Chương 158: Lão Tăng Bất Hưu
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 4396 chữ
- 2019-09-21 09:50:16
Phương Kiếm Minh nghe lão nhiều lần nhắc đến Thiên Trí, vậy rốt cục Thiên Trí là ai, có quan hệ gì với lão, chẳng lẽ võ công còn cao hơn cẩ lão sao? Phương Kiếm Minh hỏi:" Bất hưu sư phụ, người nên nói cho đệ tử biết một chút về Thiên Trí, chắc hẳn là cao tăng một đời của thiếu lâm tự, võ công cao lắm sao?" Bất hưu cười ha hả:" Cái tên lừa trọc Thiên Trí này, năm lần bảy lượt lừa gạt ta đến phát khổ, ta đã tìm hắn nhiều năm, nhưng tìm khắp thiên hạ cũng không biết được tung tích của hắn, không biết hắn đã trốn đi đâu. Theo lý mà nói thì ta còn chưa chết thì hắn cũng có thể không chết, hắn lớn hơn ta khoảng mười tuổi, võ công của hắn, nói thật, ta cũng không thể không bội phục hắn, năm đó vi sư không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay thì có lẽ đã khác, 'Thụy Giác Kinh' của ta đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhất định sẽ không thua kém 'Dịch Cân Kinh' và 'Tẩy Tủy Kinh' của hắn!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh hãi trong lòng, Thiên Trí tăng lợi hại vậy sao! Bất hưu sư phụ đã lợi hại như thế rồi mà tìm người đó suốt nhiều năm vẫn không tìm được tung tích!
Bất hưu nhìn thoáng qua Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của hắn, biết hắn có chút hoài nghi thì nói:" Ngươi muốn biết hắn là người của triều đại nào, hắn chính là cao tăng của tùy triều, là vào những năm cuối của nhà Tùy, năm đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân từng muốn phong hắn làm quốc sư mà hắn lại không muốn, hắn chỉ nói chức quốc sư hợp với người khác hơn, hắn chỉ thích hợp chỉ điểm một chút mà thôi, nên hắn không muốn mang danh quốc sư, Lý Thế Dân đối đãi với hắn như trưởng bối, rất là cung kính. Sau đó, Lý thị đoạt được thiên hạ, có thể nói hắn có được chút công lao, năm đó cùng tranh đoạt thiên hạ với Lý thị, thì có một người lợi hại nhất đó chính là 'Cầu Nhiêm Khách', người đó không chỉ hùng tài đại lược, mà còn có một thân võ công rất cao, về điểm này thì Lý Thế Dân kém hắn. Nhưng cuối cùng tên trọc Thiên Trí kia giao đấu với Cầu Nhiêm Khách kia, võ công của tên trọc đó tinh thuần hơn hẳn Cầu Nhiêm Khách, cho nên đương hiên hắn không phải là đối thủ của tên trọc Thiên Trí rồi, nhưng hắn cũng là một tên gian hoạt, hắn ra vẻ như đấu ngang sức với Cầu Nhiêm Khách, sau đó thì nói với Cầu Nhiêm Khách:" Cao thủ trung nguyên như ta, thì nhiều vô ố, Cầu Nhiêm tiên sinh chẵng lẽ còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao? Hôm nay bên người Lý Thế Dân nhân tài vô số, mãnh tướng như hổ, văn sĩ tựa long, thiên hạ tôn kính, cầu nhiêm tiên sinh thối lui ẩn cư nơi hải ngoại thì sẽ là một cử chỉ sáng suốt." Cầu Nhiêm Khách cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù hắn chưa tin tưởng là cao thủ trung nguyên có thực lực như hắn và Thiên Trí lại đông vô số, nhưng cũng nghĩ lại, chỉ một mình Thiên Trí thôi thì hắn đã không đấu lại rồi, cho nên đành phải rút lui, ra đến hải ngoại, thành lập quốc thổ của chính mình ở Đông Hải. Ngươi nói tên trọc Thiên Trí có lợi hại không, sau khi Lý Thế Dân giành được giang sơn, muốn phong hắn làm quốc sư nhưng hắn nhất định không chịu, chỉ muốn lý thế phân ban thưởng cho mười ba đệ tử của hắn, còn hắn thì trốn trong thiếu lâm tu luyện võ công, do đó trong võ lâm có rất ít người biết đến hắn."
