Chương 84: Tẩy táo đích trừng phạt


Nói xong, hắn cũng biến mất sau bụi cỏ. Thánh cô lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, một chưởng đó cũng không thu về mà đánh mạnh xuống thân một ngọn cỏ cao, làm thổi bạt đi cả một vùng cỏ. Sau đó nàng ta phi thân nhảy lên đỉnh của bụi cỏ, đôi chân ngọc nhẹ nhàng lướt trên ngọn cỏ, tung người mấy cái đã đi xa tới bảy tám trượng, đáp xuống ngoài bụi cỏ.
Lúc này, Phương Kiếm Minh sau một hồi vòng đi vòng lại trong bụi cỏ cũng tìm được đường ra ở một hướng khác, quay đầu nhìn lại không thấy Thánh cô truy đuổi nữa, vuốt ngực thở phào:
Nữ nhân thật là khó hầu hạ, chẳng trách mà có nhiều người xuất gia như vậy, được rồi, đợi sau khi ta ra khỏi đây, tìm được nghĩa phụ, thấy người không sao, ta cũng sẽ trở về Thiếu Lâm tự xuất gia làm hoà thượng cho rồi!
Vừa nói vừa phủi cỏ và đất bùn bám trên người. Đột nhiên kỳ lân thử kêu chi chi dưới chân hắn, kéo kéo ống quần, muốn Phương Kiếm Minh đi theo nó.
Phương Kiếm Minh cười nói:
Hi hi, A Mao của chúng ta đã thành thám tử rồi! Sao? Có thứ gì đáng xem sao? Được, dẫn ta đi xem đi.
Đoạn khoác Thiên Thiền đao lên người, đàng hoàng đi theo sau kỳ lân thử, hắn cũng muốn xem xem kỳ lân thử đã phát hiện được thứ gì. Kỳ lân thử chạy bằng bốn chân hướng thẳng về phía đông, nhưng Phương Kiếm Minh chỉ cần sải bước lớn hơn, mỗi bước nhẹ nhàng mà tới bảy tám xích, đúng là Bát Bộ Cản Thiềm khinh công đạt tới thượng thừa. Đôi chân nhỏ của hắn giang rộng thành hình chữ nhất, mặt không hề biến sắc, theo sát kỳ lân thử.
Hắn cứ chạy như vậy, bên dưới đúng thật là một vùng thế ngoại đào nguyên, có núi cao vạn trượng, có nước chảy róc rách, lại còn cả một khu rừng rậm lớn, cành lá xum xuê, bây giờ là đầu xuân nhưng cây cối lại đặc biệt tốt tươi. Địa hình ở đây chỗ cao chỗ thấp, không hề dễ đi, theo sau kỳ lân thử, Phương Kiếm Minh tới một dốc núi, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, xa xa có một rừng quả lớn, lúc này một nữ tử vận bạch y cũng đang thi triển khinh công bay qua các thân cây để hái qủa, không phải thánh cô thì còn ai nữa? Thánh cô ở trên thân cây cũng nhìn thấy hắn, hắn đang trèo lên một dốc núi, không biết muốn làm gì mà cứ nhìn về bên này.
Phương Kiếm Minh cười với nàng ta, cũng không cần biết nàng ta có nhìn thấy không, quay người xuống dốc núi, theo kỳ lân thử tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng ba bốn dặm, địa hình mấp mô hơn, Phương Kiếm Minh vượt qua một tảng đá thiên nhiên lớn, phóng mắt nhìn xa, không khỏi bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc, ngẩn ngơ.
Đây là nơi nào vậy? Nơi đây lẽ nào là thiên đường.
Trong mắt Phương Kiếm Minh hiện ra một cái hồ lớn hình bầu dục, trong hồ phảng phất từng làn khói, trên bờ hồ mọc đầy những thực vật lạ lùng, xa xa núi non trùng trùng, cách hồ chưa đầy một dặm, không còn đường đi nữa, nơi đây vô cùng yên tĩnh, dường như chưa có bất cứ người nào phát hiện ra nơi này. Phương Kiếm Minh có lẽ là người đầu tiên xông vào đây. Phương Kiếm Minh há hốc mồm, mở to mắt ngẩn ngơ ra một lúc rồi mới hoàn hồn lại, nhấc bổng kỳ lân thử lên, gọi to:
Ha ha, A Mao, ngươi thật là có bản lĩnh, có thể tìm được một nơi tốt như thế này, cảnh sắc ở đây đẹp quá, đi, A Mao, chúng ta đi xem xem!

