Chương 58: Tiểu ốc, thiểu niên, đại hán, kì lân thử. (Căn nhà nhỏ, thiếu niên, đại hán, chu


Đây là một dải đất cực kì hẻo lánh của Quý Châu , nơi này núi cao rừng rậm, dã thú hoành hành, ít người qua lại, Tiều phu hoặc giả là Thợ săn lá gan dù có lớn cũng không dám đi tới nơi này. Tại bên trong một cái tiểu sơn cốc, chẳng biết từ lúc nào bị ai đó dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ nhỏ có hình dáng tương đối to ngang, nên thành như một hình vuông, mỗi một khúc gỗ đều là đại thụ trong núi sâu. Không biết người này là ai, không chỉ có gan đến nơi này, hơn nữa còn ở nơi này dựng lên một căn tiểu mộc ốc như thế, chẳng lẽ không sợ dã thú độc trùng đem nó huỷ đi sao?
Sáng sớm, chim chóc ở trong núi tưng bừng to giọng hót líu lo, thời gian chính là đã chớm xuân, những ngọn cỏ nhỏ đã bắt đầu nhú ra những cái mầm non tơ nhưng lại ngoan cường của nó, những cây nhỏ ở bên dưới được những cây đại thụ che trở tránh qua được cái rét mướt cuối đông, đang tưng bừng nghênh đón cái ấm áp của đầu xuân, mặc dù ánh mặt trời không quá rực rỡ, nhưng đối với chúng mà nói, chỉ cần có một chút ánh sáng mặt trời, như thế thượng thiên cũng đã là ban ân huệ lớn cho bọn chúng. Giữa rừng, tại nơi cách căn nhà gỗ nhỏ mười trượng, vừa mới sáng sớm, đã có một hài tử đầu tóc rối bù tại nơi đó đang nhóm lửa.

Hài tử này xem niên kỉ cũng đã trên dưới mười tuổi, thật ra chúng ta nên gọi hắn là Thiếu niên, trùm trên đỉnh đầu hắn là một đám tóc rối bời, đám tóc rối ấy còn che phủ cả xuống bên dưới, một đôi mắt to đen mà có thần, tại đó bên trong một đôi đồng tử có ba phần ngang ngạnh, ba phần biếng nhác, ba phần tinh minh, cùng với một phần giễu cợt. Như thế là đôi con mắt dạng gì vậy?

Ngươi vừa nhìn thấy hắn, sẽ cảm thấy Thiếu niên này là một người đáng để kết giao bằng hữu. Thân hình của hắn cực kì cường tráng, cũng không biết hắn ăn uống cái gì. Hắn lúc này chính đang ngồi chồm hỗm bên một cái nồi, dùng một cây quạt nhỏ quạt lửa ở đó.

Một cái nồi nhỏ đang treo lơ lửng trên ngọn lửa, bên trong đang có tiếng 'cô cô' kêu lên, có vẻ như hắn đang nấu một món ăn hay đồ uống ngon lành gì đó. Thiếu niên một mặt vẫn quạt lửa, một mặt díp đôi mắt to lại, hắn thật ngạc nhiên lại còn ngủ gật, ông trời ơi, trên đời còn có dạng người này sao, ngươi nếu như nói với một người rằng ngươi nhìn thấy một người đang quạt lửa nấu món ăn ngon, mà lại nhắm tít hai mắt ngủ gà ngủ gật ở đó, tương tự ngươi hỏi trong một trăm người, chắc chắn cả một trăm người đều nói ngươi là thằng mù, không có ai lại tin tưởng lời nói của ngươi, tất cả bọn họ đều đem lời nói của ngươi xem như là lời nói vô căn cứ.

