Chương 17: Cẩm y vệ hộ bảo, Đông Tây Xưởng lai nhân


Đoàn người mà Thánh Thủ Hà Phi mang theo không phải là người bình thường. Những người này đều là binh sĩ Đại Minh, người của triều đình, mình mặc quân phục, đầu đội mũ trụ, tay nắm thiết thương, nhìn qua là biết không phải binh sĩ thường, mà là thân binh võ sĩ bảo vệ đại quan trấn một phương. Đây chính là do hắn mượn được từ bằng hữu Đô chỉ huy sứ Lộ Uyên Trọng đại nhân.

Thánh Thủ Hà Phi bước vào đại viện, trước tiên hướng đến lão nhân trạc ngoại ngũ tuần tóc đã bạc hơn nửa ôm quyền nói: "Nam Cung tiền bối, đã lâu không gặp, không biết thân thể người có mạnh khoẻ không?" Lão đầu kia dò xét Hà Phi, đột nhiên nhớ lại được người này là ai, cười nói: "Khỏe lắm, khỏe lắm. Không biết sư phụ ngươi lão nhân gia bây giờ thế nào? Thần Thủ công của hắn có lẽ cũng đã luyện tới tầng thứ chín rồi."

Hà Phi nét mặt ảm đạm, nói: "Tiên sư đã ra đi từ mười năm về trước rồi, Nam Cung tiền bối không nghe được tin sao?

Lão nhân rùng mình, nói: "Sư phụ ngươi chết rồi... ài, đáng tiếc, đáng tiếc, lão già này lại mất đi một đối thủ."

Hà Phi cười lãnh đạm, nói: "Tiên sư tuy đã từ trần, nhưng võ công Ngân Phiến môn chúng tôi hiện nay cũng chẳng kém đi, Nam Cung tiền bối nếu muốn luận bàn võ nghệ, Hà Phi kế thừa di chí của tiên sư, nhất định sẽ không làm Nam Cung tiền bối thất vọng."

"À, vậy sao." Lão nhân nhìn nhìn Hà Phi, đôi mắt nhỏ mở to, toàn thân phát ra một luồng kình khí khổng lồ cuồn cuộn về hướng Hà Phi. Hà Phi trên mặt nở một nụ cười, song thủ vẫn ở trong tay áo như cũ, dẫm lên trước một bước, ngạnh tiếp đòn này. Lão nhân thấy Hà Phi tiếp được một đòn, mà không chấn động chút nào, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hưng phấn, cười nói: "Quả là minh sư xuất cao đồ. Hai mươi năm trước, võ công của ngươi cùng lắm chỉ là cao thủ nhất lưu, không thể ngờ được hôm nay đã ẩn ước phong phạm nhất đại tông sư. Được, một ngày nào đó nhất định lão già này sẽ cùng ngươi đánh một trận. Phải rồi, ngươi... những người này là ai, ngươi và bọn chúng..."

Hà Phi nói: "Không dối Nam Cung tiền bối, tại hạ bây giờ là Phó thống lĩnh Cẩm y vệ đương triều, là người có quan chức. Tiền bối đừng ngạc nhiên, sư phụ trước lúc lâm chung đã trao quyền cho hậu bối, những tổ huấn bao đời trước của môn phái giờ thành chuyện cũ rồi. Tại hạ làm quan trong triều, cũng là hợp với thời thế thôi."

Lão nhân thần thái trên mặt biến đổi khó hiểu, cũng không hiểu lão đang suy nghĩ chuyện gì. Cuối cùng, lão nhân thở dài một tiếng, nói: "Đã là như vậy, không trách được ngươi. Lão già này ở đây cũng thừa thôi, đi cho được việc." Nói xong, thân hình khẽ động, triển khai khinh công Bát Bộ Cản Thiềm, nháy mắt biến mất trong bóng đêm, không ai biết lão đi đâu. Lão lại có thể không động tâm với thiên hạ chí bảo Trường Sinh Bình, người như thế phóng mắt khắp giang hồ thực là hiếm có.

Hà Phi đã đến, mọi người không dám manh động.

Hà Phi thấy lão nhân đi rồi mới đưa mắt nhìn về phía quần hùng, nhìn qua từng người từng người một. Khi nhìn đến Thanh Thành, trong lòng hắn chấn động, thầm nhủ: "Hoà thượng này có phải là người Thiếu Lâm Tự?", thấy Gia Cát Bất Phàm và Tái Lý Quỳ, lại nghĩ: "Thì ra là tên đại phú hào nhà ngươi." Lướt tới một trung niên nhân đứng ở góc tường, hắn không nhận ra là ai, cho đến khi nhìn đến ba người phái Hành Sơn và lão nhân hói đầu bên sườn mang theo quải trượng, cười lạnh trong lòng: "Hay lắm, Cửu đại môn phái cũng có người đến, nhưng các ngươi muốn đấu với Cẩm y vệ bọn ta, vẫn chưa được đâu."

Ánh mắt hắn dừng lại nơi hán tử mặc chiếc áo vá được giặt sạch sẽ. Đương nhiên hắn không nhận ra người này, nhưng thấy gã khí độ bất phàm, lại mặc áo vá, lập tức nghĩ đến Cái Bang.

Không thể nào, ngay cả người Cái Bang cũng đến rồi. Hà Phi thầm nghĩ.

