Chương 166: Ai Thắng Ai Bại?


Thiếu nữ nghe xong lời nói kiên quyết của thanh niên cao gầy thì khẽ nhăn mặt, dịu dàng nói:" Xem ra Đường tỷ tỷ phải bị tổn thương rồi! Muội cảm thấy nàng có một ca ca như huynh quả không đáng, huynh làm như thế cản bẳn là đang hại nàng, huynh và Đinh Thế Kiệt động thủ, xu thế ắt hẳn là một mất một còn, không cần biết là ai thất thủ, nhưng đó là điều mà Đường tỷ tỷ không muốn nhìn thấy, huynh thật sự nghĩ rằng tỷ ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?" Thanh niên cao gầy nói:" Không cần biết trong chúng ta ai sẽ là người thảm bại, đều do trời cao quyết định, ta thật sự không quan tâm, Thiến muội, muội mắng ta cũng tốt, thậm chí là đánh ta cũng được, trận quyết đấu giữa ta và Hắc Đạo nhất định sẽ không đổi, muội nên trở về đi, đêm khuya gió rét, không nên ở ngoài này chịu lạnh!" Thiếu nữ hờn dỗi, bung chiếc dù trong tay ra, lớn tiếng nói:" Ngươi đúng là một kẻ máu lạnh, ngươi nói ngươi thương yêu muội muội của ngươi, thật sự thì ngươi chẳng hề thương yêu gì cả, nếu ngươi thật sự thương yêu nàng thì nhất định sẽ không làm việc nàng, Đường Ảnh, Hồ Thiến Nhi ta xem như đã hiểu rõ ngươi rồi!" Vừa nói vừa mang theo vẻ phẫn nộ trên mặt rời đi, khi đi được khoảng năm bước thì nói:" Đường Ảnh, nếu ngươi và Đinh Thế Kiệt đánh nhau một trận, cho dù ngươi thắng hay bại thì ta cũng không muốn nhìn thấy một kẻ máu lạnh như ngươi nữa!"

Đường Ảnh nghe xong những lời này thì khuôn mặt trở nên khó coi, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên, thấy Hồ Thiến Nhi chuẩn bị rời đi thì cười lớn một tiếng, nhưng tiếng cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc nữa:" Thiến muội, muội sai rồi, muội thật sự không biết tâm tư của ta, muội cho rằng ta muốn cùng Đinh Thế Kiệt quyết chiến sao?" Bước chân của Hồ Thiến Nhi dừng lại, nhưng cũng không có quay đầu lại, Đường Ảnh tiếp tục nói:" Người mà Đường Ảnh ta yêu thương nhất trên đời này chính là muội muội của ta, lời này ta không cần phải nói với ai cả trăm cả ngàn lần để chứng minh, mà ta dùng chính hành động của mình để chứng minh, thiến nhi, muội phải biết, nếu như ta thất bại, thế thì sau này Đường môn sẽ không cho người đến tìm muội muội của ta để gây khó dễ, bởi vì khi ta đã thất bại thì có nghĩa là đã đáp ứng với Đinh Thế Kiệt, cho dù là gia gia của ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của muội muội ta, bây giờ thì muội đã hiểu tại sao ta muốn quyết chiến với Đinh Thế Kiệt rồi chứ!"

Hồ Thiến Nhi xoay thân thể mềm mại của nàng lại, đôi phượng nhãn đã ngân ngấn lệ, chớp một cái:" Ảnh Ca, huynh muốn thành toàn cho hai người họ?" Đường Ảnh gật đầu, sắc mặt của Hồ Thiến Nhi hiện lên vẻ vui mừng, nói:" Nhưng nếu như huynh thất bại thì danh tiếng của huynh trong chốn võ lâm sẽ rơi xuống ngàn trượng! Huynh có thể bỏ được danh tiếng của mình sao?" Đường Ảnh chỉ cười:" Danh tiếng đối với ta mà nói, không quan trọng, điều ta quan tâm là hạnh phúc của muội muội ta, là chuyện chung thân của nàng, trước khi mẫu thân lâm chung, vẫn không yên lòng về muội muội, danh tiếng của Đường Ảnh này so với hạnh phúc của muội muội thì chẳng khác nào một làn sương khói cả!" Hồ Thiến Nhi nghe hắn nói xong thì cảm động, nhiệt lệ tuôn trào, cười nói:" Ảnh Ca, bây giờ muội mới biết huynh vĩ đại như thế, cho dù huynh có thất bại thì trong mắt của muội, huynh vẫn là một anh hùng đỉnh thiên lập địa!" Nói xong thì hai má ửng hồng, phi thân lên mặt nước trở về thuyền. Đường Ảnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, những giọt mưa phùn rơi vào mặt hắn, làm ướt cả khuôn mặt tuấn tú. Đường Ảnh tự nói:" Đinh Thế Kiệt, trận quyết đấu này, nhất định là ta sẽ thua, nhưng ta muốn ngươi cũng không thắng dễ dàng!" Từng giọt mưa nhỏ vẫn tiếp tục rơi xuống, không có dấu hiệu của sự dừng lại.

