Chương 186: Dĩ Tháp Nhất Chiến
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 2819 chữ
- 2019-09-21 09:50:18
Phương Kiếm Minh đang ở trong không trung, không thể dùng sức, mà lại bị nội thương, chỉ phong do lục bào lão giả hướng thẳng về hắn. Trên mặt lục bào lão giả lộ ra vẻ đắc ý và mừng rỡ, nhưng chính trong giây khắc này, một nhân ảnh phóng ra, phóng tay đẩy Phương Kiếm Minh sang một bên, một thanh đơn đao dựng thẳng phát ra đao khí cường đại, dùng cứng đối cứng với chỉ phong của lục bào lão giả, một tiếng nổ vang lên, người đó kêu lên một tiếng đau đớn, lăng không lộn ba vòng, lùi về sau mấy bước, mỗi một bước của người đó đề để lại trên đất một dấu chân sâu cả tấc.
Lục bào lão giả ngạc nhiên kêu lên một tiếng, không ngờ người này có võ công cao cường như thế, nhìn chăm chú vào đối phương, thấy người này là một thanh niên vận hắc sam, vẻ mặt lạnh như băng, vóc người trung bình, đứng tại chỗ, khí chất bất phàm, trong tay là một thanh đơn đao, phát ra hàn khí.
Phương Kiếm Minh dựa vào lực đẩy của hắc sam thanh niên, trở mình văng ra xa hơn ba trượng, âm thầm điều tức, nói:" Đa tạ túc hạ tương trợ!"
Hắc sam thanh niên xoay thanh đơn đao, nhìn về phía Phương Kiếm Minh vô cùng cung kính nói:" Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ, vì thiếu chủ phân ưu giải nạn là chuyện của thuộc hạ?"
"Thiếu chủ?" Phương Kiếm Minh nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên, không biết có phải hắc sam thanh niên này nhận lầm người hay không, nhưng lúc này lục bào lão giả đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm về hắn, hắn không có thời gian hỏi nhiều, hổ mục mở trừng nhìn lục bào lão giả, nói:" Ngươi là ai? Tại sao lại tập kích ta, ngươi chính là người tối qua?"
Lục bào lão giả hừ một tiếng âm sâm, nhếch miệng cười, nói:" Lão phu đối với Thiên Hà Bảo Lục trong người của ngươi rất hứng thú, mau giao ra, lão phu tha cho ngươi một mạng!"
Hắc sam thanh niên cười lạnh, nói:" Ngươi đúng là đang nằm mơ, thiếu chủ, người này cứ giao cho thuộc hạ là được, thiếu chủ còn có ước hẹn không nên động thủ." Vừa nói vừa vung đơn đao lên, chặn ngang hai người.
Lục bào lão giả lạnh lùng nói:" Tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, phá hỏng chuyện tốt của lão phu, lão phu bắt ngươi phải đền mạng!" Vừa nói vừa nâng các ngón tay lên, một cổ chân lực phô thiên cái địa bắn thẳng về phía Phương Kiếm Minh và hắc sam thanh niên.
Phương Kiếm Minh sải bước, năm ngón tay mở ra, đưa ra sau, nắm lấy chuôi Thiên Thiền Đao, một cảm giác thoải mái xuất hiện, Thiên Thiền Đao còn chưa ra khỏi võ thì đã khẽ ngâm lên, lục bào lão giả nhướng mày, nhãn châu xoay chuyển, cười to, nói:" Thiên Thiền Đao, quả nhiên không hổ là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, lĩnh giáo!" Nói xong thì ngã người phóng đi, biến mất trong màn đêm, đến nhanh mà đi cũng không chậm.
Phương Kiếm Minh thấy lục bào lão giả đột nhiên rời đi thì trong lòng thấy buồn bực, nén nghi hoặc trong lòng xuống, tiến lên trước, định nói lời đa tạ với hắc sam thanh niên, hắc sam thanh niên thu chân lại, chân sau quỳ xuống, nói:" Thuộc hạ Lữ Huyết, tham kiến thiếu chủ, thuộc hạ đến trễ, để kẻ gian thi kế, khiến thiếu chủ bị thương, Lữ Huyết tội đáng chết ngàn lần!"
Phương Kiếm Minh vội tiến lên trước, vội đỡ hắn dậy nói:" Túc hạ nói thế nghĩa là sao?? Túc hạ nhận lầm người rồi, tại hạ và túc hạ vốn không quen biết, làm sao có thể là thiếu chủ của túc hạ?"
Hắc sam thanh niên nói:" Thiếu chủ, thuộc hạ tuyệt đối không nhận lầm. Người chính là thiếu chủ của Ma Đao Môn chúng ta!"
