Chương 66: Đại phụ khiêu chiến (Thay cha khiêu chiến)


Phương Kiếm Minh hai chân đứng vững, nhìn thủ đao của Phi Long Tử đã đi sát trán mình, cười hi hi nói:
Phi Long Tử, bây giờ ông đã phục ta chưa? Nghĩa phụ ta từng nói, con người ông là háo thắng nhất trên đời, tới nay ông không thể làm tiểu tử ta nằm bò xuống đất, ông còn muốn tìm nghĩa phụ ta tỷ võ nữa sao?


Phi Long Tử sắc mặt trở nên khó coi, hỏi rằng:
Tiểu tử, ngươi là ai? Lão phu còn nhớ Đao thần không có nghĩa tử mà, hắn chỉ có một đám đồ tử đồ tôn thôi. Ngươi quen với hắn lúc nào vậy? Ngươi đã bái hắn làm nghĩa phụ khi nào?


Phương Kiếm Minh nghe xong những lời của Phi Long Tử, trong lòng kinh dị vô cùng, nghĩ thầm:
Ồ…nghĩa phụ có rất nhiều đồ tử đồ tôn sao? Sao ta chưa từng nghe người nói nhỉ?
Hắn không hề trả lời Phi Long Tử mà hỏi rằng:
Phi Long Tử, ông nói nghĩa phụ ta có rất nhiều đồ tử đồ tôn là sao vậy? Sao ta chưa từng nghe nói vậy? Có phải ông đã nhầm không?


Phi Long Tử thu lại thủ đao, chắp hai tay sau lưng:
nghĩa phụ ngươi đã không nói cho ngươi, thiết nghĩ hắn có nỗi khổ riêng bất đắc dĩ, lão phu tuy là đối thủ của hắn, những cũng không tiện tiết lộ, ngươi tự suy nghĩ đi. Đúng rồi, câu hỏi của lão phu, ngươi vẫn chưa trả lời?


Phương Kiếm Minh trong lòng đang băn khoăn câu hỏi lúc nãy, sau khi về nhất định phải hỏi rõ sư phụ, hắn liền nói:
Phi Long Tử, ta và sư phụ đã ở chung với nhau được hai năm, lần trước ở Thương Long cốc lẽ nào ông không nhớ ta sao?


Phi Long Tử cẩn thận quan sát hắn, không hề có ấn tượng, lắc đầu, nói:
lần trước lão phu chỉ nhớ có một lão hoà thượng bạch mi gần cỡ tuổi ta, nội công tinh thâm, còn ngươi, ta không thèm nhìn đến, làm sao mà nhớ ngươi được?


Phương Kiếm Minh cười ha ha:
Đó là thái sư tổ của ta, pháp hiệu Vô Danh.


Phi Long Tử ồ một tiếng:
Hắn là cao tăng hàng chữ Vô sao? Cao tăng hàng chữ Vô của Thiếu Lâm Tự đến nay đã chết hết rồi, có lẽ hắn là sư đệ của Vô Không. Lúc đó các ngươi tới Thương Long cốc để làm gì? Lẽ nào cũng muốn tỷ võ với Đao thần sao?


Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:
Ông không biết trong Thương Long cốc có Thiên Thiền đao sao?


Phi Long Tử ngẩn người ra:
Thiên Thiền đao? Ai dà, đó là Thiên Thiền đao một trong Thiếu Lâm thất tuyệt sao? Thôi rồi, thôi rồi, tới nay lão ấy đã có Thiên Thiền đao, lão phu càng không phải là đối thủ của hắn rồi, năm xưa lão phu chỉ là tỷ thí với hắn cách không ở bên ngoài cốc, chưa hề vào trong, làm sao biết được bên trong có loại bảo bối như thế?


Phương Kiếm Minh nghe rồi cười lớn:
Ha ha, ông không cần lo lắng, nghĩa phụ ta cũng không chỉ huy được Thiên Thiền đao, ông ấy không biết dùng Thiên Thiền đao để đối phó ông đâu.


Phi Long Tử cơ mặt giãn ra:
Vậy thì lão phu không cần sợ hắn rồi, lão phu đã tốn gần nửa năm mới lãnh ngộ được một thủ đao thập phần uy mãnh, đang định tìm nghĩa phụ ngươi so tài đây, hắn đang ở đâu? Lão phu muốn gặp hắn!