Có hai bóng người đi trên đường đến Tây Hồ, mặc dù trời đổ mưa phùn, nhưng bọn họ cũng không quan tâm, hai người đó là Đinh Thế Kiệt và Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh nhìn nét mặt nghiêm trọng của Đinh Thế Kiệt nói:" Đinh Đại Ca, huynh không có tự tin là sẽ đánh bại Đường Ảnh sao?" Đinh Thế Kiệt lắc đầu, không nói gì, Phương Kiếm Minh thở dài một tiếng:" Hai người luận võ, thật ra chỉ là một trò đùa ác ý của ông trời, có cần thiết phải thế không, trong hai người, ai thắng ai bại, thì người đau khổ nhất vẫn là Đường tỷ tỷ!" Đinh Thế Kiệt nhìn sắc trời một chút, rồi nói:" Ta cũng biết là muội tử đau khổ, nhưng mà trận chiến này, giữa ta và Đường Ảnh còn quyết định một chuyện, ta muốn thắng Đường Ảnh, muội tử sẽ thoát ly quan hệ với đường gia, sau này, người của đường gia sẽ không tìm đến chúng ta gây khó dễ nữa, muội tử thoát lý Đường môn, thật ra cũng là một sự giải thoát!"

Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi:" Tại sao?" Đinh Thế Kiệt thở dài một tiếng:" Có một số việc, đệ không biết, khi muội tử được năm tuổi thì mẫu thân nàng cũng rời xa nhân thế, phụ thân của nnafg lại rất ít quan tâm, thân nhân duy nhất trong tâm trí của nàng là Đường Ảnh, nàng còn ở lại đường gia, nàng cảm thấy đau khổ, chính là vì Đường Ảnh đối xử với nàng rất tốt, nàng không muốn làm cho ca ca của mình khó xử, ta cùng Đường Ảnh đánh một trận, nếu ta thắng được thì ta sẽ mặc kệ mọi chuyện, trở về nơi ta ra đi, cùng muội tử sinh sống một cuộc sống bình yên!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy hồ đồ:" Nói thế, Đinh Đại Ca, huynh muốn rời khỏi giang hồ?" Đinh Thế Kiệt cười lớn nói:" Cái gì gọi là giang hồ, đệ có nghe qua câu nói đó chưa? Nơi nào có người thì nơi đó là giang hồ, ta không có ý muốn rời khỏi, và cũng không có rút lui khỏi giang hồ, Kiếm Minh, có một điều ta muốn nói, ta không muốn dấu đệ, đẹ có biết thân phận thật sự của ta?" Phương Kiếm Minh hơi ngạc nhiên, hỏi:" Đinh Đại Ca, thân phận thật sự của huynh? Lời này của huynh ..." Đinh Thế Kiệt mỉm cười nói:" Ta không phải người Trung Nguyên!" Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi:" Đinh Đại Ca, huynh không phải người trung nguyên?"