Bọn họ từ từ bước tới bên hồ nước, từng luồng khí ấm thấm vào trong thân thể, Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:
Ấm quá! Ở đây sao lại có hồ nước nóng nhỉ? Thật là không hiểu!
Hắn thử cho tay vào trong nước hồ, nhiệt độ trong hồ không cao cũng không thấp, nếu như được tắm ở đây không biết sẽ thoải mái tới mức nào.
Phương Kiếm Minh nhìn xung quanh, không có ai cả, cũng không thấy có bất cứ vật sống nào, ngoại trừ những cây cỏ lạ này, Phương Kiếm Minh nói với kỳ lân thử:
A Mao, ngươi canh chừng cho ta, ta muốn xuống tắm một lát, có người tới thì kêu ta!
Kỳ lân thử đang định từ chối thì Phương Kiếm Minh biến sắc mặt:
A Mao, lẽ nào ngươi không muốn uống Ô Long Thang nữa sao?


Kỳ lân thử làm ra vẻ khổ sở, gật gật đầu. Phương Kiếm Minh cười ha hả, xoa đầu nó nói:
A Mao ngoan lắm, sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ cho ngươi một bát lớn Ô Long Thang, uống cho đã.
Kỳ lân thử nghe xong thì kêu chi chi.
Đứng bằng hai chi sau, lộn vòng mấy cái, rồi chỉ hồ nước, ý nói Phương Kiếm Minh mau xuống nước đi.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó can tâm tình nguyện đồng ý, trong lòng vui lắm, cởi hết y phục trên người, trên ngực chỉ đeo mỗi một miếng ngọc bội, còn bí kíp Đại Thuỵ Thần Công và Thiên Thiền đao thì gói trong quần áo, để ở nơi mà mình có thể nhìn thấy được, Thiên Thiền đao đè lên trên, giờ mới yên tâm xuống nước. Chân vừa chạm vào nước, thật là ấm áp, vô cùng dễ chịu. Hắn quen thuỷ tính, nhảy xuống hồ, trầm mình ngay trong nước, nhưng hắn cũng chỉ dám chơi ở gần bờ, không dám bơi quá xa.
Đang lúc bơi lội sảng khoái thì nghe thấy có người lạnh lùng nói:
Tiểu quỷ, ngươi thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà ở đây tắm trần hả?

Sau một tảng đá lớn, một người bước ra, đó là thánh cô.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nàng ta tới, hơn nữa lại đang tiến về phía hắn thì kinh hoàng nói: "tỷ đứng lại đây, trên người ta không mặc gì đâu, tỷ hãy tránh đi một chút, …không không sợ sao? Đừng có tiến tới mà!
Phương Kiếm Minh thấy nàng ta bước về phía y phục của mình, trong lòng kinh ngạc, kỳ lân thử lúc này đang canh giữ ở bên đống y phục, nhe răng múa vuốt với thánh cô, đồng thời kêu lên chít chít, biểu thị đừng có tới gần nó, nếu không nó sẽ không khách sáo với nàng ta đâu. Thánh cô đâu có sợ nó, thân hình thoáng động đã tới cách kỳ lân thử một trượng, rút ra lợi kiếm đeo ở lưng, chỉ kỳ lân thử lạnh lùng nói:
Con vật kia, mau tránh ra cho ta, nếu không bổn thánh cô sẽ một kiếm giết chết ngươi!