"Ma Đao Môn? Túc hạ chính là người của Ma Đao Môn?" Phương Kiếm Minh mở to hai mắt.
Lữ Huyết gật đầu, nói:" Thiếu chủ, có vài sự tình ngài còn chưa biết, chờ sau khi ước hẹn của thiếu chủ trôi qua thì thuộc hạ sẽ nói rõ mọi chuyện, thuộc hạ xin cáo lui!" Nói xong thì cũng không chờ Phương Kiếm Minh mở miệng, xoay người rời đi, đảo mắt cái đã biến mất trong màn đêm.
Phương Kiếm Minh mang đầy bụng hoài nghi, không thể nào hiểu được tại sao mình lại trở thành thiếu chủ của Ma Đao Môn, nghe bất hưu sư phụ nói, nghĩa phụ đã gặp lại người của Ma Đao Môn, chẳng lẽ nghĩa phụ chính là môn chủ của Ma Đao Môn?
Nhìn sắc trời, đã đến canh một, mà vẫn không thấy bóng dáng của tIêu Dao Thần Kiếm, chẳng lẽ đây chính là một âm mưu, tIêu Dao Thần Kiếm và lục bào lão giả chính là đồng bọn, bọn họ thông đồng, dẫn dụ hắn đến đây, sau đó tập kích, nhưng khả năng này rất khó xảy ra, nếu bọn họ cấu kết với nhau thì tại sao lại không cùng ra tay, hai người bọn họ mà liên thủ thì Phương Kiếm Minh cho dù có ba đầu sáu tay cũng không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng tIêu Dao Thần Kiếm lại không thấy bóng dáng, cho thấy hai người bọn họ không phải là đồng bọn.
Phương Kiếm Minh đang trầm tư suy nghĩ thì một thân ảnh từ phía xa chợt hiện ra, người đó dường như đang tìm kiếm ai đó, phi thân hướng về phía trước, Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn lại, người đó cười nói:" Họ phương kia, ngươi làm ta phải tìm kiếm khá lâu!"
Phương Kiếm Minh nói:" TIêu Dao Thần Kiếm, ta chờ ngươi đã lâu, sao lại không hiện thân, rõ ràng là ngươi hẹn ta đến đây tại sao lại không thủ tín!"
Người đến đúng là thanh diện hán tử trong ngõ nhỏ đêm đó. Thanh diện hán tử nhíu mày nói:" Ta định đến sớm, nhưng không ngờ trên đường đi gặp vài chuyện phiền toái nên mới đến chậm, cũng may là ngươi còn chưa đi, nếu không thì trận chiến này của chúng ta còn phải kéo dài thêm!"
Phương Kiếm Minh nói:" Ngươi hẹn ta đến đây chính là vì 'Thiên Hà Bảo Lục'?"
Thanh diện hán tử gật đầu, nói:" Đêm đó ta ngăn ngươi ở trong nhỏ nhỏ, vốn tưởng rằng dễ dàng đoạt được, nhưng không ngờ ngươi lại là một kình địch, Long tiểu thư lại nhận ra dược võ công của ta, nên ta chỉ có thể rút đi là tốt nhất, sau đó ta suy nghĩ kỹ lại, quyết định đấu với ngươi một trận!"
Phương Kiếm Minh ồ một tiếng, nói:" Ngươi muốn đánh với ta một trận, tại sao?"
Thanh diện hán tử nói:" Là vì 'Thiên Hà Bảo Lục', ngươi chắc cũng biết, đại lý đoàn thị của ta hiện nay đã phải dời đến tận Tây Sơn, ta muốn đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục' để trọng chấn lại hùng phong năm xưa!"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ hỏi:" Cho dù ngươi có lấy được 'Thiên Hà Bảo Lục', ta thấy ngươi cũng khó có thể làm được điều đó, không phải là xem thường ngươi, mà là 'Thiên Hà Bảo Lục' chẳng qua chỉ là bí kíp võ công mà thôi, đối với mục đích của ngươi có trợ giúp không nhiều, nếu ngươi muốn xưng bá võ lâm thì còn có hy vọng!"
Thanh diện hán tử hừ một tiếng rồi nói:" Lời đồn của giang hồ chưa chắc đều là sự thật, trong 'Thiên Hà Bảo Lục' có một bí mật, rất ít người biết, mà ta thì chính là một trong số đó!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng kinh ngạc, hỏi:" Bí mật gì?"
Thanh diện hán tử lạnh nhạt nói:" Đề tài này không liên quan, không cần phải nói rõ, ta hỏi ngươi, có đồng ý lấy 'Thiên Hà Bảo Lục' ra đánh cược, đấu với ta một trận?"