Thiếu niên quạt tới quạt tới, cái nồi nhỏ đột nhiên ô ô kêu lên, chợt thấy Thiếu niên nhấc người đứng dậy, thân hình vững chắc vươn vai một cái, nói: "Thật sự là ngủ được một lúc cảm thấy rất tốt, nguyên lai Ô Long Thang đã nấu được rồi, ta phải đem xuống thôi." Thiếu niên nói xong, bắt đầu động thủ, nâng cái nồi nhỏ trên lửa xuống, đặt ở một bên, sau đó dập tắt hết lửa, nhanh chóng hướng căn nhà gỗ nhỏ chạy tới, chợt thấy có một con vật giống như một con sóc nhỏ kêu lên chi chi, theo phía sau mông hắn, động tác cực kì linh lợi kịp thời leo lên.

Thiếu niên đi tới trước cửa của căn nhà gỗ nhỏ, đưa tay đẩy cửa gỗ ra, nhìn cũng không nhìn người ở bên trong, chỉ kêu to nói: "Nghĩa phụ, nhanh nhanh dậy đi, con đã nấu xong Ô Long Thang rồi, nếu không nhanh lên, con không chia cho nghĩa phụ đâu."

Lời nói vừa dứt, chợt thấy nơi tận cùng bên trái trong căn nhà gỗ, ở đó có bày hai cái đệm trải trên đất to tướng, một người cao lớn đang nằm ngủ trên một cái đệm, nghe thấy thế bỗng nhiên xoay người phóng dậy, bên trong phòng nổi lên một cỗ cuồng phong, nhanh chóng rửa ráy qua loa xong, liền ngồi lên một cái bàn vuông lớn duy nhất trong căn nhà nhỏ, chỉ thấy con vật giống như con sóc kia kêu lên chi chi vài tiếng, một đôi mắt nhỏ cẩn thận nhìn chằm chằm vào gia hoả vừa mới đến ngồi bên cạnh bàn.

"Nhìn nhìn cái gì, không nhận ra lão phu sao? Ta khá cảnh cáo ngươi nha, không được cướp giật của ta a, cẩn thận cái mông đít của ngươi đó." Con vật giống con sóc sau người có một cái đuôi dài phủ đầy lông, nghe thấy thế cụp ngay lại, đem cái mông nhỏ che chắn đi, nó trước kia hình như cũng đã nếm qua thiệt thòi khi bị đánh vào mông, do đó khi nghe được câu nói của người này, vội vàng dùng cái đuôi cẩn thận bảo vệ cái mông, e rằng sẽ bị người ta đánh mà không biết. Bất quá nó làm ra động tác buồn cười như thế, thật sự khiến người ta kinh thán sự thông minh lanh lợi của nó.

Thiếu niên nghe xong lời này, cười nói: "Nghĩa phụ, xem người đã làm cho A Mao sợ hãi kìa, A Mao là một hài tử láu lỉnh, đâu dám cùng người cướp cái đồ ăn gì đó, A Mao, có phải thế không?"

Chỉ thấy con mắt nhỏ của cái con vật giống như con Sóc kia đảo một cái, trên mặt hiển xuất một loại tiếu ý đặc hữu, tựa như nói rằng: "Đúng nha, đúng nha, ta có thể cướp của hắn sao? " Thiếu niên thấy bộ dạng của nó, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó với vẻ cực kì yêu quý và che chở nói: "Hôm nay A Mao nghe lời nhất, sẽ cấp thêm cho A Mao một phần nhỏ nữa." Nói xong, đặt xuống trước mặt nó một cái bát nhỏ bên trong đã được rót đầy Thang thuỷ.

Thang thuỷ đó vừa được rót ra, trong thoáng chốc, cả căn nhà tràn ngập một cỗ thanh hương, cỗ thanh hương thơm lừng này mà ngửi được, sẽ khiến cho kẻ khác thèm thuồng nhỏ dãi, chưa nói đến là được nếm thử một chút mùi vị của Thang.

Cái con vật giống con Sóc kia, hay cũng là A Mao thấy Thiếu niên hôm nay rót cho đặc biệt nhiều, vui mừng quá kêu lên chi chi, lại còn nịnh nọt nhảy lên đầu vai của Thiếu niên, dùng cái đuôi phủ đầy lông đưa lên cọ cọ vào mặt của hắn.