Phương Kiếm Minh nghe thế thì cảm thấy kỳ:" Nếu nói như vậy thì sư phụ cũng là người đời tùy đường rồi." Bất hưu cười ha hả:" Không sai, vi sư chính là người đời tùy đường, nói về ta thì đó là một chuyện không ngắn. Tên tục gia của ta là Lý Bất Hưu, pháp danh của ta là lấy từ trong tục danh của ta, lúc nhỏ ta bái một người làm sư phụ, học được một thân đao pháp, sau đó thì xông pha giang hồ, bởi vì chiến loạn, ta lại mang họ lý, có chút liên quan đến Lý thị cho nên trong lúc ta xuất ngoại thì người nhà ta bị Dương Nghiễm sát hại, khi nghe được tin này thì trong lòng ta vừa đau thương vừa tức giận, một mình xông vào hoàng cung muốn chặt đầu của Dương Nghiễm. Nhưng không ngờ trong hoàng cung đại nội cao thủ lại quá nhiều, nhất là tên Vũ Văn Thành, võ công của hắn ngang bằng với ta, một mình ta làm sao đấu lại bọn chúng, khi ta kiệt sức, gần như là bị bọn chúng bắt giữ thì lúc đó, tên trọc Thiên Trí xuất hiện, cứu ta đi, nói là muốn đưa ta đến thiếu lâm tự xuất gia.
Khi đó ta làm gì mà muốn xuất gia chứ, ta mắng hắn là kẻ điên, không thèm để ý đến chuyện hắn cứu ta, không cáo từ mà lenn lén rời đi, ta đi lại trong giang hồ hơn một năm, lúc đó Lý Thế Dân càng đánh thế lực càng lớn, tên súc sinh dương nghiễm chui rúc trong hoàng cung suốt ngày lo sợ, ta muốn tu luyện một một tuyệt thế võ công để báo thù, sau đó ở Nhạn Đãng sơn ta phát hiện ra một cây bảo đao, đó chính là 'Thiên Thiền Đao' ( Phương Kiếm Minh nghe thế thì ngạc nhiên) ta luyện được không bao lâu thì tự tin có thể trả thù được, nhưng khi ta rời núi, không ngờ thời gian ta sống trong đó thì thiên hạ đã thái bình, chớp mắt mà đã năm năm, thế là ta lại dấn thân vào giang hồ, gặp kẻ ác là giết, một đao mà giết, ta cũng không biết là mknfh đã giết chết bao nhiêu người, sau đó tên tuổi của ta vang dội trong võ lâm, người trong võ lâm gọi ta là 'Nhất Đao Ma', nói ta một đao giết người, giết người nhập ma đạo.
Khi đó, danh khí của ta quả thật là không nhỏ, người trong giang hồ khi nhắc đến ta đều lo lắng đề phòng, nhất là những kẻ có tâm địa bất lương, không bao lâu, có hai người đến tìm ta, trong đó có một người khiến ta vừa vui vừa giận, đó là vị hôn thê của ta, nhưng vì chúng ta chia cách, ly hợp vô thường, nàng đã âm thầm thích lý thế gân, ta đối với nàng vừa hận vừa không biết làm gì, chỉ đành trách ông trời cố ý trêu người, một người nữa chính là Thiên Trí.
