Chương 88: Tạo hoá trêu ngươi
-
Thiếu Lâm Bát Tuyệt
- Thiên Ma Thánh
- 2309 chữ
- 2019-09-21 09:50:09
Kỳ lân thử nghe xong thì thoắt một cái, bò ra ngoài cửa, chớp mắt đã biến mất, nhanh như thiểm điện. Những lúc thế này, cho dù là loài động vật nào, động tác cũng nhanh hơn bình thường, chẳng trách khi con người gặp phải tam cấp liền đỏ mặt tía tai, chỉ hận không thể tìm được nơi nào đó phát tiết ra cho xong.
Phương Kiếm Minh thấy nó chuồn đi như vậy, không nhịn được cười, đặt cuốn Văn Sơn Tiên Sinh Tập xuống một cách ngay ngắn, rồi đi tới bên mấy chiếc bàn khác. Vừa nãy khi hắn chỉ liếc qua, đã nhặt lấy một quả cầu nhỏ trong số đó lên xem, bây giờ mới nhìn kỹ, dưới cây tiêu ngắn có một cuộn giấy da dê, không biết là để làm gì. Những thứ đặt trên bàn đại đa số đều là kỳ hình quái dạng, có cái rất dài, có cái rất ngắn, lại có cái hình tam giác, có cái lại rất kỳ lạ không thể tưởng tượng được, có thứ giống như một con vật, vừa có gà vừa có chó, có mèo lại có hổ, lớn nhất là một con phi long có cánh.
Không sai, đó là một con phi long, Phương Kiếm Minh tuy chưa từng nhìn thấy rồng, nhưng hắn đã từng nghe nói tới, ngưng thần nhìn kỹ, mới nhận ra được đó là một con phi long đang sải cánh muốn bay lên, Phương Kiếm Minh trong lòng thấy rất kỳ quái, ai lại đem nó đi làm vật trang trí thế?
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng chấn động, tim đập thình thịch, hắn vuốt ngực nói:
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, lúc nãy suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn rồi, những thứ này thật là nguy hiểm, vẫn không nên đụng vào thì hơn.
Thì ra hắn đột nhiên nghĩ tới Đao Thần từng nói với hắn, vợ của Mỹ hoà thượng là con gái của Giang Nam Lôi gia, Giang Nam Lôi gia gia tài thế lực lớn, có quan hệ với triều đình, không chỉ công phu ám khí có thể sánh với Tứ Xuyên Đường Môn, hơn nữa Lôi gia bọn họ còn biết chế tạo hoả dược, thường làm cho người trong võ lâm biến sắc, nếu như ai đó không muốn sống nữa, có thể đi tìm người của Lôi gia.
Bọn họ mà bỏ hoả khí vào thì có thể làm cho ta nổ banh xác lên trời luôn mất.
Phương Kiếm Minh nhận định được chủ nhân của nơi này là Mỹ hoà thượng của thiên bảng năm xưa, tự nhiên hắn lại nghĩ ra một điều, người phụ nữ bên ngoài nếu đoán không nhầm chính là tiểu thư của Lôi gia năm xưa, bà ta sinh ở Lôi gia, được sự huấn luyện của gia môn, làm sao có thể không biết công phu chế tạo hoả dược và ám khí chứ? Phương Kiếm Minh cho rằng những thứ cổ quái này chính là của Lôi gia tiểu thư, trong thời gian nhàn rỗi đã chế tạo ra hoả khí, bên trong uy lực có có lẽ rất lớn.
Kỳ thực phán đoán của hắn rất chính xác, nhưng mà có một điểm mà hắn không thể dự đoán được, đó chính là Lôi gia tiểu thư này, năm xưa là bảo bối của Lôi gia, tư chất thông tuệ, khéo léo vô cùng, từ khi còn rất nhỏ đã học được công phu hoả khí gia truyền, vào năm bà được mười chín tuổi, một mình bà đã đi thỉnh giáo Đường Môn về thủ pháp chế tạo ám khí, cùng Đường Môn gia chủ, cũng chính là tổ phụ Đường Kinh của đường môn gia chủ hiện này Đường Chấn Thiên thi tài võ nghệ, chỉ là thắng hơn một chút, cũng không thể có cách gì với bà.
Trên đường về, gặp hái hoa đạo tặc, suýt chút nữa bị làm nhục, may mà đã gặp được Mỹ hoà thượng Văn Nhược Vọng đi qua ra tay đả thương tên hái hoa tặc đó, cứu lấy bà. Bà vừa nhìn thấy Mỹ hoà thượng đã nhất kiến chung tình, khổ cực theo đuổi nhiều năm, sau này mới được như ý nguyện. Hai phu thê bọn họ tới đây ẩn cư nhiều năm. Bình thường, Lôi gia tiểu thư thường nghiên cứu những hoả khí và ám khí này, những vật Phương Kiếm Minh nhìn chính là năm xưa bà đã chế tạo ra. Chúng không phải là những hoả khí hay ám khí đơn thuần, chúng là sự kết hợp uy lực của cả hai, sự khủng khiếp trong đó không cần nói cũng tự hiểu.
