn Phương Kiếm Minh, chớp mắt vài cái, Phương Kiếm Minh thấy lão bình dị dễ gần, cười hà hà nói:" Thì ra là người, sư phụ, đệ ..." Lão hòa thượng đột nhiên cười ha hả, ngạc nhiên nói:" Ta nghe nhầm sao? Ngươi gọi ta là sư phụ?" Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:" Không gọi là sư phụ thì phải gọi là gì?" Lão tăng cười ha hả, thở dài nói:" Ta thật là xúc động quá, lão tử rốt cục cũng có đệ tử rồi, mau đến đây, cho ta xem một chút nào!"
Phương Kiếm Minh nhìn sang số mộc nhân, có vẻ chần chừ, lão hòa thượng cười nói:" Không cần phải lo, tạm thời bọn chúng sẽ không tấn công ngươi đâu, không có lệnh của ta, bọn chúng muốn động đậy cũng không được, cứ yên tâm tiến lại đây!" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, đi đến. Từ nơi hắn đến chỗ của lão hòa thượng, ở chính giữa có một con đường màu trắng, hai bên lót đá đen, có mười tám đồng nhân, Phương Kiếm Minh đi lên con đường màu trắng, tiến lại chỗ lão hòa thượng.
Đi được một nửa thì lão tăng đột nhiên nở một nụ cười quái dị, Phương Kiếm Minh thấy được thì cảm thấy không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào hắn cũng không biết, chỉ là trong lòng có một dự cảm, nếu tiếp tục đi đến thì nhất định sẽ có chuyện không tốt chờ hắn, cước bộ nhất thời chậm lại, bỗng dưng, dưới chân hắn vang lên một tiếng "ca", bàn chân của Phương Kiếm Minh không còn điểm tựa, chưa kịp thi triển khinh công thì thân thể đã rơi xuống.
Phương Kiếm Minh biến sắc, trong lúc nguy cấp, vội xuất ra một trảo, chộp được ven động của thạch bích. Nhưng không ngờ trảo thủ của hắn vừa chạm vào thạch bích thì các ngón tay có cảm giác như là bắt lấy một con các trạch vậy, rất là trơn, thân hình của hắn chỉ thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục rơi xuống, sắc mặt của Phương Kiếm Minh đại biến, vội kêu lên:" Sư phụ, chuyện gì thế? Sao thạch bích này lại trơn như thế?" Vừa nói vừa dùng hai chân điểm vào trên thạch bích, thân người được nâng lên một chút, rồi lại bị trầm xuống, rồi tiếp tục dùng chân điểm vào thạch bích, giống như là một con khỉ vậy.
Lão tăng cười ha hả, không biết là lão dùng thân pháp gì, chỉ đảo mắt cái là đã đến trước của động, nhìn xuống:" Lão đã rắc lên đó không ít "Hoạt Thạch Phấn", thế nào, sờ vào còn mềm và trơn hơn cả thân thể của phụ nữ phải không?" Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng chẳng biết 'Hoạt Thạch Phấn' là gì, vội hét lớn:" Sư phụ, người làm vậy để làm gì, chẳng lẽ đệ tử còn chưa vượt qua được sự kiểm tra sao? Cần phải được dò xét lần nữa!" Lão hòa thường nghe xong thì giận dữ, quát:", nếu ngay cả chút khó khăn đó mà cũng không vượt qua được thì không cần ngươi cũng được!" Nói xong thì khoanh tay, ngẩng đầu nhìn lên thạch bích ở trên cao.
Cái động này rộng khoảng một trượng năm, nhưng lại sâu không thấy đáy, phía dưới thì tối đen, không thể nhìn thấy gì, Phương Kiếm Minh có cảm giác được là bên dưới có gì đó rất lạnh đang di chuyển, nếu như hắn đoán không sai thì đó nhất định là một loại trùng. Còn có độc hay không thì hắn không biết. Cho dù không có độc thì rớt xuống cũng là chết chắc, Phương Kiếm Minh không có mang theo Thiên Thiền Đao trên người, binh khí duy nhất của hắn hiện nay là tứ chi, hắn chỉ có thể dựa vào tứ chi của mình để đối phó lại quái vật mà mình cũng chưa biết được là gì nữa, nhưng mà cũng có đôi khi, tứ chi lại chính là binh khí tốt nhất.
