Chương 101: Vì cậu ấy sao?
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1583 chữ
- 2022-02-04 05:50:29
Cố Thần Trạch nhìn vào mắt Bạch Nhược Y, từ đôi mắt trong trẻo ấy toát ra vẻ kiên định chưa từng có, khiến suy nghĩ muốn lên tiếng giúp đỡ của anh ta tan biến. Cố Thần Trạch cúi đầu cười khẽ, nụ cười ấy có chút bất lực mà lại thoáng yêu chiều,
Được rồi, nếu đã em kiên trì như vậy, thì anh chỉ có thể đợi tin tốt từ em thôi.
Cảm ơn anh.
Bạch Nhược Y thở phào một hơi rồi mỉm cười.
Khuôn mặt có đường nét tinh xảo ấy khi cười vô cùng có sức thu hút, khiến trái tim Cố Thần Trạch khẽ run lên. Bạch Nhược Y thu dọn tài liệu trên bàn hội nghị, đứng dậy định rời khỏi văn phòng,
Được rồi, vừa họp cái là đã mất cả buổi sáng, em muốn về phòng làm việc ngẫm nghĩ xem làm thế nào để khiến Thẩm Đình Thâm thay đổi suy nghĩ.
Lại một lần nữa khi cô vừa đứng lên, đôi tay ấm áp của Cố Thần Trạch đã nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô. Bạch Nhược Y không quay đầu, trừng mắt,
Còn chuyện gì nữa sao?
Anh thích em.
Cố Thần Trạch nói khẽ, song vẫn có thể nghe ra anh ta đã cố lấy hết dũng khí:
Cho dù em không thích anh thì cũng có thể thử qua lại trước với anh xem sao.
Nghe thấy lời tỏ tình bất ngờ của Cố Thần Trạch, Bạch Nhược Y hoảng loạn hồi lâu.
Cô từ từ rút tay về, cũng không quay đầu nhìn anh ta mà cúi đầu như đang suy nghĩ xem nên dùng lý do nào để từ chối thì mới có thể khiến Cố Thần Trạch không quá buồn.
Cố Thần Trạch đứng dậy, sải bước đến trước mặt Bạch Nhược Y, hai tay giữ vai cô, ép cô phải nhìn mình.
Nhược Y, em biết cả, đúng không?
Giọng nói của Cố Thần Trạch hơi gấp gáp, anh ta nóng lòng muốn nghe được câu trả lời của cô:
Em biết là anh thật lòng thích em.
Bạch Nhược Y càng cúi gằm mặt đến độ chiếc mũi cao, xinh xắn gần chạm đến ngực. Dẫu sao thì Cố Thần Trạch càng sốt ruột, cô lại càng im lặng. Cuối cùng, đôi tay đặt trên vai Bạch Nhược Y cũng yếu ớt buông xuống, đôi mắt Cố Thần Trạch đầy vẻ u tối,
Vì Thẩm Đình Thâm nên em mới không cho anh cơ hội, đúng không?
Bạch Nhược Y xao động trong lòng, đôi con ngươi màu hổ phách co lại rồi giãn ra. Có lẽ vì trong lòng đã có Thẩm Đình Thâm, nên cô không muốn cho Cố Thần Trạch cơ hội.
Cố Thần Trạch thấy Bạch Nhược Y không nói một lời, không lắc đầu cũng không phủ nhận, vậy thì hẳn đã ngầm thừa nhận lời mình nói rồi. Bạch Nhược Y vùi đầu không dám nhìn nét mặt u buồn của Cố Thần Trạch, cô nghe thấy một tiếng thở dài bất lực.
Cố Thần Trạch di chuyển sang bên cạnh Bạch Nhược Y, không còn chắn trước mặt cô nữa:
Đúng rồi, phải nói một chút với em, tuy Tào Nhân Thụ rất ghét em nhưng ông ta vốn cũng không muốn lợi dụng dự án của công ty để nhằm vào em, là do có người dẫn dụ. Người của anh phải đi đã điều tra ra chuyện này.
Thế là ai?
Bạch Nhược Y lập tức quay đầu sang nhìn Cố Thần Trạch rồi buột miệng hỏi, cô rất muốn biết là ai đã hại mình, Cố Thần Trạch bông cười tự giễu,
Em xem em kìa, hóa ra không phải là bị cấm nha.
Phản ứng lúc này của Bạch Nhược Y là cười hơi lúng túng vì bản thân tiếp lời quá nhanh,
Nói chuyện chính đi, rốt cuộc là ai?
Anh tỏ tình với em không phải chuyện chính à? Em tưởng anh đang đùa với em chắc?
Cố Thần Trạch tiếp tục không bỏ qua vấn đề này.
Bạch Nhược Y lại dời tầm mắt sang chỗ khác,
Cố Thần Trạch, anh đừng như thế...
Thôi vậy.