Đinh Thế Kiệt cười nói:" Không sai, ta đến Trung Nguyên là có nhiệm vụ, nhưng mà bây giờ nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, lại gặp phải chuyện của Đường Ảnh, ta nghĩ cũng nên trở về rồi!" Phương Kiếm Minh hỏi:" Đinh Đại Ca, vậy huynh là ai?" Đinh Thế Kiệt hít một hơi thật sâu và dài, chậm rãi nói:" Kiếm Minh, nếu ta nói ra thân phận thật thì đệ sẽ không xem thường ta chứ?" Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha hả, nghiêm mặt nói:" Đinh Đại Ca, huynh nói lời này, chẳng phải là nói đệ dựa vào thân phận cao thấp của người khác mà kết giao sao?" Đinh Thế Kiệt nghe hắn nói như thế thì mỉm cười:" Kiếm Minh, ta nói cho đệ biết, thật ra ta là người Nữ Chân!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì hơi ngẩn người ra, chưa kịp phản ứng thì đã nghe được có tiếng người nói:" Hay cho một tên Hắc Đạo nhà ngươi, thì ra là gian tế của Nữ Chân, để ta xem ngươi chạy đi đâu!" Theo giọng nói, một thân ảnh vươn tay phi thân đến, một chưởng phong mạnh mẽ, chính xác, bổ thẳng về phía Đinh Thế Kiệt, Đinh Thế Kiệt hét lớn, xoay người xuất ra một chưởng, song chưởng tiếp xúc, một tiếng nổ lớn vang lên, hai người đều lui ra sau ba bước, Đinh Thế Kiệt cười lạnh, bảo kiếm bên hông được rút ra, một tiếng 'tranh' ngân vang, đâm liên hoàn hơn mười kiếm, kiếm quang chói sáng, kiếm khí dày đặc, quấn lấy đối phương, thân hình của người kia xoay chuyển, không dám ngạnh kháng với lợi kiếm của Đinh Thế Kiệt, cười lớn:" Kiếm pháp của Hắc Đạo quả nhiên là kiệt xuất trong võ lâm, tại hạ bội phục!" Mũi kiếm của Đinh Thế Kiệt lại chuyển thắt lưng của hắn mà đâm đến, không đợi Đinh Thế Kiệt đổi chiêu thì hai chân của hắn đã điểm xuống đất, phóng người lên cao.

Phương Kiếm Minh đứng ở một bên đã sớm vận công, thấy thế thì phi thân lên theo, xuất ra một chưởng về phía người đó, cười nói:" Các hạ đã đến rồi sao lại vội vàng rời đi như thế!" Một tiếng 'bình' vang lên, phách không chưởng của hai người va chạm trên không trung, Phương Kiếm Minh lộn một vòng, lăng không hạ xuống, còn người kia thì kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình xoay tròn, đụng vào một nhà dân, Phương Kiếm Minh đang định truy đuổi thì Đinh Thế Kiệt kéo hắn lại, lắc đầu, Phương Kiếm Minh chưa kịp hỏi tại sao thì nghe tiếng cười ha hả của người kia:" Phương thiếu hiệp, nội lực quả nhiên thâm hậu, tại hạ cam bái hạ phong!" Vừa nói đôi mắt lại cẩn thận nhìn kỹ Phương Kiếm Minh, Đinh Thế Kiệt thấy người đó thân hình rắn chắc, đầu rất to, sống lưng hơi cong, hắn trầm giọng nói:" Các hạ chính là 'Hổ Đàn Sứ Giả' Vương Phục Hổ, một trong thập nhị đàn sứ giả của Ma Giáo?" Người đó cười hắc hắc:" Không sai, ta nghe nói các hạ và bằng hữu Đường Ảnh của ta sẽ luận võ cho nên mới cố tình đến đây thử võ công của các hạ, thật không ngờ là lại biết được thân phận thật của ngươi, Đinh Thế Kiệt, những gì ngươi nói là sự thật?"

Đinh Thế Kiệt hừ một tiếng, nói:" Hừ nếu ngươi đã biết thì ta cũng không cần giấu diếm, ta chính là người Nữ Chân! Thế thì sao?" Vương Phục Hổ nghe xong, gật đầu, cười nói:" Đinh Thế Kiệt, có khí phách, lão tử bội phục, thân phận thật của ngươi ta sẽ không nói cho người ngoài biết, vừa rồi ta chỉ muốn đùa một chút, bây giờ đã biết được thực lực của ngươi, ta cũng muốn đi xem trận chiến này, xem ra đường lão đệ đã có tám phần thua rồi!" Vừa nói, vừ trở mình rời khỏi, Phương Kiếm Minh nghe nói hắn chính là Hổ Đàn Sứ Giả của Ma Giáo thì vội hô lớn:" Vương sứ giả, xin hỏi công chúa của quý giáo ở nơi nào, tại hạ có việc cần tìm nàng."

Vương Phục Hổ bay qua nóc nhà, tiếng cười vang vọng lại:" Phương thiếu hiệp, đầu xuân sang năm, chúng ta sẽ gặp lại ở kinh thành, đến lúc đó thì thiếu hiệp có thể gặp công chúa của chúng ta, hắc hắc, chúng ta còn có việc cần tìm thiếu hiệp!" Thanh âm dần dần rời xa, cũng không biết là đã đi đến đâu! Phương Kiếm Minh nghe xong thì sửng sốt, không biết bọn họ tìm hắn làm gì, Đinh Thế Kiệt nhìn sắc trời nói:" Kiếm Minh, đi thôi, nếu không thì Đường Ảnh sẽ tưởng rằng ta sợ hắn nên không dám ứng chiến!" Nói xong thì tăng cước bộ, Phương Kiếm Minh vội đi theo:" Đinh Đại Ca, huynh là người Nữ Chân, thế thì có sao, đệ chưa từng xem thường huynh!"