Phương Kiếm Minh nói:
Vậy sao? Ông đã tiến bộ, lẽ nào nghĩa phụ ta lại dậm chân tại chỗ sao? Nói thật với ông, nghĩa phụ ta bây giờ không dám nói là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng người đánh bại ông ấy, trong võ lâm này chẳng có ai đâu!


Phi Long Tử cười lớn:
Lão phu đương nhiên không cầu đánh bại được hắn, nhưng mà nếu hắn không tiếp được thủ đao mà ta mới lãnh ngộ được, thì xem như lão phu đã thắng rồi, ngươi hiểu không?


Phương Kiếm Minh cười mà rằng:
nghĩa phụ ta thường đề cập tới ông, ta đương nhiên là biết quy tắc giữa hai người. Nhưng mà nói một câu thật lòng, ta cho rằng lão nhân gia ông vẫn nên đi về tu luyện thêm hai mươi năm nữa, mới có thể có khả năng đánh bại nghĩa phụ ta!


Phi Long Tử ngẩn người, hỏi:
Tại sao vậy? Ngươi dám xem thường lão phu?


Phương Kiếm Minh nói:
Không dám, không dám, tiểu tử đâu dám xem thường Phi Long Tử tiền bối. Tiểu tử sẽ nói lý do vậy. Thứ nhất, nghĩa phụ ta đã có được một quyển bí kíp, tu luyện tới lúc này gần như đã đạt tới cảnh giới Kim Cương Bất Hoại chi thân. Thứ hai, hai mươi năm sau, nói không chừng nghĩa phụ ta đã phi thăng lên trời, tới lúc đó thiết nghĩ ông vẫn còn ở nhân gian, nghĩa phụ ta chỉ còn cái xác khô đâu còn là đối thủ của ông nữa?


Phi Long Tử vừa nghe, thì cơ hồ muốn phát điên, muốn một chưởng đánh cho Phương Kiếm Minh một trận tơi bời, nhưng hắn tu hành nhiều năm, há lại đi đối phó với một tiểu tử sao? Hắn nén giận trong lòng nói:
Tiểu tử, ngươi không cần dát vàng lên mặt nghĩa phụ ngươi nữa, hắn bây giờ đã 130 tuổi rồi, lão phu cũng đã hơn trăm tuổi. Nếu như lão phu còn không đánh bại hắn, nói không chừng sẽ chết trước hắn nữa. Cái lão già đó giống hệt Đô Thánh Nhân, sống dai như vậy, đúng là thiên đạo bất công mà!


Phương Kiếm Minh cười nói:
Đây là kết quả mà nghĩa phụ ta đã cần cù khổ luyện, làm sao lại nói thiên đạo bất công được?


Phi Long Tử hừ một tiếng:
Những cao thủ tuyệt đỉnh như chúng ta, cái đó không phải là cần cù khổ luyện, Độc Cô Động Thiên năm xưa được xưng là đệ nhất cao thủ của Thiên bảng, tuy võ công chưa chắc đã là đệ nhất, nhưng ba mươi năm trước hắn đã qua đời, còn chưa tới một trăm tuổi, còn nữa, ta nghe nói Thiếu Lâm Tự Vô Không cũng chỉ sống tới khoảng chín mươi thì đã chết rồi. Sao bọn họ lại không thể sống tới bây giờ?


Phương Kiếm Minh ngẩn ngơ, nói:
Sống chết có số, phú quý tại thiên, tiểu tử cũng không nói rõ được, đành phải trả lời ông như vậy thôi!


Phi Long Tử cười nói:
Lão phu hôm nay làm sao vậy? Sao lại đi nói nhiều như vậy với một nhãi ranh như ngươi? Ngươi nói cho lão phu biết, nghĩa phụ ngươi đang ở đâu? Lão phu đi tìm hắn!


Phương Kiếm Minh Nhìn thấy hắn cố chấp muốn tìm Đao thần, trong lòng thầm thán:
Không thể để ông ta đi gặp nghĩa phụ vào lúc này. Thế này, thế này…phải làm sao đây? A, đúng rồi, không phải hắn nói đã lãnh ngộ được nhất ký thủ đao sao? Ta phải thử xem mới được, xem có phá được chiêu thức của hắn không.