Thiếu niên bị cái đuôi của nó đùa cợt, a a cười nói: "Được rồi, được rồi, biết ngươi thích làm thế rồi, lần này thưởng cho ngươi, ngươi ngoài một chiêu này, lại không nghĩ ra chiêu số nào à, ngươi có thể còn một chiêu khác hay không?

Cái trung niên đại hán kia bị đoạt mất Thang thuỷ, thấy thế vội hỏi: "Minh nhi, ngươi có tình cảm lắm, nhưng không nên rót cho nó nhiều như vậy, ngươi chẳng lẽ đã quên là còn có Nghĩa phụ nữa sao?" Thiếu niên cười nói: "Nghĩa phụ, ai bảo người lại hăm doạ A Mao, con làm như vậy là để cho A Mao bớt sợ hãi, nó trưa nay còn phải cùng với con đi tới trên Trấn để mua một vài thứ đó. Người cũng không phải không biết, A Mao là sứ giả dẫn đường của chúng ta, không có nó, chúng ta có ra cũng không được, vào cũng không xong. A Mao là đại công thần làm việc vất vả lại có công lao lớn, chúng ta như thế nào có thể bạc đãi nó được."

Đại hán lộ ra nét mặt khổ sở, mặc dù hắn là một người đã trung niên, song chẳng biết vì nguyên nhân gì, da mặt của hắn tịnh không xuất hiện một nếp nhăn nào cả, ngược lại còn phảng phất mang theo một tầng hào quang, nhìn qua giống như là đã xoa một lớp phấn. Thiếu niên sau khi rót cho A Mao xong, liền rót vào trong bát của đại hán một bát đầy, nói: "Nghĩa phụ, kì thật người so với A Mao còn nhiều hơn nhiều đó, bát của nó là bát nhỏ, của người là bát lớn, nói thẳng ra một bát của nó còn không bằng một phần ba cái bát lớn của người, người hẳn là mừng thầm trở lại rồi đấy nhỉ!"

Đại hán nghe xong, ha ha cười nói: "Không sai, không sai, nó như thế nào có thể so sánh với ta, ta vẫn còn là chiếm được tiện nghi."

Thiếu niên sau khi rót cho hắn, chỗ còn lại chính là giành cho mình, chỉ thấy hắn rót vào trong cái bát của mình một bát lớn, trong nồi còn thừa lại một ít, hắn cầm cả cái nồi nâng lên, kê ngay miệng nồi vào cái miệng đã mở ra của mình, 'cô đô cô đô' uống một ngụm lớn.

Đại hán sửng sốt, chẹp chẹp miệng nói: "Minh nhi, nghĩa phụ hôm nay mới phát hiện ra, chiếm tiện nghi nhất chính là ngươi."

Thiếu niên nghe xong, hì hì cười nói: "Nghĩa phụ, người mới phát hiện a, là như thế này, con mỗi ngày thức dậy đều phải nấu Ô Long Thang cho các người ăn, cứ cách nửa tháng lại phải hạ sơn tới trên Trấn mua nguyên liệu, điều đó khiến con ngủ rất rất là không đủ, nghĩa phụ, người nói con có nên uống nhiều thêm một chút hay không. Có đúng không, A Mao!"

Thiếu niên nói xong, chộp một cái tóm ngay được cái đuôi của A Mao, A Mao thoạt đầu có chút giận dữ, tiếp đó lại biến thành vẻ cực kì nịnh nọt, bày ra một bộ dạng rất nực cười, quay về phía đại hán cuống quýt gật đầu, chi chi kêu lên. Tay của Thiếu niên lúc đó mới buông tha cho nó. Tay của Thiếu niên vừa nới lỏng, đã thấy cái miệng nhỏ của A Mao mở rộng, 'hồ lỗ hồ lỗ' uống Ô Long Thang trong cái bát nhỏ, vang khắp căn nhà đều là âm thanh uống Thang của nó.

Đại hán nghe thấy được, cười nói: "Gia hoả này mỗi lần đều là như thế, có thể văn nhã một chút hay không, ta đã dạy dỗ qua nó bao nhiêu lần rồi, thật không nghe lời ta gì cả, sau này nó nếu cùng chúng ta rời núi, không gây ra chuyện ngu ngốc mới là lạ."

