Chương 177: Phong Vân Ám Tàng


Hán tử ục ịch tức giận, kêu lên:
- Lão già, ngươi nói láo, vừa rồi có người tận mắt chứng kiến bọn họ đến đây, còn muốn gạt lão tử hả!

Được tiên cười hắc hắc,nói:
- Thế thì thật là lạ, ta cùng đồ đệ vẫn ngồi ở chỗ này, ngoại trừ một đầu đà quái lạc ra thì cả một con chuột chết cũng không thấy, mà 'lão tử' ngươi lại nói là có người đến nơi này, chẳng lẽ là lão nhìn lầm sao? Ngươi nghe ai nói là có một tiểu tử họ Phương đến đây?

Hán tử ục ịch không cần nghĩ đã buột miệng nói ra:
- Lão tử ...

Thanh niên cầm chiết phiến không đợi hắn nói ra là ai thì đã mở chiết phiến ra, thanh âm như sấm, át đi lời nói của hán tử ục ịch, chỉ bằng vào chiêu thức này thôi là đã có thể xác định được võ công của hắn không phải hạng thường, Dược Tiên chấn động trong lòng, thầm nghĩ:
- Người này là ai, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi cao như thế rồi!

Thanh niên đó sau khi mở chiết phiến ra thì quát:
- Sư đệ, lão già này mắng ngươi, mà ngươi không nhận ra sao?

Hán tử ục ịch ngắt lời, ngây mặt ra nói:
- Lão già này mắng đệ? Sao đệ không nhận ra, được, đệ sẽ đánh hắn một quyền, hỏi coi tên Phương Kiếm Minh ở nơi nào!

Vừa nói vừa tiến lên định động thủ đánh người.

Thanh niên cầm chiết phiết vội ngăn hắn lại, nói:
- Không cần vội, rồi sẽ có cơ hội cho đệ ra tay!

Quay đầu nhìn về phía Dược Tiên, nhìn từ trên xuống dưới vài lượt đánh giá lão, hỏi:
- Các hạ là ai?

Dược Tiên cười ha hả, nói:
- Chỉ là một lão già mà thôi, vô danh tiểu tốt, vô danh tiểu tốt! Đừng khách khí!

Thanh niên cầm chiết phiết ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn thanh y hán tử, ánh mắt thể hiện ý dò hỏi, thanh y hán tử lắc đầu, tỏ vẻ không biết lão nhân này là ai.

Sắc mặt của thanh niên mang chiết phiến đột nhiên lạnh lùng, hừ một tiếng, quát:
- Lão đầu, ta mặc kệ lão là ai, nói cho lão biết, ba người bọn ta muốn tìm một kẻ tên là Phương Kiếm Minh, chúng ta muốn vào nhà lục soát, nếu hắn không có ở đây thì chúng ta sẽ lập tức rời đi. Còn nếu như lão không muốn giao hắn ra thì đừng trách bọn ta!

Dược Tiên nói:
- Các ngươi là ai? Dựa vào gì mà đòi lục soát nhà của ta? Cho dù là quan phủ, nếu muốn lục soát nhà ta thì còn phải coi sắc mặt của ta! Chẳng lẽ không có vương pháp sao?

Hán tử ục ịch cười ha hả:
- Quan phủ là cái gì, chúng ta còn hơn cả bọn chúng! Vương pháp là thứ gì, chúng ta chính là vương pháp! Lão đầu, sư ca của ta có hảo ý, lão không nên rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!

Dược Tiên thấy ngữ khí của hắn lớn mật như thế thì nghĩ rằng bọn chúng cũng có lai lịch không nhỏ, ra vẻ như run sợ nói:
- Vậy sao, các người còn lợi hại hơn cả quan phủ!

Hán tử ục ịch thấy Dược Tiên run người thì tưởng lão sợ hắn cho nên đắc ý nói:
- Nói cho lão biết, chúng ta là võ lâm cao thủ của Tây Vực, giết người tựa như giết một con gà, nếu lão không thành thật, ta sẽ cho một quyền đánh chết lão và đồ đệ, đáng tiếc là đồ đệ của lão xinh đẹp như thế lại phải đi xuống hầu Diêm Vương với lão sớm như thế!