Cuối cùng, ánh mắt Hà Phi dừng ở hắc y nhân bịt mặt, nhìn dáng người này có đôi chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra đã gặp ở đâu, bởi y bịt mặt, không nhìn thấy được khuôn mặt, không khỏi giận dữ nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại che mặt? Có phải muốn làm việc gì mà không muốn người khác biết? Khai ra cho ta."

Người bịt mặt nén thanh âm lại, cười lạnh: "Hà đại nhân. Ngài mới oai phong làm sao. Trường Sinh Bình này lẽ nào ngài cũng muốn chen một chân vào?"

Hà Phi nói: "Ngươi có biết ta sao? Hay lắm, ngươi bỏ cái khăn đen trên mặt xuống, để xem ngươi thực ra là ai?"

Người bịt mặt nói: "Bổn tọa là kẻ tiểu bối vô danh, lộ mặt ra, chỉ sợ làm Hà đại nhân thất vọng.


Hà Phi quát lớn: "Lời thừa nói bớt đi! Bản Thống lĩnh bảo ngươi hạ tấm che mặt xuống, ngươi dám không nghe à?"

Người bịt mặt cười ha hả, nói: "Hà đại nhân, ngài có bản lĩnh thì lấy tay mình ra mà hạ tấm vải che mặt của bổn tọa, Hà đại nhân có danh là Thánh Thủ, bổn tọa muốn được mở mang kiến thức."

Đột nhiên, Cẩm y vệ đứng bên trái Hà Phi nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Hà Phi sắc mặt hoà hoãn bớt, cũng không còn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương nữa, chuyển sang Trương Tam, nói: "Ngươi tên là gì?" Trương Tam nói: "Tại hạ là Trương Tam." Hà Phi nói: "Tốt. Trương Tam, ta không cần biết Trường Sinh Bình trên tay ngươi từ đâu mà có, ngươi theo ta lên kinh thành, dâng vật này cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định có trọng thưởng, ngươi có đi hay không?"

Trương Tam vừa nghe thấy, sợ tới mức mặt tái đi, nói: "Đi... đi. Tiểu nhân đâu dám đòi thưởng, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ, chính là tiểu nhân dâng tặng lên Hoàng thượng, cũng là cam tâm tình nguyện."

Trương Tam mỗi một câu nói, trong lòng đều như rỉ máu, mắng thầm: "Con mẹ nó! Dùng Hoàng thượng để đàn áp ta, lão tử đấu không lại bọn ngươi, đi thì đi. Nếu biết sớm như vậy, lão tử mang bán cho một võ phu thì đã chẳng có tình hình hôm nay." Gã hiểu cái gì tới tay Hoàng thượng, Hoàng thượng không hỏi hắn bảo bối này trộm được ở đâu là tốt lắm rồi, làm gì dám đòi thưởng nữa.

Hà Phi cười ha ha, hai mắt đảo qua quần hùng, nói: "Các vị bằng hữu còn muốn bảo bối này nữa không?"

Mọi người nghe hắn nói Trường Sinh Bình này mang dâng Hoàng thượng, dù cho trong lòng bất mãn, cũng đâu dám nói ra, nói ra một cấu bất mãn, là gặp hoạ diệt môn ngay. Người bịt mặt chỉ liên tục cười lạnh, người phái Hành Sơn, Ngô Như Cảnh của phái Thanh Thành, Gia Cát Bất Phàm, Tái Lý Quỳ, Thanh Thành đều không nói gì. Trung niên diện mạo bình thường cũng cúi đầu không biết nghĩ chi, đệ tử phe áo sạch của Cái Bang hai mắt nhìn lên trời, cũng không nói gì nốt.

Lúc này, chỉ có người đứng trên nóc nhà phía nam cất lên tiếng cười quái dị, phi thân xuống sân, hướng về Hà Phi nói: "Gượm đã, ta có chuyện muốn nói."

Hà Phi thấy tự nhiên có người dám xuất hiện tìm phiền toái từ "Hoàng thượng", cười lạnh nói: "Ngươi là thần thánh phương nào, có phải ngươi muốn cùng Hoàng thượng tranh dành bảo vật không?

Người nọ cười ha ha, nói: "Hà đại nhân, ngài đừng có dùng từ đao to búa lớn như vậy nói về ta, ta chịu không nổi đâu."

Hà Phi nói: "Vậy sao ngươi dám đến đây ngăn cản?"

Người nọ cười nói: "Hà đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta không ngăn cản ngài đem Trường Sinh Bình dâng cho Hoàng thượng, mà nghĩ rằng bảo bối này nên dùng ở đâu thì thích hợp. Giờ đây Vương công công thần công cái thế, Trường Sinh Bình này dâng cho Hoàng thượng, chẳng khác gì hiến cho Vương công công. Vương công công là người thân tín nhất của Hoàng thượng, Hà đại nhân, ngài mà mang Trường Sinh Bình dâng cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng ban cho Vương công công, nếu vậy thì thật phiền toái. Còn trực tiếp đưa cho Vương công công, trước mặt Vương công công cũng sẽ được rất nhiều ích lợi."

Lời hắn vừa thốt ra, quần hùng kinh hãi thất sắc, không khỏi ngẩn người ra, thật không thể ngờ người này lại là thủ hạ của Đại thái giám Vương Chấn. Giờ đây người Đông Tây lưỡng Xưởng cũng nhúng tay vào chuyện này, sự việc càng lúc càng rắc rối, làm Hà Phi nhất thời cũng đau đầu nhức óc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.