Nghĩ rồi quyết định luôn, liền nói:
Nghĩa phụ ta có chuyện, không thể gặp ông, hay là như vậy đi, ta với ông tỷ thí, ông thấy sao?


Phi Long Tử vừa nghe thì há miệng cười lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh:
Tiểu tử, lão phu không nghe nhầm chứ?


Phương Kiếm Minh cười nói:
Tôi đấu với ông, thế nào?


Phi Long Tử đột nhiên phi thân nhảy lên mấy trượng, khi tiếp đất lại cười lớn:
Ha ha, ngươi muốn đấu với ta? Ha ha, ngươi có phải muốn tìm cái chết? Có phải ngươi đã chán sống rồi? Lão phu một chưởng đã có thể giết chết ngươi, ngươi bị điên sao?


Phương Kiếm Minh sắc mặt vẫn tươi cười như cũ nhìn Phi Long Tử:
Phi Long Tử, ta vẫn bình thường, không cần ông nhắc nhở, nếu ông không dám thì cứ nói thẳng ra đi!


Phương Kiếm Minh muốn kích hắn, quả nhiên Phi Long Tử nghe xong thì hai mày xếch ngược:
Lão phu không dám? Mẹ nó, có chuyện gì mà lão phu không dám chứ? Năm xưa đại chiến Trường Bạch Sơn, lão phu đã đấu với tam đại cao thủ của Huyết Thủ Môn, lúc đó ta còn chẳng sợ, lẽ nào lại sợ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa sao?


Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng kinh hãi. Nghe tới Huyết Thủ Môn, hắn lại không biết Huyết Thủ Môn rốt cuộc là nhân vật phương nào, liền hỏi:
Huyết Thủ Môn? Huyết Thủ Môn là cái gì vậy? Là môn phái thế nào? Sao ta chưa từng nghe nhỉ?


Phi Long Tử biết đã lỡ lời, liền không nói nữa, hét lên:
Cái gì mà Huyết Thủ Môn? Lão phu chưa từng nói thế, là ngươi đã nghe lầm đó. Tiểu tử, ngươi đừng có chen ngang. Ngươi đích thực muốn thay nghĩa phụ đấu với lão phu?


Phương Kiếm Minh nhìn thấy hắn không thừa nhận đã nói Huyết Thủ Môn thì thấy rất kỳ lạ, nhưng thấy hắn lẩn tránh vấn đề này, biết rằng có hỏi tiếp, Phi Long Tử cũng sẽ không trả lời, đành phải nói:
Không sai!

Phi Long Tử nói:
Được, lão phu đồng ý, vừa rồi danh dự của lão phu đã bị ngươi bôi nhọ rồi, lão phu cũng muốn giành lại nó, tục ngữ nói: thừa nhiệt đả thiết (nhân lúc nóng rèn sắt ). Tuy trời đã tối, nhưng cũng không thể làm khó những người trong võ lâm như chúng ta. Ta sẽ ở đây mở rộng tầm mắt xem tiểu nhãi ranh như ngươi có bao nhiêu cao chiêu?


Phương Kiếm Minh chợt tỉnh, nói với Phi Long Tử cả ngày trời, đến bây giờ vẫn chưa nhìn kỹ bốn phía, liền đưa mắt nhìn quanh, hỏi rằng:
Phi Long Tử, ta nhớ ta đang ở am ni cô mà, đang nói chuyện với Như Ý Thần Kiếm Phương tiền bối, làm sao lại tới chỗ này được? Người bắt ta tới đây chắc chắn là ông rồi.


Phi Long Tử nói:
Chính là lão phu làm đấy, người đàn bà họ Phương kia làm ni cô rồi, tên là Huệ Trần, bà ta định ngăn cản lão phu, nhưng bị một chưởng của lão phu đánh lui rồi.


Phương Kiếm Minh không biết đó là chuyện gì, vừa nghe tới Như Ý Thần Kiếm Phương Oánh Oánh đó, trong lòng cảm thấy rất quen thuộc, vừa hay bà ấy cũng họ Phương, lẽ nào giữa họ có quan hệ gì sao? Phương Kiếm Minh nóng lòng hỏi:
ông có làm bà ấy bị thương không?