Dược Tiên nghe xong thì cười lớn, tựa như là chưa từng gặp qua chuyện nào buồn cười hơn chuyện này.

Ba người nghe xong thì không khỏi ngẩn ra, thanh y hán tử âm thầm nói:
- Lão đầu này là ai, ta nhận thấy võ công của lão không có gì là đặc biệt cả, chẳng lẽ là định giả heo ăn thịt hổ! Để xem lão nói linh tinh được bao lâu nữa, hai người này mà xông lên xem lão làm sao đối phó, nếu tình huống không ổn thì ta cũng chẳng cần Thiên Thiền Đao nữa, đáng tiếc là nha đầu này xinh đẹp như thế mà lại có vấn đề về đầu óc. Kỳ lạ, chủ tớ Long Bích Vân và Phương Kiếm Minh ở trong nhà làm gì, chẳng lẽ bọn họ chính là một đôi phu thê như giang hồ đồn đãi hay sao? Không biết tên Phương Kiếm Minh này là người như thế nào?

Thì ra lúc ba người này xuất hiện ở ngay sườn núi thì Phương Kiếm Minh đã xoay người đi vào nhà, cho nên khi hán tử ục ịch xuất hiện mâu thuẫn với trường mi đầu đà, mặc dù hắn có phát giác nhưng Dược Tiên đã bảo hắn vào nhà nên khi ba người chưa xuống được sườn núi thì hắn đã đi vào nhà, ba người này đương nhiên là không thấy được hắn.

Thanh y hán tử đang thầm tính toán trong lòng thì hán tử ục ịch đã tức giận nói:
- Lão đầu, lão cười gì?

Dược Tiên ngừng cười, lạnh lùng nói:
- Ta còn tưởng các ngươi là đại nhân vật gì, hóa ra là 'Võ Lâm Cao Thủ' từ Tây Vực đến, quan phủ như sài lang hổ báo, ức hiếp dân lành, làm điều xằng bậy, mà các ngươi thì giết người không nháy mắt, quả thật là cao hơn sài lang một bậc, nhưng rất tiếc, lão già này cái gì cũng sợ, nhưng chỉ không sợ 'võ lâm cao thủ', các ngươi không dọa được lão già này đâu!

Hán tử ục ịch nghe thế thì cảm thấy kỳ lạ, lớn tiếng hỏi:
- Lão đầu, lão nói cái gì đó, lão sợ quan phủ sao không sợ bọn ta, bọn ta giết người còn nhanh hơn cả quan phủ!

Dược Tiên cười ha hả:
- Ha ha, lão phu nói đều là sự thật, người trẻ tuổi, chẳng lẽ các ngươi không hiểu những gì lão phu nói? Ba người các ngươi mau cút khỏi đây, nếu không lão phu không khách khí!

Vừa nói vừa vỗ song chưởng vào nhau.
Hán tử ục ịch nghe thế thì tức giận, phi thân lên cao hơn hai trượng, đánh về phía chiếc thuyền nhỏ, một quyền đánh ra, quyền phong mãnh liệt.

Quyền phong ập đến, chiếc thuyền nhỏ lay động, Phong Linh thấy một người vừa lùn vừa mập từ trên không nhào đến thì vỗ tay cười nói:
- Thật vui quá, vui quá, không ngờ Trư Bát Giới thật sự biết bay!

Hán tử ục ịch cơ hồ như muốn nổ tung, mặc dù hắn và sư huynh của hắn lớn lên ở Tây Vực, cả ngày tu luyện võ công, nhưng truyền thuyết về Đường Tăng tây du truyền bá khắp nơi, Minh triều không ai là không biết, không người nào là không nghe đến, cho dù là một đứa trẻ lên ba cũng biết được đại danh của Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới.

Hán tử ục ịch biết được hình dạng của Trư Bát Giới ra sao, mặc dù vóc người của hắn không được đẹp, tướng mạo cũng kém xa sư huynh hắn, nhưng hắn tự nhận là không có xấu xí và hung ác, mà là một 'Võ Lâm Cao Thủ'!