Phương Kiếm Minh đi quanh phòng một lúc, tới trong tẩm thất, nhìn thấy bàn trang điểm còn đặt một cuộn giấy, hắn tiện tay nhặt lên xem, mở ra trang thứ nhất, chỉ thấy chữ trên đó rất ngay ngắn. Phương Kiếm Minh không nhịn được liền động lòng, muốn xem tỉ mỉ hơn, vừa xem, trong lòng lại chấn động, thầm nói:
Quả nhiên là vậy, thì ra Văn Lão tiền bối đích thực là hậu duệ của Văn tiên sinh!
Lại cúi đầu xuống xem, trên đó viết:
…gia tổ năm xưa thề chết kháng Nguyên, không làm dân mất nước, khảng khái vì nghĩa, thiên hạ không ai không ca tụng, may mà ông trời có mắt, để Văn gia thoát được một hài nhi, người này chính là tằng tổ phụ của lão phu, năm lão phu ba tuổi, gia phụ bất hạnh nhiễm bệnh qua đời, lão phu ký túc ở trong miếu Sơn tây Ngũ Đài sơn chủ trì Thần Âm thiền sư, bái ông làm sư, mười tám tuổi chính thức xuất gia làm hoà thượng, đáng buồn cười là lão phu không làm hoà thượng như dự liệu, vừa gặp được hiền nội, bỗng nhiên thấy động lòng, làm phụ sự kỳ vọng của gia sư, để hai bên đều khó xử. Gia sư nhìn ra điểm khó xử của ta, sau đó khi viên tịch đã thành toàn cho lão phu, lão phu lạy tạ di tượng của sư phụ, ra khỏi chùa, chịu tang trong ba năm, sau đó cùng hiền nội kết làm phu thê, chúng hào kiệt tới chúc phúc có tới hơn 356 vị võ lâm cao thủ, đặc biệt là Thiên Đô Thánh Nhân tiền bối, Đao Thần tiền bối, Bạch Mi thần quân lão đệ, và Như Ý Thần Kiếm Phương Oánh Oánh tiểu muội, thật vinh hạnh vô cùng. Sau khi kết hôn, lão phu và hiền thê cùng tiêu dao giang hồ, thành thần tiên quyến lữ.
Không ngờ lại có một chuyện vui mừng đến với lão phu, hiền thê đột nhiên có thai, làm cho lão phu mừng tới nỗi thiết yến ba trăm, một năm sau, hiền thê sinh ra lân nhi, lão phu cảm kích ông trời, liền đặt tên cho nó là Thiên Tứ, Văn Thiên Tứ. Hai phu thê chúng ta ở nơi thôn dã, vốn không có ai làm phiền. Không ngờ tai hoạ giáng xuống, một đêm, một người hắc y bịt mặt đã xông vào trong nhà, cướp mất hài nhi của lão phu, lão phu và hắn giao chiến, lão phu không phải là đối thủ của hắn, đành phải để con mình bị hắn bắt đi.
Hiền nội đau lòng vô cùng, lão phu năm xưa hầu như không hề có cừu địch nào trên giang hồ, làm sao lại có người tới làm khó dễ cho lão phu? Võ công của người này lại cao cường như vậy, trong thiên hạ, khó có được mấy ai là đối thủ của hắn. Lúc đó hắn lại bịt mặt, lão phu không biết đi đâu để tìm hắn. Lão phu và hiền nội mai danh ẩn tính, giả làm đôi vợ chồng già, trong võ lâm tìm kiếm khổ cực nhiều năm, vẫn không thể tìm thấy. Sau này tới được nơi này, khu rừng nguyên sơ này thực có rất ít dấu vết của con người. Chúng ta đã phát hiện ra động này, hiền nội rất tinh thông về các loại cơ quan, nên đã phá đi những cơ quan hại người ở nơi đây. Chúng ta vào trong động, tự ẩn cư ở đây đã hơn hai mươi năm, Thiên Tứ nếu như vẫn còn sống trên đời, cũng đã năm sáu mươi tuổi.
