Chương 64: Tam sứ đấu Phi Long
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 1696 chữ
- 2019-09-21 09:50:07
Lời Phi Long Tử vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng hạc kêu, con đại bạch hạc đã mang theo hai huynh muội phi xuống từ trên không trung, tiếp đất, hai đứa nhỏ xoay người hai chân đã chạm đất, đi về phía hắn, đại bạch hạc theo đằng sau chúng, cái cổ ngước cao giống như một vị thần bảo hộ, tiểu cô nương nói:
Còn có chúng ta nữa! Phi Long Tử, ngươi hãy mau chóng thả Phương Kiếm Minh ra đi, nếu không chúng ta không khách sáo với ngươi đâu.
Phi Long Tử vừa nghe thì cười:
Hai đứa nhóc này, không đứng một bên mà xem lại tới đây đòi chết sao?
Ca ca rút ra bảo kiếm ở lưng,
keng
một tiếng, kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa thẳng vào Phi Long Tử hét lên:
Nếu ngươi dám động đến muội muội của ta, ta sẽ liều với ngươi! Hãy thả Phương lão đệ xuống, giải khai huyệt đạo cho hắn.
Phi Long Tử tròn mắt nhìn, giống như đang nghe thiên phương dạ đàm vậy, bật cười lớn, nhìn ca ca, không chớp mắt nói:
Ngươi bảo lão phu giải khai huyệt đạo cho hắn, và thả hắn ra?
Ca ca nói:
Không sai!
Phi Long Tử nói:
Thằng nhóc kia, sư phụ ngươi Thiên Đô Thánh Nhân còn không dám nói chuyện với lão phu bằng giọng đó, ngươi là cái thứ gì mà lại dám mệnh lệnh cho lão phu, thực là ngươi đã chán sống rồi!
Nói rồi, chầm chậm đưa tay phải lên, chưởng thủ chớp mắt đã ửng hồng, ngũ chỉ khum lại, giống như đao, chưởng thủ phát ra từng luồng nhiệt khí, song nhãn của Phi Long Tử lạnh lùng nhìn ca ca, đột nhiên bạo hét một tiếng:
Tiểu tử, ngươi nằm xuống cho lão phu…
Dừng lại, có bản lãnh gì, thì hãy nhắm vào người ma giáo chúng ta, ức hiếp một đứa nhỏ, lẽ nào ngươi không thấy mất mặt?
Phi Long Tử phi thân lên đột ngột dừng lại, chưởng thủ lướt qua đỉnh đầu của ca ca, tiếp sau thì xoay người, xông thẳng vào Thử đàn sứ giả Trương Chinh nhanh như thiểm điện. Trương Chinh nhìn thấy động tác hắn cực nhanh, bản thân lại thực sự không phải là đối thủ của hắn, hét lên:
Các ngươi nhìn kỹ cho ta, nếu ta không địch nổi thì các ngươi cứ lên, dù sao thì Phi Long Tử đỉnh đỉnh đại danh của Địa bảng không sợ chúng ta đông người đâu.
Nói rồi, tay không hề ngừng lại, thân hình nhảy lên, liên tục tiếp mười chiêu của Phi Long Tử, mười chiêu này xem ra không hề có uy lực gì, đều là chỉ điểm tới là dừng, thực ra sự kinh hiểm trong đó không phải người bình thường có thể nhìn rõ được. Dù sao hắn cũng là người đã cao tuổi, về nội công tuy không bằng Phi Long Tử nhưng hắn dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, giống như một con chuột, luồn tới luồn lui, lúc bên trái, lúc bên phải, làm cho Phi Long Tử nhất thời không thể nắm bắt được hướng chuyển động của hắn, bị hắn làm cho quay vòng vòng.
Thực ra nói tới khinh công, Phi Long Tử còn lợi hại hơn Trương Chinh ba phần, nhưng mà khinh công của Trương Chinh là sự diễn biến từ thân pháp của con chuột, cũng là giang hồ nhất tuyệt, khó có thể nắm bắt được phương hướng chuyển động,cho nên làm sao có thể bắt được hắn, nếu nói về bay thẳng và lên xuống, Phi Long Tử sớm đã làm cho Trương Chinh rớt xuống rồi.
Phi Long Tử lại đánh với Trương Chinh mười chiêu nữa, thấy vẫn không thể đánh vào hắn, trong lòng rất tức giận, mắng rằng: Họ Trương kia, ngươi có phải là một nhân vật lớn không vậy? Cứ trốn chui trốn lủi như lũ chuột thế kia, làm sao mà ta phân cao thấp với ngươi được?
Trương Chinh nghe thấy cười hắc hắc:
Phi Long Tử, nếu ngươi không thể đánh bại ta, vậy ngươi còn xưng làm cao thủ của địa bảng làm gì? Lão phu…
Lời của Trương Chinh chưa dứt, Phi Long Tử đột nhiên xoay mình, sử ra chiêu Thê Vân Tung lúc nãy của Võ Đang, hữu thủ như đao, mạnh mẽ bổ xuống vai của Trương Chinh, đao phong như sóng lớn, tới vai của Trương Chinh, may mà Trương Chinh trốn nhanh, chỉ là bị đao khí quét qua bả vai, không hề bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù như vậy, bả vai của hắn vẫn nóng bỏng như có lửa thiêu, đau âm ỉ.
Trương Chinh lăng không, trốn được một chưởng của Phi Long Tử, kinh hãi hỏi:
Phi Long Tử, đây chính là Hoả Diễm Thủ Đao thành danh của ngươi sao?