Hôm nay nghe được Phong Linh nói hắn là Trư Bát Giới, làm sao mà không tức giận cho được, lực đạo của quyền tăng thêm ba phần, nghĩ rằng chỉ cần một quyền này thôi cũng đủ đánh nát chiếc thuyền nhỏ kia, và một già một trẻ kia không chết cũng trọng thương.

Hắn vừa tăng lực đạo thì Dược Tiên cười hì hì, dường như là đã sớm biết hắn sẽ làm như thế, phất tay về phía hán tử ục ịch một cái, cười lớn:
- Trư Bát Giới ngã này, Trư Bát Giới ngã này!

Quả đúng như lời Dược Tiên nói, hán tử ục ịch còn chưa đánh trúng chiếc thuyền thì đã té từ trên không xuống, hơn một trăm tám mươi cân từ trên cao rơi xuống bờ sông, cát bụi bay đầy.

Hán tử ục ịch nằm trên đất, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, tựa như một con 'lợn chết'.

Thanh niên cầm chiết phiến thấy sư đệ của hắn ngã ra giống như lời của Dược Tiên nói thì kinh hãi, vội phi thân đến bên cạnh sư đệ hắn, quát:
- Lão đầu, ngươi dám ám toán sư đệ ta!

Hắn vội đỡ hán tử ục ịch lên, hán tử ục ịch được hắn đỡ lấy nhưng lại giống như là một đống thịt vụn, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vẫn đều, trên người không có vết thương gì, không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh.

Thanh niên cầm chiết phiến thấy sư đệ không hề bị thương, mở trừng hai mắt, quát:
- Lão già, lão là ai? Sư đệ ta bị lão hạ độc? Mau giao giải được ra!

Dược Tiên cười nói:
- Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức, không sai, tên Trư Bát Giới này đã trúng 'Trầm Thụy Tán' của ta, muốn có giải dược ư, rất đơn giản ...

Vừa nói vừa cố ý ngừng lại một chút, thanh niên cầm chiết phiến vội hỏi:
- Lão muốn gì?

Dược Tiên cười hắc hắc:
- Cầm lấy giải dược và cút đi thật xa, đừng để lão phu nhìn thấy các ngươi nếu không lão phu sẽ không tha cho các ngươi!

Sắc mặt của thanh niên mang chiết phiến xanh mét, im lặng không nói, Dược Tiên nói:
- Sao, không đáp ứng à, lão phu đã phá lệ khai ân rồi, nếu đợi thêm vài ngày, sư đệ của ngươi không chết cũng coi như phế nhân! Ngươi còn muốn ...

Lão đang nói thì đột nhiên nghe được tiếng kiếm phong, kiếm khí tàn nhẫn độc ác, thế đến hung hãn, muốn lấy mạng của Dược Tiên.

Dược Tiên biến sắc, không kịp tránh né, vội đưa song chỉ kẹp lấy lợi kiếm, đưa mắt nhìn lại thì thấy đó chính là thanh y hán tử, quát lên:
- Phong Linh, đánh!

Phong Linh thấy có người dám dùng kiếm đâm sư phụ kính ái của nàng thì mày dựng thẳng, mắng:
- Tên vô lại, dám đánh sư phụ ta, ta đánh ngươi!

Nâng trúc bổng lên, đánh xuống. Thủ đoạn vừa rồi của thanh y hán tử quả thật là hèn hạ. Nguyên nhân vừa rồi hắn thấy Dược Tiên sử dụng độc vô thanh vô tức, trong lòng chấn động, đồng thời cũng mừng rỡ khi thấy được loại độc dược mà Dược Tiên sử dụng, mười mấy năm qua, hắn khổ công tìm đủ mọi loại mê dược để trợ giúp hắn gây án, hôm nay thấy được 'Trầm Thụy Tán' của Dược Tiên thì nhận định rằng đây chính là mê dược lý tưởng nhất của hắn! Vì thế lòng tham nổi lên, âm thầm đánh mắt ra hiệu cho thanh niên mang chiết phiến cố ý nói chuyện, để lão không phòng bị, hắn lặng lẽ rút kiếm ra và đánh lén Dược Tiên, muốn một kiếm chế trụ lão, buộc lão giao ra tất cả bảo bối trên người.

