Chương 86: Biệt hữu động thiên


Phương Kiếm Minh có chút không hiểu khi bị mắng là lưu manh, liền nói:
ta mà là lưu manh sao? Đâu có, ta đâu có làm gì lưu manh đâu, thánh cô tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã bị nhốt ở đây rồi, sao tỷ còn muốn đánh đánh cướp cướp của ta nữa? Cho dù tỷ có lấy đi bí kíp của ta mà không ra khỏi nơi đây được thì cũng là uổng phí mà thôi.

Thánh cô lạnh lùng đáp:
là ai kêu ngươi gọi ta là thánh cô tỷ tỷ? Bổn thánh cô là gì của ngươi? Đừng có gọi ta là tỷ tỷ!

Phương Kiếm Minh đáp:
Không gọi là tỷ tỷ, vậy gọi là gì? Tỷ lớn tuổi hơn ta, lẽ nào bảo ta gọi tỷ là muội muội?
Thấy thánh cô mắt phượng đầy phẫn nộ, Phương Kiếm Minh lập tức sửa lại:
đương nhiên rồi, bây giờ chúng ta là bạn hay là địch vẫn còn chưa phân rõ mà. Ta gọi tỷ là thánh cô, thì luôn có cảm giác hơi kỳ quặc, chỉ là ta không hiểu, tại sao người trong võ lâm đều muốn đánh đánh giết giết, cướp cướp đoạt đoạt vậy? Thế thì có gì tốt chứ? Lẽ nào vì võ công, vì quyền thế, vì một cái lợi nhỏ trước mắt, mà có thể không quan tâm đến tính mạng của người khác sao? Thánh cô tỷ tỷ, ta không biết Bạch Liên Giáo các người cũng chính là ma môn bây giờ rốt cuộc tại sao lại bị triều định xem là tả đạo, cũng không biết các người rốt cuộc bị triều đình sát hại bao nhiêu người rồi, các người muốn phát triển lớn mạnh, cũng là chuyện riêng của các người, nhưng tiểu tử hi vọng các người đừng nên lạm sát người vô tội, tiểu tử cũng không phải là con cá để mặc cho người ta chém chặt đâu.

Thánh cô lặng lẽ nghe Phương Kiếm Minh nói xong, không để lộ chút biểu tình nào, cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì. Đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, lộ ra một nét gì đó rất hiếm thấy trên khuôn mặt, nói:
Ngươi và thánh nữ muội muội thật giống nhau, ngây thơ như vậy, không biết sau này nếu ngươi gặp thánh nữ muội muội liệu có hợp nhau không? Được rồi, bổn thánh cô tạm thời không gây phiền phức cho ngươi nữa, bổn thánh cô tên là Bạch Y Di, ngươi có thể gọi tên ta, cũng có thể gọi ta là thánh cô, nhưng không được gọi ta là tỷ tỷ, biết chưa?
Nói rồi, tra trường kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng tung người bay lên, lăng không bay xa năm sáu trượng, đi như bay.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nàng ta bay như chim, càng đi càng xa, một lát sau đã vượt qua tảng đá lớn, biến mất trong tầm mắt, thân thái của nàng ta xinh đẹp như vậy, rất mê hoặc người khác, nhưng hành động của nàng ta thì thật lạnh lùng, không biết tại sao ông trời lại trêu ngươi con người ta như vậy, đã sinh ra một thân thể kiều diễm như tiên tử, lại phú cho nàng ta cả một trái tim lạnh giá.
Phương Kiếm Minh bị thánh cô làm cho hoảng sợ, tâm trạng có chút không vui, nhìn thấy kỳ lân thử đang nhe răng toe toét ôm lấy vai xoa xoa, Phương Kiếm Minh thấy lạ lắm, bước tới, quỳ xuống nói:
A Mao, ngươi làm sao vậy? Lần nào thấy nguy cấp ngươi đều chạy mất, bây giờ gặp báo ứng rồi phải không?
Kỳ lân thử kêu chi chi, biện giải cho bản thân, Phương Kiếm Minh cười nói:
Hi hi, tiểu tử ngươi trong lòng có bao nhiêu khúc ruột ta còn không biết sao? Được rồi, để ta xem cho ngươi.
Nói xong thì tóm lấy vai nó xem, nhìn thấy bị xưng lên một cục lớn, trong lòng thầm cười nói:
đã bị ngã thế này rồi, lại còn muốn giảo biện với ta, ta sẽ liệu thương cho ngươi.
Nói xong thì nhấc chi trước bên trái của nó lên, ám vận nội lực, truyền vào một đạo chân lực vào trong thể nội của kỳ lân thử, chân lực vừa vào chi trước của nó thì hắn cảm thấy một lực rất lớn đang hút lấy nội lực của của mình, trong lòng đại kinh, thầm nghĩ:
lực này mạnh quá, ngay cả nghĩa phụ cũng không có chân lực mạnh như vậy, kỳ lân thử làm sao vậy? Nó không phải rất nhát gan, rất sợ người sao? Trong thể nội sao lại có lực lớn mạnh như vậy? con vật này không phải đang làm bộ làm tịch đấy chứ?