Phi Long Tử cười lớn ha hả, dưới tay không ngừng lại trong một khắc, tiếp tục bổ xuống Bát Ký Thủ Đao, nói:
Ngươi cũng hiểu biết đấy, không sai, ngươi vừa mới nếm thử mùi vị của Hoả Diễm Thủ đao của lão phu!
bát đao này, mỗi đao đều đem theo những làn hơi nóng, trong không khí dường như có tiếng những luồng hoả khí cuộn chảy, nếu như bị hắn bổ thêm chưởng nữa, e rằng cuộc đời này sẽ chỉ còn cái thân tàn phế mà thôi.
Trương Chinh trốn động chạy tây, giống như một con chuột, hắn vừa xoay người sang trái, thủ đao của Phi Long Tử dường như đã cùng lúc đợi ở đó, Trương Chinh liên tục đổi mấy chiêu thân pháp đều vô dụng, nhất thời rơi vào hiểm cảnh.
Bảy sứ giả còn lại thấy vậy, biết rằng Phi Long Tử này quả nhiên không phải là loại người tầm thường, một mình ở đó không phải là đối thủ của hắn, trừ khi bọn họ có thêm vài người nữa, chỉ nghe thấy ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải huơ loan đao, tung mình nhảy lên, cười:
Phi Long Tử, từ từ thôi, từ từ thôi, không phải ngươi muốn chúng ta cùng lên sao? Ha ha, Lưu Như Hải đặc biệt tới đây để lãnh giáo cao chiêu của các hạ.
Loan đao công tới be sườn của Phi Long Tử, Phi Long Tử quay lại bồi một đao, làm Lưu Như Hải kinh hãi lùi bước, nhưng đã giải được tình trạng hiểm nguy của Trương Chinh, Phi Long Tử cười nói:
Các ngươi cứ lên hết đi, lão phu chỉ dùng một tay là có thể đánh tiếp mà không bại cho các ngươi.
Long đàn sứ giả Long Phong Vũ nghe xong thì trầm giọng nói:
Các hạ võ công quả thật kinh nhân, nhưng muốn chúng ta tám người cùng lên, khẩu khí xem chừng quá lớn rồi, để ta thử xem!
Đơn thủ đưa ra, rút ra từ sau lưng một thanh ngân thương bạch sắc, thanh ngân thương này rất ngắn, tục ngữ nói một thốn dài, một thốn mạnh, một thốn đoản, một thốn hiểm. Đã là thương, lý gì có thể lại không dài? Ai biết được rằng long đàn sứ giả của ma giáo này lại lấy ra một cây thương chỉ ngắn có hai xích, người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng hắn là đồ ngốc không biết lựa chọn binh khí.
Kỳ thực, không biết nội tình thì làm sao hiểu được ảo diệu ở trong đó, cây ngân thương đó của Long Phong Vũ là của sư phụ hắn, một dị nhân trong võ lâm truyền cho hắn, sau này hắn gia nhập ma giáo, liều mạng hơn mười năm trời, giờ làm long đàn sứ giả, không có ngân thương này thì thật khó có thể lên tới vị trí long đàn sứ giả.
Long Phong Vũ rút ra Lượng Ngân Thương, phi thân nhảy lên, từ bên trái đánh tới, lúc này đã thành một thế cục: Trương Chinh ở trước, Lưu Như Hải bên phải, Long Phong Vũ ở bên trái, Phi Long Tử ba mặt đều là địch, chỉ không cẩn thận một chút thì sẽ rơi vào đao của họ. Phi Long Tử tuy có nội gia công lực, thân thể cứng rắn như thép, binh khí tầm thường nào có thể làm tổn thương hắn, nhưng người giao thủ với hắn là ma giáo sứ giả, thập nhị sứ giả của ma giáo đâu phải là hạng dễ đối phó. Phi Long Tử cũng không dám sơ suất để bọn họ đánh trúng mình. Phi Long Tử Hoả Diệm Thủ Đao quả nhiên là uy lực vô cùng, cho dù là ba mặt có địch, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, hắn cụp mắt xuống, không liếc nhìn chiêu thức của ba người, chỉ dựa vào nghe gió để đoán hướng, tay trái vẫn nắm chắc thân thể của Phương Kiếm Minh, tay phải thủ đao như ánh điện đại chiến với ba người, không hề rơi vào thế hạ phong.
Ba người càng đánh càng kinh hãi, Phi Long Tử này quả thật là võ công quá cao cường, mỗi cử động đều mang một sức mạnh ảo diệu vô cùng, đặc biệt là công phu thành danh của hắn------Hoả Diễm thủ đao, mỗi một đao sử ra đều làm cho ba người không ngừng tránh né.
Phía chân trời, mặt trăng càng ngày càng lên cao, bốn người bay nhảy như ánh chớp dưới ánh trăng, qua qua lại lại, kinh hiểm vạn phần, Phi Long Tử chợt ngẩng đầu, cười rằng:
Các ngươi chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Ha ha, lão phu sẽ giở chiêu thật ra đây, ba người các ngươi phải cẩn thận đấy!
Nói rồi, tay trái ngũ chỉ mở rộng, hoả diễm trong lòng bàn tay lớn dần, nổi lên từng đốm lửa, tiếp theo, hoả diễm nắm chặt trong tay, đao khí phát ra bốn phía, hướng về phía ba người, ba người ngạc nhiên lắm, sắc mặt bỗng trở nên tái mét.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249