Thanh niên cầm chiết phiến thấy hắn xuất kiếm, vội từ chỗ sư đệ phi thân lên, thiết phiến trong tay vung ra, một tiếng nổ vang lên, đánh trúng vào trúc bổng của Phong Linh, quát:
- Tiểu cô nương có được bao nhiêu đạo hạnh, đúng là muốn chết!

Nhưng trúc bổng trong tay của Phong Linh không hề bị chặt thành hai đoạn như dự đoán của hắn, mà còn đánh đến, xu thế nhưu thái sơn áp đỉnh, đè chiết phiến của hắn xuống, một tiếng rắc vang lên, chiết phiến của hắn bị gãy một đoạn, nếu hắn không tránh ra kịp thì thanh chiết phiến trân quý của hắn đã tan tành.

Thanh niên cầm chiết phiến vội xoay người, đẩy chiết phiến ra, thầm sử dụng chữ 'thoát', rồi rút chiết phiến về, từ bên cạnh thanh y hán tử phi thân chạy đi, kêu lên:
- Chu huynh cẩn thận!

Lộn người một vòng trên không, rơi xuống chỗ sư đệ, chụp lấy hán tử ục ịch, công phu của hắn quả thật rất cao, nhưng nếu so với lực đạo một bổng của Phong Linh thì chẳng là gì cả, tuy hắn kịp thời tránh được nhưng bổng phong vẫn chạm vào lưng hắn, hắn có cảm giác đau đớn, thầm kêu:
- Nguy hiểm thật!

Thanh y hán tử thấy thanh niên cầm chiết phiết ra tay cản một bổng của Phong Linh thì vui vẻ trong lòng, mắt thấy lợi kiếm trong tay sắp đẩy được hai ngón tay của Dược Tiên ra, đâm vào yếu huyệt của lão thì đột nhiên nghe được tiếng quát thất thanh của thanh niên mang chiết phiến, tinh thần mất tập trung, trên đỉnh đầu đã cảm nhận được kình phong, trúc bổng đã đến trước mắt.

Dược Tiên bị đối phương lén tấn công khi không phòng bị, mặc dù rất tức giận vì hành vi hèn hạ của đối phương, nhưng mắt thấy hắn sẽ 'tử' dưới trức bổng của Phong Linh thì thở dài một tiếng, định lên tiếng ngăn Phong Linh lại, nhưng đã không kịp.

Thanh y hắn tử thấy một bổng của Phong Linh đánh đến đỉnh đầu, thì vội hét lên một tiếng, chật vật tránh khỏi bổng của Phong Linh, nhưng bổng phong cũng quét ngang trán của hắn, máu tươi lập tức tuôn ra, hắn đổ cả mồ hôi lạnh.

Dược Tiên thấy khinh công của hắn cao siêu như thế thì cũng rất ngạc nhiên, không ngờ hắn vẫn còn ẩn tàng!

Phong Linh phẫn nộ ra tay, ngay cả hai cao thủ cũng không chịu nổi, từ đó có thể thấy được nội lực của nàng thâm hậu cỡ nào. Phong Linh thấy một bổng không đánh trúng hắn thì làm sao buông tha được, từ trên thuyền nhảy lên bờ, huy vũ trúc bổng đánh đến, thanh y hán tử làm sao có dũng khí đón đỡ, nhanh chân bỏ chạy, Phong Linh đuổi theo không tha, thoáng chốc đã ra ngoài hơn mười trượng.


Phong Linh đuổi theo đối phương đánh được hơn mười bổng, nhưng không trúng được bổng nào, trong lòng lại càng tức, không tự chủ được liền xuất ra liên hoàn tam bổng do Thiên Đô Thánh Nhân truyền thụ.

Thanh y hán tử thấy sắp thoát khỏi phạm vi trúc bổng của Phong Linh thì đột nhiên nhận ra bống thể biến đổi, nhanh hơn, mạnh hơn, ba bổng liên hoàn đánh đến, bổng thứ nhất cách sống lưng của thanh y hán tử một tấc, bổng thứ hai thì đã trúng tóc của hắn, còn bổng thứ ba thì trúng lên đầu vai của hắn, một tiếng 'rắc' vang lên, cũng không biết là có bao nhiêu xương ở bả vai của thanh y hán tử đã gãy.