Đang định thu nội lực về, thì lực hút mạnh đó đột nhiên không biết đã đi đâu? Phương Kiếm Minh thăm dò thêm một lát, không thấy dấu tích gì nữa, trong lòng rất mơ hồ, sau khi trị thương cho kỳ lân thử xong, vết sưng trên vai của nó đã biến mất, nó lại tung tăng nhảy nhót, Phương Kiếm Minh nói:
Đừng có vết thương khỏi rồi thì quên cả đau, A Mao, thể nội của ngươi sao lại có lực lớn như vậy? Không phải ngươi giấu nghề đấy chứ?

Kỳ lân thử ra vẻ bất lực huơ huơ chi trước, biểu thị không hiểu, Phương Kiếm Minh thấy nó không biết, nghĩ cả ngày cũng chỉ có thể dùng một cách để giải thích, đó chính là kỳ lân thử đích thực là môt con thượng cổ dị thú, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì mà bị phong bế, sức lực mà nó vận dụng được ít tới mức đáng thương, lần trước có thể thổ ra đốm lửa nhỏ ở am ni cô đó là chỉ là trong lúc thấy chủ nhân bị nguy cấp, dùng hết sức mới tạo ra được.
Phương Kiếm Minh đi giày vào, đem Thiên Thiền đao bí kíp và Đại Thuỵ thần công cất kỹ trong người, mái tóc dài của hắn cũng đã được mặt trời sấy khô. hắn lấy tay chải chải, sau đó lấy sợi dây đã mua lần trước cột kỹ, trông rất bảnh bao, tinh thần.
Tắm được một cái( tuy bị thánh cô doạ cho giật mình), toàn thân cũng vô cùng khoan khoái, hắn dẫn kỳ lần thử đi một vòng hồ, nhìn thấy bốn phương đều là những vách núi rất cao, dựng đứng như bị một cây rìu chặt đứt vậy, khinh công có giỏi hơn nữa cũng khó mà lên được, trừ khi là chim chóc, nếu không muốn ra ngoài căn bản là không thể!
Hắn bước tới bên tảng đá lớn, nhìn kỳ lân thử tung người nhảy lên trên tảng đá lớn cao cao, không cẩn thận hắn chạm vào tảng đá, đột nhiên cảm thấy nơi mà hắn chạm vào mềm mềm, bất giác dùng ba phần nội lực ép xuống, cũng không biết đã đụng vào vật gì, đột nhiên nghe tiếng rắc rắc vang lên, tường đá cách tảng đá lớn mười trượng tách ra thành một thạch động, cửa động rộng nửa trượng, một người bình thường phải cúi đầu xuống mới vào được. Phương Kiếm Minh đâu ngờ rằng sẽ có tình huống này xảy ra, hắn ngẩn người ra một lúc, kỳ lân thử nhìn thấy vách đã đột nhiên xuất hiện một thạch động, thì vui vẻ kêu lên, từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy như bay vào trong. Phương Kiếm Minh hoàn hồn lại, hét lớn:
A Mao, quay lại, nguy hiểm đó!
Tung người nhảy lên, chạy theo, chiều cao của hắn cũng bằng một người lớn, nhẹ cúi đầu, thì dã vào được trong thạch động, kêu lớn:
A Mao, ngươi mau trở lại đi, ngươi không muốn sống nữa sao? Nhỡ có ám khí cơ quan thì sao? Không phải ngươi sẽ chết chắc sao?
Kỳ lân thử không thèm nghe, tứ chi nhanh chóng chạy đi, chớp mắt đã vào sâu trong động.
Phương Kiếm Minh lách mình vào trong động, ngước mắt nhìn lên, bỗng thấy còn kinh ngạc hơn cả lúc nhìn thấy cái hồ lớn. Nếu nói cái hồ lớn đó vẫn còn ở trong dự liệu, thì tình hình trong động này lại hoàn toàn khác, có nghĩ cũng không thể nghĩ ra nơi này lại từng có người ở.
Trong mắt của Phương Kiếm Minh hiện ra đầu tiên là những bậc thang bằng đá, dẫn từ dưới chân hắn xuống sâu hơn, có hơn hai trăm bậc, dưới bậc thang là một nền đất dát bạch ngọc, sâu trong động phủ này e là rộng tới hơn ba mươi trượng, vậy phải cần bao nhiêu bạch ngọc đây? Là ai mà giàu có như vậy? Lại có thể xây nên một nơi ở như cung điện thế này? Đối diện với Phương Kiếm Minh, có một chiếc bục lớn cao cao bằng bạch ngọc, trên bục có đặt hai chiếc ghế, trên ghế đã có người ngồi. Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn thật kỹ hai người đó, trong lòng không hiểu sao tim lại đập thình thịch, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ xâm chiếm đầu óc hắn.

Bọn họ là ai? Tại sao lại quen thuộc như vậy? Đây là chuyện gì vậy? Tại sao khi ta nhìn thấy những người này lại cảm thấy thân quen? Hình như ta đã từng sống với họ, ai dà…ta nhớ ra rồi,… ông ấy, ông ấy lẽ nào là…

Trong lòng hắn suy nghĩ lung lắm, trong đầu đột nhiên xuất hiện tên một người, đó chính là người mà Đao thần đã từng nhắc tới với hắn, người cuối cùng của thiên bảng Mỹ Hoà Thượng.


?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=18#ixzz3OCRZBNsJ
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiếu Lâm Bát Tuyệt.