Thạch bích vô cùng trơn, chân của Phương Kiếm Minh điểm lên bền mặt của nó một cái là bị trượt xuống khoảng hai tấc, cho nên không thể nào tiến lên thêm được, cứ như thế, hai chân của hắn chạy liên tục hơn mười bước, dần dần đã bị trầm xuống khoảng hơn một trượng, cảm giác lạnh ngày càng rõ hơn. Trên trán của Phương Kiếm Minh đã xuất hiện mồ hôi, miệng hét lớn:" Sư phụ, sao lại hại đệ tử, không phải người đã nói là bọn họ sẽ không kích đệ tử sao, người bảo đệ tử không nên lo lắng, cứ yên tâm tiến lên phía trước, giờ mới biết là đã trúng kế!" Lão tăng cười hắc hắc, đi đến trước, hé ra nét mặt già nua nhìn xuống động, cười lớn:" Chỉ là nói đùa thôi, rõ ràng là ta đã cảnh cáo rồi, ngươi không cẩn thận thì làm sao lại trách ta, ta có nói là bọn chúng sẽ không tấn công ngươi nhưng các cơ quan khác thì lại không, ngươi đúng là quá ngốc, ta bảo ngươi yên tâm đi đến trước thì ngươi nghe theo cứ thoải mái mà đi đến trước, chẳng lẽ ngươi không nghe ra được hàm ý trong lời nói của ta sao?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì hét lớn:" Rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý? Làm sao mà đệ tử có thể nghe ra được hàm ý trong lời nói của người chứ, người nói hàm hồ như thế thì cho dù là thần tiên nghe cũng không hiểu!" Lão tăng cười hắc hắc:" Không sai, không sai, ta nói cho dù thần tiên nghe cũng không hiểu, ta thật sự là cao minh, thần tiên cũng không phải là đối thủ ta ta, ha ha ..." Phương Kiếm Minh chớp mắt, suýt tí nữa là bùng nổ lửa giận, lúc nói chuyện, thân thể của hắn lại tuột xuống thêm một trượng nữa, Phương Kiếm Minh nhìn xuống bên dưới, cuối cùng là cảm giác lạnh này là gì mà khiến cho hắn mơ hồ có cảm giác bất an.
Ánh mắt của hắn quét xuống, thì thấy được trong động mơ hồ có vô số trùng nhi, số trùng nhi đó rất giống dưới ngô công, chỉ nhìn thoáng qua thì không thể rõ ràng chi tiết được, nhưng mà trong lòng của Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy an tâm hơn chút, ít ra cũng đã biết được bên dưới đó là gì. Một lúc sau, Phương Kiếm Minh đã tuột xuống khá sâu, khoảng chừng năm trượng, luồng gió lạnh bỗng dưng biến thành một cổ hàn khí, di chuyển về phía thân thể của hắn, khiến cho hắn không nhịn được mà phát lãnh.
"Đây là loại rết gì, sao hàn khí lại nặng như thế, so với 'Huyền Âm Thần Công' của Y Di tỷ thì còn hơn ba phần!" Cúi đầu nhìn lại, lúc này đã có thể nhìn rõ được ngô công bên dưới. Hắn vừa nhìn thấy được thì thân thể đã nổi da gà hết. Ở phía dưới hắn ba trượng, có vô số ngô công. Toàn bộ chúng đều có chiều dài hơn một thước, thân thể dài và dẹp, cái đầu rất to, phần đầu có màu vàng kim, có hai cái vòi dài và một đôi tụ nhãn. Thân thể ở phía sau đầu là mà đen, bên dưới bụng là màu vàng nâu. Cả thân có tất cả 21 đốt, mỗi đốt có hai chân. Cổ hàn khí kia chính là xuất phát từ trên thân của nó. Phương Kiếm Minh kinh hãi hô lên:" Sư phụ, đây là loại ngô công gì vậy, thật đáng sợ, còn có thể xuất ra hàn khí, đệ tử sắp chịu không được nữa rồi!" Trên mặt lão tăng hiện ra vẻ đắc ý, cười nói:" Ngươi có thể nhận ra được là bọn chúng khiến cho người khác sợ hãi, thì coi như ngươi cũng tự biết bản thân mình một chút. Loại ngô công này có tên gọi là "Băng Hàn Ngô Công", đáng lẽ ra là đã tuyệt chủng rồi, ta bắt được bọn chúng ở một nơi bí ẩn trên Thiên Sơn, cho nên trên đời này hẳn là không còn ai thấy được nó nữa. Ngươi đừng nên vẻ nhìn bề ngoài rất nhỏ của chúng, bọn chúng thân mang cực độc, chỉ cần bị nó cắn trúng thì vết thương sữ bị đóng băng, thoáng chốc cả người sẽ có cảm giác như là bị chìm trong đầm băng, vô cùng rét buốt, chỉ một lúc thôi là ngươi sẽ bị biến thành một khối băng, cho dù có nội lực thâm hậu cũng khó có thể hóa giải.