Thanh y hán tử há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cố gắng vận khởi nội lực toàn thân, thi triển thân pháp, chạy trốn, thoát ra khỏi phạm vi của trúc bổng.

Phong Linh thấy đánh trúng được đối phương thì đắc ý cười khanh khách, đang định đuổi theo thì nghe được tiếng của Dược Tiên:
- Phong Linh, được rồi, con đánh trúng hắn một bổng, e rằng trong vòng nửa tháng hắn không có khả năng động võ, mau trở lại!

Thì ra Dược Tiên lo sợ Phong Linh tiếp tục đuổi theo sẽ bị trúng quỷ kế của đối phương.

Phong Linh thấy thanh y hán tử, phóng lên sườn núi, tiến vào trong rừng với tốc độ cực nhanh, đảo mắt cái đã không còn bóng dáng, cười to, nói:
- Sư phụ, hắn là con thỏ sao, sao chạy nhanh thế?

Vừa nói vừa xoay người đi trở về, cũng không thèm để ý đến thanh niên cầm chiết phiến nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Dược Tiên nhìn thanh niên cầm chiết phiến, hừ lạnh, nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi còn muốn động võ sao?

Thanh niên cầm chiết phiến trầm ngâm một chút, rồi đỡ lấy thân hình của hán tử ục ịch tiên lên từng bước, nói:
- Tại hạ vô tình mạo phạm tiền bối, mong tiền bối đại nhân không trách tiểu nhân, ban cho giải dược, giải cứu sư đệ!

Cả đời này hắn chưa từng cúi đầu trước người ngoài, lời này của hắn đã là rất nhượng bộ rồi, khuôn mặt tuấn tú vừa đỏ vừa tím.

Dược Tiên hừ một tiếng, nói:
- Lão phu biết ngươi không phục. Hôm nay mặc dù các ngươi đến đây gây sự với lão phu, nhưng tâm tình của lão phu hôm nay cũng không tệ, tạm thời tha cho các ngươi!

Lấy từ trong áo ra một cái túi, đưa cho thanh niên cầm chiết phiến:
- Mang sư đệ của ngươi đi, trong vòng ba giờ nếu không được uống giải dược thì từ nay về sau sư đệ của ngươi sẽ không tỉnh lại được nữa, biến!

Thanh niên cầm chiết phiến không nói một lời, đưa sư đệ đi.

Dược Tiên trở lại vào phòng, Dược Tiên cười ha hả:
- Xui xẻo, đúng là xui vẻo, các người nhất định là muốn biết tại sao vừa rồi ta đem 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu' đưa cho trường mi đầu đà phải không?

Nghe ngữ khí của lão thì dường như chuyện vừa rồi lão chẳng thèm để tâm. Ba người Thiên Đô Thánh Nhân, Khương Vô Nhai, Bạch Mi Thần Quân gật đầu, nhưng Phương Kiếm Minh lại lắc đầu.

Dược Tiên sửng sốt, nhưng lập tức cười lớn:
- Ta quên rằng phương tiểu huynh đệ không biết 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu' là gì, vốn định nói về việc này, nhưng phương tiểu huynh đệ dù sao cũng là khách từ xa mới đến, tiểu huynh đệ, có nghi hoặc gì cứ nói, lão phu sẽ giải đáp!

Phương Kiếm Minh trầm tư một chút rồi nói:
- Các vị tiền bối có phát hiện, thanh y hán tử vừa rồi, hành vi của hắn có chút dị thường, thân pháp của hắn nhanh như thế, Phong Linh tỷ tỷ đuổi theo đánh hơn mười bổng, rồi lại sử dụng cả liên hoàn tam bổng mà cũng chỉ đánh trúng hắn một bổng, khinh công của hắn cực cao, có thể nói là hơn cả trường mi đầu đà, nhưng lúc gặp trường mi đầu đà thì hắn chỉ thể hiện ra ở mức bình thường, tại sao hắn lại muốn ẩn giấu? Người này có thân pháp cao cường, hơn nữa thân hình và giọng nói của hắn, hình như tiểu tử đã từng gặp qua, chỉ là nhất thời không nhớ ra, còn nữa, hai sư huynh đệ vừa rồi, tiểu tử không hề biết họ, bọn họ tìm tiểu tử làm gì?