Phi Long Tử cười nói:
Ngươi tưởng lão phu là thần nhân sao? Bà ta tốt xấu gì cũng là người trong Địa bảng, nổi danh cùng thời với lão phu, một chưởng mà có thể làm tổn thương bà ấy sao? Tại sao ngươi…ồ, ta còn nhớ ngươi cũng họ Phương, lẽ nào ngươi là con của bà ta và Bạch Mi Thần Quân?


Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng thoáng động, liền nói:
Không có, ta và bà ấy chẳng có quan hệ gì cả, ta quan tâm bà ấy là vì bà ấy đã cao tuổi thôi. Ông đừng nói linh tinh!


Phi Long Tử nghe xong thì phi thân tới một khoảng đất trống rộng rãi, ở đây không có nhiều cây, thân hình sẽ không bị ảnh hưởng, quay đầu lại vẫy Phương Kiếm Minh:
Tiểu tử, ngươi lại đây, lão phu chỉ dùng công lực một phần, sẽ đi với ngươi vài đường thôi, sau đó sẽ cho ngươi thưởng thức công phu thủ đao mà lão phu lãnh ngộ được.


Phương Kiếm Minh không dám nghĩ nhiều, mà lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều, hắn phải chủ động, thay nghĩa phụ tỷ võ với Phi Long Tử, vẫn còn chưa bẩm báo với sư phụ. Nếu như thua rồi, danh dự của nghĩa phụ làm sao đây? May mà Phương Kiếm Minh gần hai năm nay, đã học được không ít thứ, Đao thần lại không ở bên cạnh chỉ điểm cho hắn. Tuy hắn không có Thiên Thiền đao, không thể sử ra Thiên Thiền đao pháp, nhưng mà vẫn còn Đại Thuỵ thần côn mà. Mấy ngày nay, theo vị mộc đầu thúc thúc mà hắn gặp trong mộng đã nói, Đại Thuỵ thần công của hắn đã đạt tới nửa tầng thứ nhất rồi, còn một tầng nữa thì sẽ có thể vào được động phủ thần bí đó, tu hành Đại Thuỵ thần công cao thâm hơn và những thứ liên quan đến Đại Thuỵ thần công.

Phương Kiếm Minh nghe xong thì càng có lòng tin vào bản thân hơn. Hắn vốn không hề nói những chuyện thấy trong mộng với Đao thần, bởi hắn phải nói thế nào đây? Lẽ nào lại nói:
Nghĩa phụ, con luyện công phu trong mộng, đã gặp một người gỗ biết nói chuyện và biết võ công giống như thần tiên, nơi đó có rất nhiều dã thú, hoa cỏ, còn có cả đại thụ chọc trời, càng thần kỳ hơn là con còn gặp một thần tiên lục y tiên tử một lần mà chưa bao giờ gặp lại.


Đao thần nếu mà nghe xong nhất định sẽ gõ vào đầu hắn mấy cái thật mạnh để hắn không nghĩ lung tung nữa. Chuyện này mà ngoài hắn ra, ai cũng không biết, cho dù hắn nói, ai cũng không tin, chi bằng chẳng nói nữa.

Phương Kiếm Minh nhìn thấy hai tay của Phi Long Tử mở rộng, hai chân cũng giang rộng, mỉm cười nói:
Tiểu tử, lão phu sẽ nhường ngươi ba chiêu trước, ngươi công ta thủ, xem ngươi có thể bức lui lão phu nửa bước hay không?
Phương Kiếm Minh nghe xong cười nói:
Được, Phi Long Tử, ông hãy xem đây, tôi xuất chiêu nhé.
Nói rồi, song chưởng phân ra, múa Khởi Thủ Thức vô cùng kỳ diệu, Phi Long Tử thấy vậy, cười thầm:
Chỉ đẹp mắt chứ không tác dụng, đợi lát nữa lão phu sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của lão phu, lúc nãy để ngươi đứng lên được, bất quá chỉ là lão phu sơ ý mà thôi.


Phương Kiếm Minh trong lòng đã quyết định, một chiêu thôi, Phương Kiếm Minh phi thân bật mạnh lên, rất nhanh, nói tới là tới, tay phải cách trán của Phi Long Tử hai thốn, kình phong lâm diện, Phi Long Tử bị doạ cho giật mình.

?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.