Phương Kiếm Minh cười nói:" Bây giờ 'Thiên Hà Bảo Lục' đã là của ta, sao ta lại dùng đó để đánh cược với ngươi?"
Hai hàng chân mày của thanh diện hán tử nhíu lại, nói:" Lúc Thiên Hà Bảo Lục xuất thế, ta đang bế quan tu luyện tIêu Dao Thần Kiếm, cho nên đến trễ, ngươi đã dùng võ công mà đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, sao ta lại không thể đánh với ngươi một trận, hơn nữa, đêm đó, nếu không có ta chỉ người thì ngươi làm sao tìm được người?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trầm ngâm nói:" Nếu nói như thế, ta mà còn trì hoãn thì xem như là kẻ hẹp hòi không biết 'tri ân đồ báo', được, nếu ta đã đến đây thì đã sớm nghĩ đến ngươi có kế hoạch, thế ngươi muốn đấu thế nào?"
Trong mắt của thanh diện hán tử hiện lên thần sắc tán thưởng, nói:" Ngươi đi theo ta!" Nói xong thì đi trước dẫn đường.
Hai người thi triển khinh công, đường lên núi ngày càng dốc, một lúc sau thì đến trước lôi phong tháp. Lúc này bên trong lôi phong tháp tối đen, tăng nhân trong tháp đã sớm yên giấc nồng, bốn phía yên tĩnh, thanh diện hán tử dừng cước bộ, quay đầu lại nói:" Nếu là vì Thiên Hà Bảo Lục, một tuyệt thế bảo vật, như vậy thì chúng ta không thể luận võ sơ sài được, ta có một cách so tài, ngươi xem thế nào?"
Phương Kiếm Minh không biết được trong hồ lô của hắn có gì, hỏi:" Cách thức gì, ngươi nói thử xem."
Thanh diện hán tử nhìn lôi phong tháp, chỉ vào đỉnh tháp, nói:" Nếu muốn so tài, thì sẽ tìm cách thức khó khăn nhất, khinh công, võ công, nhãn thần đều là những thứ mà một cao thủ tinh thông, hai người chúng ta, nếu ai lên trên đỉnh tháp này trước thì người đó sẽ thắng, ngươi thấy thế nào? Có công bằng không?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì giương mắt nhìn về phía đỉnh lôi phong tháp, lờ mờ dưới ánh trăng, lôi phong tháp trông có vẻ thật cao, mỗi tầng tháp hơn một trượng, thân tháp năm tầng, cao cao tại thượng, có thể bay lên trên đó đã là khó khăn vô cùng, muốn lên đến đỉnh tháp thì hung hiểm trong đó không cần phải nói rõ, hơn nữa, còn có một cao thủ luôn chìn chằm chằm ở một bên, nếu có thể lên trên đó được thì đây chính là một cảm giác rất kích thích.
Phương Kiếm Minh hào hứng, hết sức sảng khoái nói:" Hảo, theo ý ngươi, nếu ai lên trên đỉnh tháp trước thì Thiên Hà Bảo Lục sẽ thuộc về người đó!"
Thanh diện hán tử vui vẻ nói:" Quân tử nhất ngôn!"
Phương Kiếm Minh nói:" Tứ mã nan truy!"
Chữ 'truy' vừa dứt thì cơ hồ hai thân hình đồng thời phóng thẳng đi, hướng đến lôi phong tháp, đến dưới lôi phong tháp, họ dừng lại, đứng yên tại chô, nhìn kỹ đối phương, không nhúc nhích.
Vốn theo lời nói của bọn họ, ai lên đến đỉnh tháp trước thì người đó sẽ thắng, như vậy thì họ phải tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để lên trên đỉnh tháp, nhưng bọn họ dừng chân, hơn một nửa nén hương rồi mà vẫn không có dùng khinh công phi thân lên.
Cao thủ tranh chấp, thắng bại chỉ trong nháy mắt, bọn họ đứng yên ở đó là có chỗ tốt, công phu của hai người họ đã tiến nhập hóa cảnh, nếu nói ai cao hơn một bậc thì không thể dễ dàng kết luận được, vì thế một trong hai người ai mà tùy tiện đi trước, khi đang ở trong không trung thì không thể linh hoạt bằng khi ở trên đất bằng, người còn lại nhất định sẽ xuất ra phách không chưởng lực đánh rơi hắn, cả hai đều biết được điểm này cho nên không dám lấy thân tiếp chưởng, ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn ngươi, không ai động thân.
Trong lúc hai người bọn họ nhìn nhau thì thời gian vẫn chầm chậm trôi qua, đã hơn nửa canh giờ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trong trời đông giá rét như thế này mà xuất hiện cả mồ hôi cho thấy bọn họ cẩn thận như thế nào, nội công cũng rất thâm hậu.