Đinh Thế Kiệt lộ vẻ vui mừng:" Thật là tốt, Kiếm Minh, chỉ cần ta thắng Đường Ảnh thì lập tức cùng muội tử đến bộ lạc nữ chân của chúng ta, để tránh đêm dài lắm mộng, đến lúc đó, nếu đệ rãnh thì đừng quên tìm ta uống rượu, người nữ chân rất hiếu khách, lúc đó ta sẽ lấy đại lễ để nghênh đón!" Phương Kiếm Minh cũng vui vẻ nói:" Tốt, đệ nhất định sẽ đến làm phiền đinh đại ca!"

Hai người vừa cười vừa nói, thoáng cái là đã đến bên cạnh Tây Hồ, Đinh Thế Kiệt giương mắt nhìn quanh, thấy được ở phía xa về bên phải có một thân ảnh, người đó đứng dưới một gốc mai, trông rất cô độc, Đinh Thế Kiệt thấy hắn, hít sâu một hơi, đi về phía hắn. Phương Kiếm Minh dừng chân, nhìn về phía thân ảnh ở xa, khi quay đầu nhìn lại thì thấy có một chiếc thuyền lớn, đang di chuyển về phía bờ Tây Hồ, hơi ngạc nhiên, nghĩ đến chuyện của Chung Đào thì không khỏi nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia vài lần, rồi mới đưa mắt nhìn về phía hai người Đinh Thế Kiệt và Đường Ảnh.

Đinh Thế Kiệt đi về phía trước hơn hai trượng, dừng lại, nhìn về phía Đường Ảnh:" Khiến ngươi phải chờ lâu!" Đường Ảnh mỉm cười:" Vì hạnh phúc của muội muội, chờ ngươi là đáng giá!" Đinh Thế Kiệt cười ha hả:" Đường Ảnh, ngươi nắm chắc phần thắng sao?" Đường Ảnh lắc đầu, Đinh Thế Kiệt nói:" Nếu không thì tại sao muốn đấu với ta một trận?" Khóe miệng của Đường Ảnh nhếch lên, mỉm cười:" Vì hạnh phúc của muội muội ta!" Đinh Thế Kiệt cười lạnh nói:" Ta không biết hạnh phúc mà ngươi nói là ở đâu, nhưng ta đã đáp ứng sẽ đánh với ngươi một trận, nếu ta không đến thì là ta sợ ngươi, bây giờ ta đến rồi, cũng không muốn nói nhiều, nhất chiêu phân định thắng bại, ngươi thấy sao?" Nghe xong lời này thì trên mặt Đường Ảnh lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn Đinh Thế Kiệt một lúc, nói:" Muốn cầu cũng không được! Nghe nói hắc đạo là một kiếm thủ kiệt xuất của võ lâm, chưa từng thất thủ, hôm nay đường mỗ cũng muốn kiến thức!" Vừa nói vừa bước lên vài bước, một cổ chân lực cường đại hướng về phía Đinh Thế Kiệt, Đinh Thế Kiệt không hề sợ hãi, cũng bước lên vài bước, phát ra nội gia chân lực, hai cổ nội gia chân lực va chạm nhau trên không trung, không khí lập tức xuất hiện dao động, vây quanh hai người, một cổ kình phong đảo qua.

Hai người, ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn ngươi, nội gia chân lực phát ra, Đinh Thế Kiệt đưa tay vuốt ve chuôi kiếm, tay của Đường Ảnh cũng giơ lên, động tác của hai người rất chậm, tựa như là trên tay có mang theo một vật nặng cả ngàn cân vậy, cả nửa ngày mới di chuyển được một chút, Phương Kiếm Minh đứng ở xa cũng mơ hồ cảm nhận được khí thế mãnh liệt của bọn họ, một người là Hắc Đạo, một trong "Cửu Đại Thần Bí Khách", một người là Tiêu Diêu Công Tử trong "Thập Đại Công Tử", cả hai đều danh chấn giang hồ, lần động thủ này đường nhiên là sẽ gây xôn cao, hơn nữa bọn họ chỉ dùng một chiêu để phân thắng bại, vô cùng hung hiểm, nếu chỉ cần sơ suất một chút là sẽ tạo cơ hội cho đối phương, lúc đó thì thắng bại sẽ được định đoạt trong nháy mắt, cho nên không ai dám khinh thường, nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn tìm ra sơ hở trên người đối phương để xuất ra một chiêu trí mạng!