Thiên Trí khuyên ta không nên giết người nữa, còn nói rất nhiều đạo lý cho ta nghe, ta không muốn nghe, tự cho là có Thiên Thiền Đao trong tay thì trong thiên hạ không ai là đối thủ của ta, vị hôn thê của ta cũng khuyên ta buông hạ đồ đao, ta nghe xong thì giận dữ, nói nàng là một nữ nhân mau thay đổi, hôm nay lại đến biện hộ cho Lý Thế Dân. Khi đó ta quả thật là quá ngốc, những lời đó vừa nói ra đã khiến cho nàng thương tâm sâu sắc, lần này nàng đến là bởi vì Thiên Trí yêu cầu chứ không phải vì Lý Thế Dân. Thiên Trí nghe ta nói thì cười, nói rằng có biện pháp, đó là muốn ta và vị hôn thê của ta luận võ, nếu ta thua thì phải đáp ứng một điều kiện của hắn. Ta nghe xong thì cười lớn, võ công của vị hôn thê ta mà ta không rõ sao, không có Thiên Thiền Đao thì nàng còn chưa phải là đối thủ của ta nữa là, ta sợ một đao sẽ dọa nàng chết khiếp cho nên từ thối, Thiên Trí thấy ta không chịu đáp ứng nên dùng phép khích tướng, nói ta nhát gan, căn bản là sợ nàng, ta nghe xong thì tức giận, lập tức đáp ứng.
Lập tức ta và vị hôn thê luận võ, khi giao thủ ta mới phát hiện ra là những năm gần đây nàng tu luyện một môn thần công kỳ dị, lợi hại vô cùng, khi vừa giao thủ ta còn sợ tổn thương nàng nên không dùng toàn lực, sau đó cùng nàng giao đấu, càng đánh càng kịch liệt, khi đã hơn trăm chiêu mà không thể đánh bại nàng ta vô cùng thất vọng, thì ra ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp cũng chẳng khá hơn được gì, đến ngay cả một nữ nhân mà cũng đánh không lại. Nhưng nếu vị hôn thê của ta muốn đánh bại ta thì càng khó hơn, đang lúc giằng co thì nàng đột nhiên xuất ra một chiêu thức cổ quái nhất thời ta không nghĩ ra cách phá giải, nên bại dưới tay nàng, khi đó ta cảm thấy chiêu thức kia của nàng không phải là võ công thượng thừa gì mà là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, ta chất vấn Thiên Trí, có phải hắn âm thầm giở trò không thì tên lừa trọc đó cười ha hả:" Ngươi nhìn thấy miệng ta động sao, ta đứng một bên quan sát, nếu ta giở trò thì chẳng lẽ với võ công cái thế của ngươi không nhận ra sao?" Trong lòng ta vẫn hoài nghi, chính hắn âm thầm giở trò, nhưng không tìm ra được sơ hở cho nên không còn cách nào khác là phải đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nhưng nào ngờ, yêu cầu của hắn là muốn ta và vị hôn thê của ta cùng trở về sống chung ... Ài ... Cũng là do lúc đó ta nhất thời xúc động, nên bật thốt lên 'người nàng ta thích là Lý Thế Dân chứ không phải ta'. Khi vừa nói ra những lời đó thì ta cũng có chút hối hận, tính cách của vị hôn thê của ta thì ta rất rõ, những lời kia rõ ràng là đã tổn thương nàng rất sâu, nghe ta nói thế thì nàng không nói một lời, nàng khóc và rời đi, Thiên Trí muốn ngăn lại cũng không ngăn được. Thiên Trí thấy ta nói thế khiến cho vị hôn thê của ta rời đi thì trong lòng cũng cảm thấy tức, lập tức nói với ta:" Nếu ngươi đã cố ý như thế thì ta về thiếu lâm tự trước, ba ngày sau ngươi đến thiếu lâm tự xuất gia, nếu không thì ngươi là một người không giữ chữ tín." Nói xong rồi rời đi.