Chính lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, cây khô kêu loạn, lá úa cuốn theo làn gió, một lá cây bay ngang đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh, trong mắt của thanh diện hán tử chợt lóe tinh quang, một ngón tay bắn ra, một đạo kiếm khí, chính là 'TIêu Dao Thần Kiếm' của Đoàn gia, bắn thẳng về phía lá cây đang bay ngang qua mặt Phương Kiếm Minh, khi thanh diện hán tử động thủ, là lúc lá cây bay ngang qua mặt Phương Kiếm Minh cho nên phần nào che khuất tầm mắt của Phương Kiếm Minh, thanh diện hán tử vừa xuất ra một 'kiếm' thì Phương Kiếm Minh vội lùi về sau, đưa tay rút Thiên Thiền Đao ra khỏi võ, ánh đao chợt lóe, một tiếng 'đinh' vang lên, hai bóng người, một trước một sau từ trên đất bằng phóng thẳng lên, rơi xuống tầng thứ nhất của tháp.
Phương Kiếm Minh vừa chạm chân lên tầng thứ nhấy, trong lòng thở dài, thầm nghĩ:" Ta chậm hơn hắn nửa nhịp, tầng thứ nhất xem như ta thua!"
Nghĩ xong, Thiên Thiền Đao vung lên, một đao ảnh lóe sáng, thiên nhi bay múa trong không trung, ngăn trở thanh diện hán tử, sau đó lăng không lộn người, đoạt lấy tiên cơ, rơi xuống tầng thứ hai của tháp.
Thanh diện hán tử hét lớn một tiếng, cả năm ngón tay liên tiếp bắn ra, năm đạo kiếm khí phá không, Phương Kiếm Minh không chịu yếu thế, bổ Thiên Thiền Đao từ trên xuống.
Khi hai cổ nội gia chân lực sắp chạm vào nhau thì cả hai người đều chuyển thân, dẫn chân lực đi ra ngoài, trong phạm vi mười trượng xung quanh, khí lưu dao động dữ dội, giống như là dấu hiệu cho thấy sắp có lôi điện, tiếc một điều chính là 'Lôi Điện' không có xuất hiện, rồi dần dần biến mất không còn tăm hơi. Còn hai người thì phi thân thẳng lên, giống như một cơn gió, nhẹ nhàng hạ xuống tầng thứ tư.
Thanh diện hán tử nhướng mày, đột nhiên nói:" Chậm đã!"
Phương Kiếm Minh ngẩn người, thanh diện hán tử nói:" Ngươi bị nội thương?"
Phương Kiếm Minh lạnh nhạt cười, nói:" Chỉ là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến ta!"
Thanh diện hán tử hừ một tiếng, nói:" Là ai làm?"
Phương Kiếm Minh nói:" Việc này không liên quan gì đến túc hạ, túc hạ không nên hỏi nhiều, chúng ta tiếp tục."
Vẻ mặt của thanh diện hán tử trở nên tức giận, hỏi:" Là một lục bào lão giả?"
Phương Kiếm Minh giật mình, bật thốt:" Sao ngươi lại biết?"
Thanh diện hán tử cười lạnh vài tiếng, trong tiếng cười mang theo vẻ khinh thường lẫn tức giận, phất ống tay áo, nói:" Không so tài nữa, đêm đó ta nhân lúc ngươi gặp nguy mà ra tay đã là không quang minh lỗi lạc, hôm ngươi có thương tích trong người, ta không muốn tự hạ thân phận, ta còn có việc, đại hội luận võ ở kinh thành vào đầu xuân năm sau, chúng ta sẽ có một trận thư hùng!" Nói xong thì mũi chân khẽ điểm, phi thân từ trên lôi phong tháp sang một đại thụ, sau đó biến mất không thấy.
Phương Kiếm Minh thấy hắn nói đi là đi, hành sự dứt khoát, không nhân lúc người khác gặp nguy, xem ra cũng là một hán tử thẳng thắn, không khỏi có cái nhìn mới đối với hắn, cũng giảm bớt nghi kỵ đối với hắn vài phần.
Nghe qua khẩu khí của hắn thì tựa hồ có quen biết với lục bào lão giả, không biết bọn họ có quan hệ thế nào. Đêm nay, Phương Kiếm Minh gặp toàn điều kỳ lạ, trong lúc nhất thời cũng không thể nào hiểu rõ được, nên cũng không suy nghĩ nhiều, phi thân xuống lôi phong tháp, dọc theo sơn đạo, xuống núi.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=47#ixzz3OOgZogft