Hai người lẳng lặng đối đầu, nhưng tình huống bên trong thì làm sao ngoại nhân có thể biết được, trong mắt của Đường Ảnh, Đinh Thế Kiệt tựa như một thanh kiếm, cả người phát ra khí thế cường đại, khiến cho hắn có cảm giác như muốn chịu không nổi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhìn chằm chằm vào Đinh Thế Kiệt. Còn trong mắt Đinh Thế Kiệt thì Đường Ảnh giống như là một chùm cương châm sắc bén, vô số mũi nhọn hướng về phía hắn, chỉ cần hắn sơ ý một chút là Đường Ảnh có thể tạo ra hàng trăm lỗ hổng trên cơ thể hắn, hai người giằng co nhau trong chốc lát, hô hấp của Đường Ảnh trở nên dồn dập hơn, mà trên trán của Đinh Thế Kiệt cũng đã toát ra mồ hôi. Bỗng dưng, Đường Ảnh hét lên một tiếng, ngón trỏ bên tay phải khẽ động, một ngân châm thật nhỏ bắn thẳng về phía Đinh Thế Kiệt, quát lên:" Đinh Thế Kiệt, đây là quà gặp mặt của ta!" Đinh Thế Kiệt thấy thế thì ngưng trọng, vội chuyển chân, một tiếng 'tranh' vang lên, kiếm quang xuất hiện, bổ lên ngân châm.

Đường Ảnh cười lạnh, nói:" Đinh Thế Kiệt, nhất chiêu phân thắng bại, sát!" Sau đó bay thẳng lên, tựa như phi long, ở trên không trung, hai tay liên tục phát chưởng, vô số ngân châm bắn về phía Đinh Thế Kiệt, số ngân châm này, nhìn sơ qua thì tựa như quỹ tích của chúng giống nhau, nhưng thật ra thì khác nhau rất nhiều, mỗi một thanh ngân châm khi va chạm, cho dù có bị đánh bật ra thì cũng sẽ tiếp tục công kích tiếp, tổng cộng công kích đến ba lần, Đường Ảnh đã nghiên cứu thủ pháp ám khí này hơn bảy năm, đây là lần đầu tiên sử dụng, không biết Đinh Thế Kiệt sẽ phá giải như thế nào!

Đinh Thế Kiệt thấy Đường Ảnh bay lên giữa không trung, thì vội thu kiếm trở về, mũi kiếm chỉ xéo về phía Đường Ảnh, hai chân hơi gập xuống giống như ngồi, không giống trunh bình tấn, bộ pháp rấ tkyf dị, ngân châm của Đường Ảnh bay ra liên tục, Đinh Thế Kiệt quát lớn lên một tiếng, nói:" Đến hay lắm!" Hai chân vận lực, phóng người lên, xông vào trong màn ngân châm, khi ngân châm sắp chạm người thì một luồng kiếm quang hiện lên, tiếp theo đó là một kiếm khác, rồi đến kiếm thứ ba, thứ tư ... Không biết là có tất cả bao nhiêu kiếm được, hoàn toàn vậy kín Đinh Thế Kiệt bên trong, không một giọt nước nào chảy qua được, vô số ngân châm vây quanh Đinh Thế Kiệt đang xoay tròn, kiếm quang và ngân châm va chạm bùng nổ, bốn phương tám hướng đều nổ, toàn bộ ngân châm hầu như là bị chấn nát, Đinh Thế Kiệt thét dài một tiếng, kiếm khí còn sót lại nhắm thẳng về phía Đường Ảnh.

