Chương 47: Thống thuyết quần hùng, Ma Môn lai nhân. (Khổ sở thuyết quần hùng, Ma Môn người đế


Phương Kiếm Minh sắc mặt đỏ bừng, vội kêu lên: "Không phải, không phải."

Ba người ha ha cười lớn, những cảm thấy vui vẻ. Phương Kiếm Minh thấy ba người hợp lại cười trêu hắn, cái miệng nhỏ chu ra, nhưng thâm tâm lại đem hình ảnh xinh đẹp của tiểu nữ hài ghi tạc tận đáy lòng, có muốn xua đuổi cũng đuổi không đi.

Bốn người lúc đến Đồng phủ, đã có rất nhiều người võ lâm đang đứng bên ngoài Đồng phủ, một người nhìn tựa như lão đầu Quản gia đang đối diện với một nhóm người muốn tiến vào nói: "Các vị, thành thật xin lỗi, đêm nay lão gia không tiếp khách, xin mời tất cả mọi người hãy trở về đi."

Có người không vui, kêu lên ầm ĩ: "Lũ ta đều là vì trợ quyền cho Đồng lão gia tử, ngươi thân là quản gia, thế nào lại không thông tình đạt lý như thế? Lũ ta võ công mặc dù thấp kém, nhưng mà 'Nghĩ đa giảo tử Tượng' (Kiến nhiều cắn chết Voi - ND), người của Ma Môn không đến thì thôi, nếu đến tất làm cho bọn chúng sáng mắt ra."

Quản gia nói: "Lão gia nói là không tiếp khách, ta cũng chẳng có biện pháp, các ngươi muốn tiến vào, trừ phi chế trụ được ta."

Có người nói: "Hảo, đây thực sự xem như là một biện pháp tốt."

Quản gia nhắm hai mắt lại, xem thần thái đúng là vui lòng để cho người chế trụ.

Chợt nghe một tiếng thở dài nhè nhẹ truyền đến, Quản gia sắc mặt trắng nhợt, quay đầu lại dùng thanh âm run rẩy nói: "Lão gia."

Thân ảnh Đồng Ngũ Châu xuất hiện tại bên dưới một ngọn đèn, phía sau có hai trung niên hán tử đi theo.

"Lão Trương, ngươi sao lại phải khổ như vậy?"

"Lão gia, lão nô thật sự không đành lòng....."

"Cái gì phải tới nó sẽ tới, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, ngươi đi vào đi."

"Lão gia......."

Lão trương quản gia trong mắt ứ đầy nước mắt, đi trở vào.

Đồng Ngũ Châu hít một hơi, nhìn lướt qua mọi người, dùng một loại thanh âm tỉnh táo đến đáng sợ nói: "Các vị, nếu là quý trọng Đồng mỗ, xin mời các vị rời khỏi nơi đây. Như quả các ngươi nói chuyện bằng vũ lực, chính là đã hãm Đồng mỗ đi vào chỗ bất nhân bất nghĩa đó."

Có người nghe thấy hắn nói nghiêm trọng như thế, lặng lẽ bỏ đi. Một số ít người cùng Đồng Ngũ Châu có nhiều giao tình đương nhiên sẽ không bỏ qua, nói: "Đồng lão gia tử, ngươi nói như vậy, rõ ràng là không coi lũ ta là bằng hữu. Nghĩ lúc trước, trong lúc ngươi giúp lũ ta, khẳng khái cỡ nào, đêm nay có người dám tìm ngươi gây phiền toái, lũ ta há có thể ngồi yên không lý đến sao?"

Đồng lão gia tử nói: "Đồng mỗ làm như vậy, chính là tỏ rõ Đồng mỗ coi mọi người là bằng hữu. Thật không dám dấu diếm, người của Ma Môn sở dĩ tìm tới cửa, là bởi vì Đồng mỗ năm đó đã làm một việc có lỗi với bọn họ, đây là Đồng mỗ tự làm tự chịu. Các ngươi thật sự không chịu rời đi, đừng trách Đồng mỗ vô tình, bế môn tạ khách."

Một câu tối hậu, ai cũng đều nghe thấy, tất cả lẳng lặng đau khổ, lẳng lặng không chùn bước.

Chợt nghe có người lớn tiếng, nói: "Đồng lão gia tử là hán tử đỉnh thiên lập địa, hành sự thẳng thắn cao thượng, ta không tin Lão gia người lại làm việc gì có lỗi với người khác."

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người nói là một tráng hán có vết đao trên mặt, cái đầu cực lớn, cùng đứng với hắn tại một chỗ, còn có bốn đại hán cũng cao thấp như hắn, năm người như hạc đứng giữa bầy gà, thật là chói mắt.

Đồng Ngũ Châu liếc mắt nhìn năm người, nói: "Năm huynh đệ các ngươi cũng tới ư."

Tráng hán sẹo mặt nói: "Đồng lão gia tử gặp nạn, Trung Châu Ngũ Hổ có thể nào lại không đến? Bảy năm trước, lũ ta nhân vì bị khép vào tội giết người, bị cao thủ Cẩm y vệ bắt giữ, luận tội sẽ bị chém đầu, nhờ có Lão gia người phát hiện ra điều đáng ngờ bên trong, hao phí không ít tinh lực, vì lũ ta tra ra được chân tướng sự thật. Lũ ta giết cái người mà kì thật sớm đã bị người ta giết rồi. Ân tình như thế, lũ ta luôn luôn khắc ghi. Hôm nay, vốn định báo đáp, Lão gia người lại bảo lũ ta không nên nhúng tay vào, lũ ta ở đây chờ đợi, chính là chờ ở Lão gia người một câu nói, ai ngờ Lão gia người....."