Long Bích Vân mỉm cười:
- Phương lang, bọn họ tìm chàng, e rằng chính là vì Thiên Hà Bảo Lục, hơn nữa bọn họ đến từ tây vực, cho nên chắc lai lịch cũng không nhỏ. Còn thanh y hán tử kia, ta cũng không nhận ra nhưng nhìn vẻ mặt dâm tục, ánh mắt dâm tà của hắn là đã biết không phải hạng người thiện lương!

Dược Tiên cười ha hả:
- Không sai, không sai, tiểu tử đó khi nãy vừa nhìn thấy Phong Linh là lộ ra dâm sắc, chỉ cần nhìn qua là biết một tên háo sắc, một bổng vừa rồi của Phong Linh đúng là không đánh lầm, tiểu tử đó thế nào cũng phải nằm trên giường ít nhất là cả tháng!

Bạch Mi Thần Quân nhíu mày nói:
- Được rồi, dược đại ca, huynh nói 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu' quý như mạng người, nó có thể cải tử hồi sinh, vậy sao huynh lại đưa cho một người không quen biết?

Dược Tiên nói:
- Ta cũng đang muốn nói đến chuyện này, phương tiểu huynh đệ cũng không phải người ngoài, các người cũng nghe ta nói! Mặc dù ta không biết hắn, nhưng sư phụ của hắn thì có lai lịch không nhỏ, các người có biết trường mi đầu đà này là đệ tử của ai không?

Mọi người đều lắc đầu, Dược Tiên đưa mắt nhìn Thiên Đô Thánh Nhân, nói:
- Lão Thiên, cả đời này không phải lão tiếc nuối một chuyện sao? Chẳng lẽ không đoán ra người đó là ai?

Thiên Đô Thánh Nhân nghe thế thì trầm tư một chút, đột nhiên sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi:
- Chẳng lẽ hắn chính là đệ tử của Thiên Trúc tăng?

Dược Tiên cười gật đầu. Ngoại trừ Phương Kiếm Minh ra thì tất cả những người khác đều kinh hãi, Dược Tiên nói:
- Thiên Trúc tăng này chính là người đứng thứ hai trên Thiên Bảng năm đó, một thân võ nghệ thông thiên, tính ra cũng không hề thua kém độc cô động thiên năm xưa, hán chỉ ở trung nguyên vài năm, nhưng đã phá được Thất Tinh Liên Hoàn kiếm trận của võ đang, đánh bại Danh Túc của Hoa Sơn, trưởng lão của Nga My, không ít người trong võ lâm biết được danh tiếng của lão, nhưng hôm nay, đã chín mươi năm rồi, người trong giang hồ hầu như đã quên mất, ngoại trừ các lão bất tử chúng ta ra thì còn ai nhớ đến lão chứ? Trường mi đầu đà lúc nãy chính là đệ tử của lão, hắn đến gặp ta để xin 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu', là để đi cứu một người, hắn không nói cho ta biết là cứu ai, nhưng hắn cũng chỉ là vâng lệnh của sư phụ mà đến, hắn nói là có quan hệ đến việc xâm phạm biên cương của Minh triều, và Thiên Trúc tăng đã từng cứu ta, nên ta mới đưa 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu' cho hắn! Ta muốn hỏi rõ một chút nhưng hắn nói chỉ biết có hạn, và không dám vọng đoán!

Thiên Đô Thánh Nhân thở dài một hơi, nói:
- Đúng là thời buối rối ren, giang hồ lúc nào cũng ẩn tàng sát khí, hôm nay biên cương lại có dấu hiệu xuất hiện khói lửa, cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ là dân chúng! Đúng rồi, lão vừa nói đến mối họa từ biên cương, là ám chỉ gì? Chẳng lẽ Ngõa Thứ muốn động binh sao?