Thiếu niên nâng cái chén lớn lên, uống một ngụm, nói: "Nghĩa phụ, đúng rồi, chúng ta đến đây cũng đã được hai năm, người xem con bây giờ thay đổi nhanh như vậy, sư phụ con cùng Chưởng môn sư bá tổ bọn họ còn có thể nhận ra con hay không?"

Đại hán nói: "Lúc chúng ta đến nơi này, ta nhớ rõ tóc trên đầu ngươi nào đã dài gì, bây giờ mọc dài thành bộ dạng này, đầy một đầu tóc rối, bọn họ tưởng nhận cũng nhận không ra, được rồi, vào giờ Ngọ hạ sơn lên tới trên Trấn, lưu ý quan sát xem có hiệu cắt tóc nào không, vào đó cắt bớt đi là xong."

Thiếu niên cười nói: "Con có phải là cái gì công tử nhà giầu đâu, không cần chú ý tới việc đó."

Đại hán nói: "Tóc của ngươi trước kia ngắn như vậy, rất giống một tiểu hoà thượng, bây giờ ngược lại tóc lại quá dài, thì lại thành tiểu khiếu hoá tử, ngươi đi ra ngoài người khác không nhầm ngươi thành người đi ăn xin sao?"

Thiếu niên từ trong bọc móc ra một thỏi bạc, cười nói: "Bọn họ chỉ xem trọng cái này, đâu còn quản con có phải là tiểu hoá tử hay không. Nghĩa phụ, gần hai năm nay, con đã có thể thật sự biết được như thế nào gọi là thấy tiền sáng mắt, không có thứ đồ vật này, thật sự là đi đường không ổn."

Lúc này, chỉ thấy A Mao đã đem Ô Long Thanh trong bát uống hết, đang chậm rãi đi tới, lén nhìn hướng Thiếu niên còn có nửa bát Ô Long Thang, dáng vẻ ấy tựa như là yêu cầu Thiếu niên có thể tái cấp cho nó một ít hay không. Thiếu niên thấy trong mắt của nó lộ ra ánh mắt nịnh nọt, không nhịn được a a cười nói: "Chính ngươi mới là uống giỏi nhất, được rồi, cái này cấp cho ngươi, nhớ kỹ, một khi hạ sơn rồi, cấm không được chạy loạn lên cho ta, lần trước bát nháo đến nửa đêm mới trở về, làm hại cái dạ dày của nghĩa phụ bị đói mất một buổi chiều." Nói xong, đem Ô Long Thang trong bát trút vào trong cái bát nhỏ của A Mao. 'Hồ lỗ hồ lỗ' tiếng vang uống Thang của A Mao lại bắt đầu phát xuất.

Đại hán vừa nghe lời này, cười mắng: "Gia hoả này đâu có chạy bát nháo, hắn rõ ràng là cố ý làm như vậy, lần trước bị ta đánh một phát vào mông đít, hắn ghi hận trong lòng, sau khi hạ sơn cố ý chạy loạn khắp nơi, hoặc giả là trốn ở một nơi quỷ quái nào đó, chờ cho đến khi trời tối, mới đi tìm ngươi, ta vẫn còn chưa tính sổ với hắn đây."

Nói xong, duỗi tay chộp tới, lúc sắp chụp được cái đuôi của A Mao, A Mao hình như đã biết một chiêu này của hắn, cái miệng nhỏ liền ngậm lấy cái bát nhỏ, chạy trốn vào bên dưới chiếc bàn vuông, cũng chẳng biết đã chạy đến nơi nào, một mình hưởng thụ mĩ vị giai hào của nó.

Đại hán tức giận mắng: "Xú tiểu tử này, luôn luôn là kẻ đào binh, thấy tình hình không ổn, liền lập tức bỏ chạy, không hổ thẹn khi ngươi được kêu là cái gì 'Kì Lân Thử', thiệt là!"


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.