Nói đến đó, vài giọt hổ lệ đã lã chã rơi xuống, kích động quá nói không ra lời.

Đồng Ngũ Châu nghe xong, đột nhiên cười to, trong tiếng cười có mang theo cả sự bất đắc dĩ, bi phẫn, hối hận, cảm kích.......

"Đồng mỗ sống đã bảy mươi ba tuổi, tự hỏi cả đời không thẹn với lương tâm, đêm nay dù là phải chịu tiếng xấu muôn đời, Đồng mỗ cũng cam nguyện. Các bằng hữu nói ta không đủ nghĩa khí cũng tốt, nói ta điên khùng cũng được, Đồng mỗ dừng câu chuyện lại ở đây, nếu ai ngang bướng, Đồng mỗ lập tức sẽ chết tại trước mặt hắn."

Khoảng đất rộng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, rất nhiều người đều nghĩ không minh bạch Đồng Ngũ Châu nhiệt tình ngày xưa tại sao lại nói ra những lời tuyệt tình như thế.

Trung Châu Ngũ Hổ nghe xong, không nhịn được lệ rơi đầy mặt, vọt ra khỏi đám đông, chạy tới dưới một tàng cây, cởi dây cương, phi thân lên ngựa, ngửa mặt lên trời hét lớn: "Có Thượng Thiên ở trên, Trung Châu Ngũ Hổ tại đây lập thệ, Đồng lão gia tử nếu như bị Ma Môn hại, Ma Môn sẽ cùng lũ ta bất cộng đái thiên."

Lập thệ xong, năm con ngựa giận dữ 'Cộp cộp' rồi nhanh chóng rời đi.

Đao Thần nhìn thấy, than: "Những hán tử giống như thế, trên giang hồ đã không còn thấy nhiều lắm."

Cứ như thế, ai cũng không dám đứng đợi ở bên ngoài phủ của Đồng lão gia tử nữa, lần lượt li khai.

Bốn người vòng tới cửa sau của Đồng phủ, lợi dụng bóng đêm, phi thân vào bên trong.

Đao Thần âm thầm phát ra kình khí, dò xét bốn phía, toàn bộ phát hiện có hơn mười người bí mật ẩn núp tại nóc các phòng ốc của Đồng phủ. Hắn một điểm cũng không có nói ra.

Cả Đồng phủ, ngạc nhiên là không có một người gác đêm, nghĩ là Đồng Ngũ Châu phải đặc biệt có ý an bài chứ.

Bốn người tới phía trên một toà đại sảnh, ẩn núp vào chỗ tối, yên lặng xem kì biến.

Sáu đại hán mặc võ phục đứng ở bên trong viện lát bằng đá Đại lý, bên trong sảnh đèn đuốc sáng choang, dưới mái treo hai lồng Đại hồng đăng.

"Hắc hắc, Đồng Ngũ Châu ngươi quả nhiên là một hán tử. Lão phu bội phục dũng khí của ngươi, đáng tiếc ngươi đêm nay tránh không khỏi kiếp này."

Một tiếng cười âm lãnh truyền lại, một đạo nhân ảnh vạch ngang trời lướt đến, hạ xuống trong viện. Sáu đại hán võ phục nhìn thấy, cũng không hề động đậy.

Người đến là một Hoa phục lão giả, tóc trên đầu đã bạc một nửa, chải chuốt chỉnh tề. Người hắn hạ xuống trong viện, là đứng nguyên tại một chỗ không hề di động, lạnh lùng nhìn vào bên trong đại sảnh.

Từ bên trong sảnh truyền đến thanh âm của Đồng Ngũ Châu: "Tôn giá tới một mình phải không?"

Đồng Ngũ Châu mang theo hai trung niên hán tử từ bên trong đại sảnh đi ra, ba người đều toàn thân mặc võ phục.

"Lão phu một mình cũng đủ để làm việc, cần nhiều người làm gì? Thế nào? Đồng Ngũ Châu, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi có đáp ứng hay không điều kiện mà bổn môn đã đưa ra."

"Đồng mỗ há có thể tiếp tay cho kẻ xấu? Đồng mỗ không nguyện thất tín với người, tự nhiên không thể thất tín với các ngươi, các ngươi định làm sao bây giờ?"

"Đồng Ngũ Châu, tám năm trước, Thánh mẫu đại nhân của bổn môn đã phó thác cho ngươi một việc, ngươi không có làm tốt, liệu có tính được là thất tín không?"

Đồng Ngũ Châu cười lạnh một tiếng, nói: "Tính, lúc đó Đồng mỗ tịnh không biết cái người toàn thân là máu đó chính là nữ nhân lại còn là Bạch Liên Thánh Mẫu, nếu không làm sao có thể bị lừa. Nàng khẩn cầu ta đem nhi tử của nàng thu lưu, nói sau khi mình tránh thoát sự đuổi giết của cừu gia liền tới tìm ta. Đồng mỗ thấy nàng đáng thương, nhất thời mềm lòng đáp ứng nàng. Không ngờ, đứa nhỏ nọ ở trong tay Đồng mỗ còn không tới ba ngày, đã bị một Phong bà tử cướp đi, ta ngay cả một chiêu cũng tiếp không được. Đồng mỗ nhất thời gây nên lầm lỗi, những năm gần đây, khắp nơi tìm kiếm, hối hận không thôi. Giờ đã biết các ngươi là người Bạch Liên Giáo, Đồng mỗ cho dù là tự sát, cũng sẽ không đáp ứng điều kiện vô lý của các ngươi."

Nguồn:
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.