Đường Ảnh nở nụ cười, một nụ cười khó hiểu, hai tay hợp lại, sau đó bắn ra, không ngờ vẫn còn một ngân châm chưa bị chấn nát, vô thanh vô tức pha không bay đến, đâm vào đầu vai của Đinh Thế Kiệt, đồng thời trường kiếm trong tay của Đinh Thế Kiệt cũng xẹt qua vai của Đường Ảnh, một luồng huyết quang xuất hiện, trong cơn mưa, chỉ thoáng chốc là đã không còn bóng dáng. Đường Ảnh bị kiếm khí chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay muốn ngã, Đinh Thế Kiệt vội đến đỡ lấy, Đường Ảnh cười ha hả:" Đừng đỡ ta, đây là kiếm pháp gì?" Đinh Thế Kiệt cười nói:" Loạn Phi Phong Kiếm! Ngươi thấy thế nào?" Đường Ảnh cười lạnh, quát:" Đinh Thế Kiệt, ta thất bại, muội muội ta là của người của ngươi rồi, ngươi hãy đưa nàng cao chạy xa bay, sau này muội muội của ta sẽ không còn là người của Đường môn nữa, ngươi hãy nhắc nhở nàng, sau này không được dùng danh nghĩa của Đường môn mà đi lại trong giang hồ nữa!" Nói xong cũng không để ý đến thương thế trên vai, xoay người nhìn thoáng qua chiếc thuyền lớn ngoài hồ, rồi bước đi, bóng dáng cô cùng cô độc, Đinh Thế Kiệt vỗ lên vai, đánh rớt ngân châm xuống, lớn tiếng hô lên:" Đường Ảnh, ngươi cũng không có thua, nếu trên ngân châm của ngươi có kịch độc thì người chết trước phải là ta!" Đường Ảnh cười lạnh:" Ám khí của ta chưa từng sử dụng độc dược, một ngân châm của ta có thể lấy mạng ngươi!" Hắn di chuyển nhanh hơn, biến mất trong màn đêm.

"Đường Ảnh, đa tạ!" Thanh âm của Đinh Thế Kiệt có chút kích động. Đinh Thế Kiệt nói ra những lời này thì Phương Kiếm Minh cảm thấy khó hiểu, thân ảnh của đường ản đã biến mất trong mà đêm. Phương Kiếm Minh thấy thế thì phi thân đến hỏi:" Đinh đại ca, sao lại đa tạ hắn?" Trên mặt của Đinh Thế Kiệt hiện lên vẻ vui mừng lẫn cảm kích:" Vừa rồi ta mới phát hiện được, Đường Ảnh quả thật là một vị ca ca tốt, hắn tìm ta luận võ, thật ra là muốn thành toàn cho ta và muội tử!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng cảm thấy mơ hồ, suy nghĩ cẩn thận lại một chút, thì thở dài nói:" Thì ra là thế, khó trách hắn lại muốn huynh và đường tỷ tỷ cao chạy xa bay! Đường Ảnh quả nhiên không hổ danh là một trong 'Thập Đại Công Tử'!" Đinh Thế Kiệt gật đầu nói:" Được rồi, chúng ta đi thôi! Muội tử còn đợi ở lôi gia." Vừa nói vừa cùng nhau rời đi, tiến vào trong màn đêm. Khi bọn họ đi chưa lâu thì một thân ảnh từ trên khoang thuyền hiện ra một thân ảnh mềm mại của nữ tử, đứng ở trên khoang thuyền, từng hạt mưa rơi lên thân thể nàng, nhưng trên người nàng không hề có dấu vết của một giọt mưa nào, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra khi mưa rơi lên người nàng, còn cách khoảng nửa tấc thì dường như gặp phải một vật vô hình, nên không chạm vào người nàng được. Trên mặt nàng có một lớp hắc sa, không thể nhìn rõ được, chẳng lẽ nàng chính là chủ nhân của chiếc thuyền này?

Nàng vừa ra, thì từ bên trong khoang thuyền lại có một người đi ra, mang theo một cây dù, mở ra, để lên trên che mưa cho nàng, nàng xoay người lại, nhìn nữ tử phía sau qua lớp hắc sa, nữ tử phía sau chính là thiếu nữ tên Hồ Thiến Nhi, nàng yêu kiều nói:" Bang chủ, cẩn thận thân thể của người, hay là chúng ta vào thôi! Bên ngoài rất lạnh!" Nữ nhân kia nói:" Tam tỷ, tình lang của tỷ thật là khiến cho người ta tôn kính!" Khuôn mặt xinh xắn của Hồ Thiến Nhi ửng đỏ, dịu dàng nói:" Bang chủ, hắn đâu phải là tình lang của ta chứ, ta và hắn chẳng qua là có quan hệ tốt một chút mà thôi, tỷ muội trong bang không thể lập gia đình, cho dù có là một khoa khôi thì cũng không ngoại lệ!" Nữ tử kia nghe xong câu nói kia thì cảm khái, đột nhiên nàng lạnh lùng trầm giọng nói:" Tam tỷ, tỷ có xem ta là bang chủ không?"


?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=42#ixzz3OOd7oGDl
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.