Ba ngày sau, ta đến thiếu lâm tự để chuẩn bị làm hòa thượng, người quy y cho ta chính là Thiên Trí, ta hỏi hắn vị hôn thê của ta hiện giờ ra sao, Thiên Trí nói với ta là nàng không muốn gặp lại ta nữa, bảo ta đừng có đi tìm nàng nữa, hãy lo làm hòa thượng cho tốt đi, ta nghe xong thì không nói gì. Thiên Trí có mười ba đồ đệ, võ công cao cường, quan hệ của ta và hắn rất vi diệu, nói về bối phận thì hắn có thể xem như là sư phụ của ta, nhưng còn lâu ta mới coi hắn như sư phụ, ta dựng một căn nhà nhỏ ở sau núi, mỗi ngày phải đọc cái thứ kinh thư khiến ta đau đầu, thời gian còn lại thì ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp.
Khi ta hoàn toàn lĩnh ngộ được Thiên Thiền Đao pháp thì tên trọc Thiên Trí kia đột nhiên đến tìm ta, nói là Thiên Thiền Đao sát khí quá nặng, muốn ta đặt nó trong tàng kinh khác, lấy kinh thư trấn áp, ta làm sao mà đáp ứng được, ta nói là tự ta có thể trấn áp Thiên Thiền Đao được, không cần phải dùng đến kinh thư, tên trọc kia thì nhất quyết nói ta không trấn áp được, thế là chúng ta giao đấu, cái tên trọc đó thần thông quảng đại, võ công cao thâm khó lường, ta không phải là đối thủ của hắn đành phải để hắn mang Thiên Thiền Đao đặt ở trong tàng kinh các.
Qua một thời gian, sống ở Thiếu Lâm Tự làm ta cảm thấy nhàm chán, đột nhiên ta nghĩ đến võ công của vị hôn thê của ta, ta càng nghĩ càng kinh hãi, võ công của nàng thật là thần kỳ, ta đã hỏi qua Thiên Trí, võ công của nàng là do ai truyền thụ, Thiên Trí nói rằng toàn bộ võ công của nàng đều do nàng tự lĩnh ngộ, so với ta thì cao hơn nhiều. Ta nghe xong thì cảm thấy xấu hổ, thật không ngờ ta lại thua kém nàng nhiều như thế. Cho nên sau đó, ta đã thề, nhất định sẽ sáng tạo ra một môn tuyệt thế thần công.
Thời gian ở Thiếu Lâm Tự, trong lúc nhàm chán, không có ai bầu bạn thì ta lại ngủ, ngủ, ngủ và ngủ, trong lúc ngủ ta phát hiện ra một điều kỳ diệu, tại sao ta lại không thể tu luyện trong lúc ngủ nhỉ? Như thế thì trong lúc người khác ngủ ta vẫn có thể tu luyện, đến lúc đó thì chẳng phải võ công của ta cao hơn người khác sao, tục ngữ có nói: chia ra cày cấy, chia ra thu hoạch. Ta không tin ta không thể tu luyện trong lúc ngũ. Lúc đó lão trọc Thiên Trí vô cùng phóng khoáng, cả võ công bí cấp của Thiếu Lâm Tự cũng cho ta xem, dịch cân kinh, tẩy tủy kinh cũng thế, hơn nữa ở đầu giường của ta lúc nào cũng có một quyển kinh thư của trang tử, ta thỉnh thoảng vẫn thường xem, cho rằng Trang Tử nói rất đúng, ta tham khảo qua nhiều võ công như thế thì cuối cùng vào một ngày khi ta ngủ dậy thì ta phát hiện ra một điều kỳ diệu, ta có thể sáng tạo ra một thế giới ở trong mộng của mình, lúc đó ta vô cùng mừng rỡ, muốn tìm người chia sẻ niềm vui với ta.