Phương Kiếm Minh nghe xong thì lông tức dựng đứng, hét lớn:" Sư phụ, nếu chúng lợi hại như thế thì sao lại sai khiến bọn chúng hại đệ tử, vậy không phải là muốn hại chết đệ tử rồi sao!" Trên mặt của lão hòa thượng không hề có chút cảm giác lo lắng nào, cười nói:" Ta mở cơ quan là muốn thử dò xét võ công của ngươi, ai mà biết được là ngươi lại kém cỏi như thế, quả thật là khiến cho ta quát thất vọng, biết thế thì lúc đầu không đem tuyệt học truyền dạy cho ngươi." Phương Kiếm Minh nghe xong thì vừa tức vừa khổ, lão hòa thượng này thật là, có muốn thử võ công của hắn thì cũng không nên thử cách này chứ, nếu cần thì hắn tình nguyện giao đấu với mười tám đồng nhân, điều đó tốt hơn nhiều so với việc làm bạn với 'Băng Hàn Ngô Công'. Phương Kiếm Minh lại trầm xuống thêm hai trượng, chỉ còn cách 'Băng Hàn Ngô Công' hơn một trượng, Phương Kiếm Minh sốt ruột, trong lòng quyết tâm, khẽ cắn môi, vận công truyền vào song trảo, trở nên cứng rắn như thép, hai chân đạp mạnh vào thạch bích, phi thân qua phía thạch bích đối diện, xuất trảo, trong lòng thầm nghĩ:" Với mười thành công lực của ta, không tin là không thể đục thủng mi!" Chỉ có một tiếng động vang lên, thạch bích vẫn trơ ra như cũ, trảo của hắn không đâm thủng nó được, đừng nói là đâm thủng, ngay cả một vết xước cũng không có, Phương Kiếm Minh kêu lên một tiếng, thân hình rơi thẳng xuống. Vô số Băng Hàn Ngô Công đã sớm kiển chân để chờ hắn rơi xuống, thấy hắn vừa rơi xuống thì có vài con không nhịn được mà bay lên cao, há miệng cắn về phía đùi của Phương Kiếm Minh.
Hai tay của Phương Kiếm Minh loạn vũ, mấy đạo kình phong được bổ ra, đánh văng số Băng Hàn Ngô Công bay đến, nhưng nhóm thứ hai đã ập đến, mắt thấy Phương Kiếm Minh chuẩn bị bọn chúng cắn, thì lúc đó Phương Kiếm Minh hét lên một tiếng, hai tay liên tiếp bổ ra hơn mười đao, trong tay của hắn hiện không có đao nhưng đôi tay của hắn ngạnh như cương đao. Dưới thế công ấy, hắn nhớ đến "Hỏa Diễm Thủ Đao" của Phi Long Tử, hắn đã từng giao thủ với Phi Long Tử hai lần, đặc biệt là lần sau, hắn đã có nhiều lĩnh ngộ từ Phi Long Tử, hắn có thể được gọi là một hành gia về sử dụng đao, có không ít chiêu thức trong Thiên Thiên Đao Pháp hắn đã đạt đến cảnh giới muốn xuất là xuất, trong tình huống khẩn cấp này, hắn không chút nghĩ ngợi, hai tay dựng thẳng như đao, bổ ra như chớp.
Đao phong quét ra trên diện rộng, đánh bay mấy trăm con Băng Hàn Ngô Công, dù sao bọn chúng cũng không phải là kim cương bất hoại, đương nhiên là không chịu nổi hơn mười đao của Phương Kiếm Minh, máu tươi bắn ra, Băng Hàn Ngô Công chết vô số.
Phương Kiếm Minh hạ hai chân xuống, bên dưới chân của hắn là một con Băng Hàn Ngô Công, một cổ hàn khí từ trong lòng bàn chân truyền đến, Phương Kiếm Minh giật mình, nghĩ thầm:" Những con Băng Hàn Ngô Công này thật lợi hại, vẫn chưa cắn trúng ta mà hàn khí đã mãnh liệt như thế rồi, nếu như bị chúng cắn trúng thì coi như tiêu đời!" Đùi phải nâng lên, xuất ra một cước lên thân của con Băng Hàn Ngô Công, nó liền bị đứt thành hai đoạn, sau đó hai chân của hắn chuyển động không ngừng, liên tục xuất cước, song chưởng thì cũng vỗ xuống mặt đất, tiếng nổ vang lên liên tục, Băng Hàn Ngô Công xung quanh bay tán loạn, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một khối đất trống, Phương Kiếm Minh vội xoay người hạ xuống chỗ đó, vừa hạ xuống thì hai tay của hắn đã dựng lên thẳng như đao, lại tiếp tục bổ ra mười mấy đạo đao phong, đáng văng thêm một số Băng Hàn Ngô Công, sau đó vội đem tầm thần trầm xuống, trầm nhập đan điền, một cổ kình khí từ trên người của Phương Kiếm Minh phát ra, bức lui đám Băng Hàn Ngô Công vây quanh về thêm ba thước, khối đất trống hiện thời khoảng chừng sáu thước.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249