Những ngày ở đây, lão phu và hiền nội cảm thấy trong lòng bất an, tự cảm thấy thời gian có hạn. An bài xong mọi thứ, chúng ta liền ngồi ở đây, người có duyên sẽ vào được trong động phủ. Nếu như không có, thì chết ở nơi đây không có người nào quấy nhiễu cũng là một chuyện hay! Lão phu vốn muốn qua đời ở bên trong, không ngờ hiền nội lại nói: nếu có ngày người vào động phủ này là Thiên Tứ của chúng ta hay hoặc tôn tử, tằng tông của chúng ta có thể nhìn thấy chúng ta, sự vất vả bấy nhiêu năm của chúng ta cũng đáng lắm. Muội muốn ngồi ở bên ngoài để đợi Thiên Tứ của chúng ta bước vào, Nhược Vọng, huynh cùng với muội nhé! Ta nghe xong, lập tức rơi lệ, nói nàng ngốc, nàng nghe xong ôm lấy ta khóc lớn cả nửa ngày. Lão phu cả đời điên điên khùng khùng, rất ít bị vướng bận bởi thế tục, duy chỉ có thê tử mới làm ta động lòng, lão phu thấy nàng như vậy, đành phải cùng nàng đợi Thiên Tứ của chúng ta bước vào!
Kỳ thực nơi này có ai mà vào được? Cửa động đã bị đóng kín, duy chỉ có một nơi có thể vào được đó là rơi từ trên vách núi cao kia xuống, nhưng ngã xuống từ nơi cao như vậy , làm gì mà còn sống được nữa? Trừ khi người này có được tuyệt kỹ, lại vừa đúng ngã trên thảm cỏ, người này vừa hẳn là có sức chịu đựng và có mạng sống có được một cách hiếm hoi. Hơn nữa, cho dù hắn không chết, hắn cũng không thể biết được trên tảng đá lớn đó có cơ quan.
Nhưng vì để phòng việc ngoài ý muốn, lão phu vẫn cố gắng an bài tất cả, nếu thực sự có người may mắn như vậy vào được động phủ, Ngân Long đan của lão phu sẽ làm lễ vật ra mắt, vô số ám khí, hoả khí trong phòng, và cả năm rương châu bảo ở dưới gầm giường, cũng có thể tuỳ ý lấy đi, ngoài ra lão phu còn một cây Lam Triều Tiêu, và một khúc
Hồ Già Thập bát phách
xuất xứ từ tay của cổ nhân, đáng tiếc lão phu ngu muội, mãi mà không thể tấu được,
Người tới nếu là cao thủ, thì đừng ngại xin thử một lần, trên giấy da dê là bản nhạc, hi vọng hãy trân trọng nó, lão phu và hiền nội, cả đời chỉ có một nguyện vọng, chính là có thể tìm về Thiên Tứ, để cho nó được nhận tổ quy tông, mong người tới sau khi ra khỏi đây, trong biển người mênh mông có thể tìm được tiểu nhi, nói cho nó biết sự tình, lão phu và hiền nội trên trời có linh nhất định sẽ phù hộ cho người đó con cháu đầy nhà. Góc đông bắc của động phủ này có một cơ quan, có thể mở mật đạo của động phủ, trực tiếp thông ra bên ngoài, nhưng mà không có nội lực thâm hậu, rất khó có thể mở ra, người tới hãy cẩn trọng, tránh động vào những cơ quan lợi hại khác, mà gặp phải độc thủ. Mỹ hoà thượng Văn Nhược Vọng bút thứ Minh chính thống ngũ niên.
Phương Kiếm Minh sau khi xem xong, không khỏi xuýt xoa cảm thán, trong lòng thầm tính, năm nay là chính thống cửu niên, nói như vậy, bọn họ chết mới chỉ có bốn năm, thi thể vẫn bảo vệ được hoàn hảo vô khuyết, không hề chịu tổn hại nào, có thể thấy nội công của bọn họ thâm hậu thế nào, sau khi chết, uy nghiêm của họ vẫn còn tồn tại! Phương Kiếm Minh sau khi biết sự tình, liền suy nghĩ:
Thì ra họ có một đứa con, tên là Văn Thiên Tứ, không biết năm xưa người bịt mặt đó là ai, sao lại cướp đi con của họ? Ai? Hai người họ già như vậy mà bị mất đi con, trong lòng đương nhiên là đau khổ vô cùng, nếu như ta có thể ra ngoài, nhất định sẽ giúp họ tìm được đứa con tên là Văn Thiên Tứ đó.
Lời này nếu như là người khác nghe thấy, sẽ cười hắn, Văn Thiên Tứ đó nếu còn sống trên đời, tính ra đã sáu chục tuổi rồi, hắn vẫn còn nói đó là một đứa trẻ, không phải là muốn làm người ta cười rụng cả răng ra sao? Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng đặt cuộn giấy xuống, ra khỏi tẩm thất, bước qua thạch môn, tới bên ngoài, đang định gọi kỳ lân thử, lại nghe thấy bên đối diện có một bóng bạch y, chính là ma môn thánh cô Bạch Y Di đó, Bạch Y Di thấy hắn, lạnh lùng nói:
Tiểu tử họ Phương kia, sao ngươi có thể phát hiện ra động phủ này? Ngươi có tìm thấy đường ra chưa? Ta đã tìm khắp nơi, mà không thấy đường, hi vọng duy nhất chính là nơi này.
?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249&page=18#ixzz3OCRf9Al9