Khi đó, Thiên Trí lại đến tìm ta có việc, hắn đến ngôi nhà nhỏ của ta, ta chụp lấy hắn, cao hứng nên nói cho hắn biết là cuối cùng ta cũng sáng tạo ra được một môn thần công, ta không còn thua kém người khác nữa, Thiên Trí nghe xong nhưng cũng không có cao hưng, đột nhiên nói cho ta biết một chuyện, ta nghe xong như sét đánh bên tai, hắn nói:" Long thí chủ sắp xa cách thế giới này, ngươi có muốn đi gặp nàng không?" Ta nghe xong thì ngây người, Tiểu Như sắp chết sao? Tiểu Như chính là vị hôn thê của ta, mặc dù ta đối với nàng vừa hận vừa tức, nhưng tận sâu trong đày lòng ta vẫn một mực yêu nàng. Sau khi nghe tin này thì ta lập tức phi ngựa không dừng muốn ngay lập tức đến bên cạnh nàng.
Khi đó nàng đã hơn tám mươi tuổi, nhưng dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, lay động lòng người, khi chúng ta gặp lại, mọi ngăn cách trước kia đều tiêu tan, nàng thấy ta thì rất là vui, nàng bảo ta im lặng đừng nói gì mà chỉ nghe nàng nói, ta ngồi trong phòng nàng suốt ba ngày, nghe nàng thổ lộ tất cả. Lúc này ta mới biết toàn bộ đều là do ta sai, ta đã trách lầm nàng, trong lòng ta vô cùng hối hận, ta cảm thấy phẫn nộ, ta căm ghét chiến tranh, càng căm hận chính bản thân ta quá ngốc, nếu không phải do ta thì Tiểu Như sẽ không sớm rời xa thế nhân như thế, những năm gần đây, nàng trải qua một cuộc sống rất cực khổ, ta cũng không nghe nàng nhắc đến.
Đến ngày thứ tư, Tiểu Như đột nhiên giống như hồi quang phổ chiếu, kéo ta ra khỏi phòng, muốn cùng luận võ với ta một lần nữa, ta dĩ nhiên là không đáp ứng rồi, nàng tức giận, nàng nói nếu ta không đồng ý thì nàng chết cũng không nhắm mắt, ta không đành lòng nhìn thấy nàng đau khổ hcho nên đồng ý. Chúng ta ở trong hoa viên đánh nhau từ sáng đến chiều, sau đó, ta sử dụng Thụy Giác Công, chỉ một chiêu là đã khắc chế được võ công của nàng, đừng nói là nàng mà ngay cả ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, thật là kỳ diệu, nàng thấy ta chế trụ được nàng thì mỉm cười mỹ man, sau đó ngã xuống, ta kinh hãi, phi thân đến, ôm lấy nàng. Ta có một dự cảm, nàng sắp rời khỏi ta, ta có một thân võ công tuyệt thế, nhưng lại không cách nào quay ngược thời gian được, không thể cứu nàng được.
Nàng ngã vào lòng ta, cười nói:" Bất Hưu ca ca, hôm nay công phu của chàng đã cao hơn muội, chắc không còn giận muội nữa!" Ta nghe xong lời này của nàng thì vô cùng thương tâm, nói không nên lời, sau đó thân thể của nàng dần dần lạnh đi, ta biết nàng đã phải rời xa ta, trong lòng tràn ngập sự hối hận, trước khi nhắm mắt, Tiểu Như đột nhiên mở to hai mắt, cười nói:" Bất Hưu ca ca, Như nhi thật sự muốn làm thê tử của ca ca, nếu chúng ta còn có kiếp sau, Như nhi nhất định không làm Bất Hưu ca ca giận, Bất Hưu ca ca, muội nói là sự thật, sau khi Như nhi đi rồi thì ca ca hãy sống cho tốt, đừng nên hoài niệm về Như nhi, Như nhi chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau ..."