Kỳ lân thử nhăn nhó khổ sở, nhìn thấy mũi kiếm chĩa thẳng vào mình, thân kiếm sáng choang, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt, kỳ lân thử liền cảm thấy kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng tới đầu nó, liền sợ tới mức kêu lên một tiếng rồi ôm đầu chuồn mất. Thánh cô lạnh hừ một tiếng, thu kiếm lại, tới bên cạnh y phục của Phương Kiếm Minh, bắt đầu tìm kiếm.
Phương Kiếm Minh vội vàng nói:
này, này, tỷ đừng động vào đồ của ta, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác,tỷ đừng có làm bậy đấy!
Phương Kiếm Minh không dám lên bờ, nếu lên không phải sẽ bị một nữ tử như thánh cô nhìn thấy hết sao?
Thánh cô cười lạnh:
Lẽ nào ngươi chưa từng nghe câu đàn bà và tiểu nhân là khó dạy nhất sao? Bổn thánh cô không phải là quân tử, là nữ nhân!
Phương Kiếm Minh thấy nàng ta nhặt Thiên Thiền đao của mình lên quan sát tỉ mỉ, trên mặt không hề biểu lộ gì, vẫn lạnh băng như cũ, xem cả ngày trời mà không phát hiện ra chỗ nào kỳ diệu cả, liền tiếp tục tìm kiếm trong y phục của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mặt méo xệch, nếu không phải là bản thân đang tắm trong hồ, nàng ta đâu có thể làm loạn như vậy được. Phương Kiếm Minh lại không dám lên, không lên lại lo thánh cô sẽ cướp mất Thiên Thiền đao bí kíp và Đại Thuỵ Thần công bí kíp mà hắn xem là chí bảo, nóng lòng như kiến bò trong chảo, hai tay nắm chặt mấy ngọn cỏ trên bờ hồ,
lại nhìn thấy thánh cô cuối cùng cũng tìm tới bên trong, nhặt lên bí kíp Thiên Thiền đao, trên mặt bất giác biến sắc, lạnh lùng nói:
Quả nhiên thực sự là Thiên Thiền đao! Tiểu quỷ, ngươi là người thế nào, sao lại có thể được làm nghĩa tử của đao thần, Thiên Thiền đao này ngươi ăn cắp phải không?

Phương Kiếm Minh hét lớn:
Này,tỷ nói chuyện chú ý một chút. Cái gì mà ăn trộm? Thanh đao này đã nhận ta làm chủ đó, không tintỷ thử rút ra xem, có thể rút được không?

Thánh cô cười lạnh:
Một thanh đao thôi mà, ngươi tưởng rằng ta không rút ra nổi sao?

Nói rồi, tay phải nắm chặt chuôi đao, nhẹ nhàng dùng lực rút ra, nào ngờ chuôi đao như dính chặt với vỏ vậy, rút thế nào cũng không ra. Thánh cô sắc mặt lạnh như băng tuyết, đôi mày dài như lá liễu nhướng lên, mắt phượng lấp lánh, khẽ nạt:
ra!
Một tầng khỏi trắng đột nhiên bốc lên ở bàn tay nàng ta, đi một vòng quanh thanh đao rồi một lúc sau ngưng tụ thành một khối băng gắn ở vỏ đao. Thiên Thiền đao lại đang tác quái, không hề bị nàng ta rút ra khỏi vỏ. Phương Kiếm Minh thấy vậy, cười nói:
Biết rồi phải không? Cây đao này ngoại trừ ta, ai cũng không rút ra được đâu, nó có linh khí mà, ta khuyên tỷ không nên phí sức nữa, cẩn thận sẽ bị nó cắn cho một miếng đó.

Thánh cô dùng công lực của toàn thân, mà vẫn không thể rút được kiếm ra, trong lòng chấn động, thấy trên mặt đất vẫn còn một cuốn bí kíp thì nhặt lên, giở ra, sắc mặt đột nhiên vui vẻ, liếc mắt thấy Đại Thuỵ Thần công bí kíp thì vứt sang một bên, lạnh lùng nói:
chẳng trách tiểu quỷ ngươi linh hoạt vậy thì ra đang luyện tà thư này!
Phương Kiếm Minh nói:
Cái gì mà tà thư? Đó là một cuốn võ công bí kíp đó, thánh cô, cô cầm đi Thiên Thiền đao cũng vô ích thôi, hay là trả lại cho ta đi!



?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=18#ixzz3OCRTBvEU
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.