Dược tiền gật đầu, rồi lại lắc đầu, mọi người cảm thấy khó hiểu, Dược Tiên giải thích:
- Ngõa thứ luôn nhòm nhó đại Minh ta nhiều năm nay, chuyện giao chiến chỉ là sớm muộn mà thôi, chuyện này cả thiên hạ đều biết, nhưng mà, nghe khẩu khí của trường mi đầu đà, mối họa từ biên cương của chúng ta không chỉ có Ngõa Thứ mà có khả năng là ...

Nói đến đây thì lão ngừng lại, không nói tiếp.

Thiên Đô Thánh Nhân sốt ruột hỏi:
- Có khả năng gì?

Dược Tiên gằn từng chữ:
- Thiên Trúc quốc!

Mọi người đều biến sắc, Khương Vô Nhai đột nhiên kêu to lên:
- Ta biết rồi, ta biết rồi!

Bạch Mi Thần Quân hỏi:
- Lão Khương, lão biết gì?

Khương Vô Nhai cười lên một tiếng quái dị, nói:
- , ta nghe nói từ sau khi Thiên Trúc tăng trở lại Thiên Trúc quốc thì vẫn làm quốc sư cho Thiên Trúc quốc, lần này hắn sai đệ tử đến đây cầu 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu', hơn phẩn nửa là do tên hoàng thượng của Thiên Trúc quốc muốn tân công chúng ta, nhưng Thiên Trúc tăng ở bên cạnh khuyên giải, cho nên hoàng đế của Thiên Trúc quốc cũng đồng ý, nhưng, sau đó hắn lại muốn có được thuốc trường sinh bất lão, lịch đại hoàng đế có ai mà không muốn được trường sinh bất tử để làm hoàng đế vĩnh viễn chứ, Thiên Trúc tăng lại không muốn động can qua cho nên mới sai đệ tử đến xin lão biến thái này thảo dược, hắn biết là lão biến thái có y thuật cao minh, và cũng có 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu'!

Bạch Mi Thần Quân cau mày nói:
- Cũng không hợp lý lắm, 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu' có thể giải được mọi kỳ độc trong thiên hạ, hầu như là có thể cải tử hồi sinh, nhưng cũng không có công năng trường sinh bất lão, Thiên Trúc tăng cầu 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu' nhất định là để cứu người, chẳng lẽ Thiên Trúc quốc vương bị trúng độc? Nếu như hắn trúng độc thì sao còn muốn hưng binh động võ?

Những người khác nghe hai người họ đoán thì đều trầm tư, đôi mày liễu của Long Bích Vân nhíu lại, đột nhiên giương lên, rồi nói:
- Các vị tiền bối, vãn bối có một ý, không biết có nên nói hay không?

Dược Tiên cười nói:
- Long tiểu thư, có chuyện gì cứ nói, nữ hài tâm tư linh thông, biết đâu lại đúng!

Long Bích Vân xem xét lại ý nghĩ trong đầu một chút rồi nói:
- Thiên Trúc tự và đại Minh ta có giao hảo, nếu bọn họ muốn tấn công chúng ta, thật sự là khiến người khác hoài nghi vấn đề này. Vãn bối nghĩ rằng, nếu như Thiên Trúc quốc vương bị người khác ám toán, tính mạng chỉ còn một sớm một chiều, người thi độc nhất định phải là một người vừa thế lực vừa có binh quyền, có thể sẽ là vương gia hoặc là hoàng tử, bởi vì quốc vương của Thiên Trúc quốc không đáp ứng chuyện khởi binh cho nên hắn mới thi độc, chỉ cần quốc vương chết thì hắn sẽ nắm quyền, muốn làm gì thì làm, Thiên Trúc tăng thân là quốc sư của Thiên Trúc quốc, hiển nhiên sẽ không để dân chúng chịu nỗi khổ binh đao, cho nên mới phái đệ tử đến trung nguyên tìm Dược Tiên tiền bối cầu giải dược, về phần tại sao lão không tự thân đến đây có thể là vì Thiên Trúc tăng muốn ở bên cạnh quốc vương, không cho kẻ khác có cơ hội hại chết quốc vương!


?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=44#ixzz3OOem34Ok
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.