Cứ như vậy, Như nhi nằm trong lòng ta và ra đi, ta ôm thi thể nàng, lẳng lặng ngồi trong sân ba ngày ba đêm. Gần mấy mươi năm qua, Như nhi thu không ít nữ đệ tử, nhưng không có một đệ tử nào đến quấy rầy ta, đến ngày thứ tư, ta giao Như nhi cho một đại đệ tử của nàng, một mình rời đi, trở lại Thiếu Lâm Tự, ta trở về ngôi nhà nhỏ của mình, không có tâm tình tu luyện võ công, nằm đó ngẫm nhĩ, nhắm mắt lại, thiếp đi. Khi ta tỉnh lại thì đã là năm ngày sau, ta đã ngủ hết năm ngày, ngay cả ta cũng không ngờ.
Thiên Trí phân phó đệ tử Thiếu Lâm không đến quấy rầy ta, ta ngủ trong nhà lâu như thế thật ra đã luyện thụy giác công đến cảnh giới cao nhất, lúc này, ta đi tìm Thiên Trí, nhưng tên trọc đó đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, đệ tử thiếu lâm nói là hắn vân du tứ phương, ta có hỏi nhưng bọn họ cũng không biết. Mặc dù ta xuất gia tại thiếu lâm nhưng chưa từng xem mình là hòa thượng, ta ở lại Thiếu Lâm Tự ba ngày, sau đó cũng đi du sơn ngoạn thủy, và tìm kiếm tung tích của Thiên Trí, muốn hỏi hắn một vài vấn đề về võ học, ta đã tìm hơn một trăm năm, 'Thụy Giác Công' của ta đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, sớm phám phá vô thượng thiên đạo, lúc này thì Thiên Trí đột nhiên đến tìm ta, ta muốn luận võ với hắn, nhưng hắn chỉ mỉm cười không đáp ứng, lão trọc này, không ngờ vẫn khiến cho ta có cảm giác cao thâm khó lường, ta muốn hắn đặt tên cho môn võ công này, hắn nói:" Đại đạo vô danh, ngươi cần gì phải quan tâm đến hư danh!" Ta không đồng ý với hắn, nếu hắn không chịu đặt tên thì ta tự đặt vậy, cho nên ta gọi nó là 'Thụy Giác Kinh', nhưng không ngờ ngươi lại đặt cho nó cái tên là 'Đại Thụy Thần Công', thật là thú vị, hà hà.
Trước khi đi, hắn đột nhiên nói cho ta biết một việc, năm đó khi ta và Như nhi luận võ thì quả nhiên đúng là hắn âm thầm giở trò, ta nghe xong thì tức giận, Như nhi đã rời xa nhân thế hơn trăm năm, nhưng khi nhắc đến nàng thì trong lòng ta vẫn còn đau xót và hối hận không thôi, lập tức buộc hắn giao đấu, nhưng hắn chỉ cười, chứ không đánh, thế là ta đuổi theo, truy đuổi suốt một tháng, không hề ngừng nghỉ, cũng không biết là đã đuổi theo bao xa, dù sao thì cơ hồ như dấu chân của chúng ta có khắp thiên hạ, ta cứ đuổi theo mãi, đột nhiên phát hiện đã mất tung tích của hắn, ta cố tìm kiếm nhưng không được, không biết hắn có phải đã phi thăng hay không nữa, đành phải buông bỏ.
Sau mười năm, có một ngày, ta phát hiện cơ thể của ta bắt đầu biến hóa, ngày thứ hai sau khi tỉnh giấc thì ta phát hiện linh hồn có thể xuất khiếu, hà hà, xem ra ta cũng đã sắp phi thăng, sau đó, không đến một năm sau thì ta phi thăng, nhưng bởi vì môn thần công này kỳ dị, ta không có đến tiên giới trong truyền thuyết, chân thân của ta phát hiện ra một thế giới khác, hiện giờ ngươi thấy chẳng qua chỉ là phân thân của ta mà thôi, so với chân thân không khác nhau mấy, chỉ có điều thực lực thì kém xa, phân thân đương nhiên không phải là đối thủ của chân thân rồi. Minh nhi, vi sư nói nhiều như thế chắc con nghe cũng hiểu được một ít, và chắc cũng có điều không hiểu, nhưng sau này rồi sẽ hiểu, nếu muốn giải thích tất cả thì không đến một tháng cũng phải hơn nửa tháng, nên đừng mong thế, còn nghi vấn gì nữa không?" Phương Kiếm Minh nghe lão tự thuật xong thì trong lòng cũng chấn động, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:" Hèn chi Thiên Thiền Đao lại nhận con làm chủ, thì ra Bất Hưu sư phụ chính là chủ nhân của nó!" Bất Hưu cười nói:" Đâu chỉ là thế, thiên thiên đào này còn có lai lịch không nhỏ, ta sẽ nói một cách đơn giản. Thiên Thiền Đao chính là bảo đao năm đó Xi Vưu sử dụng, sau khi bị Hoàng Đế đánh bại thì không biết thất lạc nơi nào, cho đến thời tam quốc, có một cao thủ sử dụng đao vô tình có được Thiên Thiền Đao, lúc này ma lực của Thiên Thiền Đao đã giảm đi rất nhiều, người đó tự nghĩ ra một bộ đao pháp với mười bảy thức, đó cũng chính là cơ bản của Thiên Thiền Đao pháp sau này, sau đó Thiên Thiền Đao lại cùng với người đó biến mất, qua hơn trăm năm, tại Nhạn Đãng sơn, một từ đang lâm vào tuyệt cảnh đột nhiên tìm được Thiên Thiền Đao, từ bút tích lưu lại thì biết được lai lịch của Thiên Thiền Đao. Ta có thể nói ta là người thứ ba có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Thiên Thiền Đao, hơn nữa năm đó ta lạm sát vô số, ma lực của Thiên Thiền Đao dần dần phát ra lại, ta liền sửa lại đao pháp từ mười bảy thức thành hai mươi hai thức, cũng chính là hai mươi thức của Thiên Thiền Đao pháp hiện nay, sau đó Thiên Thiền Đao bị Thiên Trí lấy đi, ta cũng từ chỗ hắn xem qua không ít võ công bí kíp cho nên xem như là trao đổi vậy, sau đó Thiên Thiền Đao trở thành một đại tuyệt kỷ của Thiếu Lâm Tự, bởi vì quan hệ của ta và Thiên Thiền Đao cho nên nó nhận ra ta.
Nhưng, Thiên Thiền Đao ở bên trong Thiếu Lâm Tự, có rất ít cao tăng có thể học được đầy đủ Thiên Thiền Đao pháp, chỉ có thể dùng làm vật trấn tự. Ngươi có còn nhớ, năm đó tại Thương Long cốc, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Thiền Đao, nó thông qua ngươi phát hiện ra sự tồn tại của ta, ta cũng bị nó kích động, mọi chuyện kỳ quái ngày đó đều là do ta làm cả, còn cái tên sát thần kia cũng chính là do ta đưa hắn vào trong mộng của ngươi, sau đó hắn đã bị Tiểu Mộc siêu độ. Thiên Thiền Đao suốt nhiều năm không có nhận chút, lập tức nhận ra ta, đó cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa, nội công tâm pháp của ta cũng có cả Thiên Thiền chân lực, cho dù đã bị luyện hóa những vẫn không thể nào tiêu tán hết được. Ngươi luyện đại thụy thần công thì Thiên Thiền Đao cũng có nhiều ít nhận ra điểm quen thuộc, năm đó ta và Thiên Thiền Đao sát cánh bên nhau như hình với bóng, mặc dù Vô Danh tăng tu luyện Thiên Thiền tâm pháp nhưng làm sao có thể so sánh với ta được, cho nên nó không nhận thức con mới là lạ!"
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=40#ixzz3OOcGizLy