Cố Thần Trạch lắc đầu, cảm thấy đầy mất mát,
Anh không ép em, nói chuyện chính đi. Người dẫn dụ Tào Nhân Thọ chính là Hạ Tiêu Tiêu, họ vốn muốn giá họa cho em việc tiết lộ bí mật. Nhưng không biết vì sao quản lý phòng kế hoạch đột nhiên sửa lời để hãm hại Thẩm Đình Thâm.
Lại là cô ta.
Bạch Nhược Y nhíu mày, nghe thấy tên của Hạ Tiêu Tiêu là đã thấy đau đầu.
Cô vốn tưởng lâu rồi không gặp, cô ta sẽ an phận hơn, chẳng ngờ vẫn đang nhắm vào mình.
Đúng là kì lạ, rõ ràng bây giờ người ở bên Thẩm Đình Thâm là Chu Kỳ, cô ta không nhằm vào Chu Kỳ mà cứ bám lấy Bạch Nhược Y mãi làm gì?
Nhưng mà bây giờ chưa có chứng cứ xác đáng, phía cảnh sát không thể bắt cô ta về quy án. Có điều em yên tâm, anh nhất định sẽ không cho Hạ Tiêu Tiêu sống dễ chịu đâu.
Em biết do ai gây ra là được, thôi, em về văn phòng đây.
Bạch Nhược Y ốm tài liệu đi ra ngoài. Ở nơi khác, Thẩm Đình Thâm ngồi trong văn phòng của mình, hai chân gác lên bàn làm việc màu đen thẫm, người ngả vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Lâm đứng bên cạnh anh đang nhìn tài liệu và bức ảnh trong tay.
Anh ta băn khoăn không biết có cần báo cáo về những tài liệu đã điều tra được cho Thẩm Đình Thâm hay không. Nếu nói với Thẩm Đình Thâm, e rằng Hạ Tiểu Tiểu sẽ không thể tiếp tục lăn lộn ở thành phố H nữa.
Dường như Thẩm Đình Thâm đang nhắm mắt kia còn có một đôi mắt khác, dù không mở mắt anh cũng biết Lý Lâm lúc này đang ngập ngừng lưỡng lự.
Lý Lâm, không phải tôi từng nói với anh rằng tôi không thích dáng vẻ này của anh hay sao?
Giọng nói lạnh lùng thoáng chất nguy hiểm vang lên.
Lý Lâm giật mình, suýt nữa làm rơi tài liệu trong tay.
Vâng, gần đây có người phát hiện trước đó Tào Nhân Thụ và Hạ Tiêu Tiêu từng gặp nhau...
Nghe vậy, Thẩm Đình Thâm từ từ mở mắt, đôi mắt đen sáng lên,
Ô? Chuyện Tào Nhân Thụ hãm hại tôi cũng có liên quan đến Hạ Tiểu Tiêu?
Không rõ ạ, có điều hẳn là ít nhiều có liên quan.
Lý Lâm nói thành thực, anh ta không dám bảo vệ Hạ Tiêu Tiêu nữa. Thẩm Đình Thâm bỏ chân xuống khỏi bàn, ngồi ngay ngắn trên ghế, xoa xoa mắt,
Xem ra có việc phải làm rồi.
Ngoài ra, hình như Cố Thần Trạch cũng điều tra ra Hạ Tiêu Tiêu có liên quan đến chuyện của công ty anh ấy và đã ra tay nhằm vào Hạ Tiêu Tiêu rồi. Vậy thì chúng ta còn cần động tay không?
Tay Thẩm Đình Thâm khựng lại, khóe miệng cong lên nụ cười thích thú.
Hóa ra Cố Thần Trạch đã ra tay rồi, thế chúng ta cứ lặng lẽ mà xem, nếu cần thì giúp một tay là được. Dù sao thằng nhóc Cố Thần Trạch đó vẫn phải cố kị lão già nhà họ Cố nên cũng chẳng làm rình rang gì được.
Đêm, gió đêm lành lạnh, len lỏi khắp những con đường sáng đèn.
Hạ Tiêu Tiêu chống tay vào góc tường, khom người vừa nôn ọe vừa đau đớn nhíu chặt mày.
Đi đến con hẻm chẳng mấy người qua lại, Hạ Tiểu Tiểu mới tựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống, lấy giấy ăn ra lau miệng. Một chiếc bóng dài chợt xuất hiện trước mặt cô ta. Hạ Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn, nhưng những sợi tóc rối che trước mắt khiến cô ta không nhìn rõ người đó là ai. Cô ta hắng giọng hỏi,
Anh là ai?
Giọng nói của người đàn ông như làn sương lạnh băng, buốt đến tận xương:
Đường đường là đại minh tinh Hạ Tiểu Tiêu ở thành phố H, thế mà lại rơi vào bước đường này. Sao? Đi bồi rượu, ngay cả trợ lý cũng không đến đón cô ư? Hay là không thể để trợ lý biết chuyện cô đi bồi người ta?
Tuy không nghe ra là giọng của ai, nhưng Hạ Tiêu Tiêu cũng biết đó hẳn là người đến xem trò hay của mình,
Cút ra xa chút.
Cố Thần Trạch ngồi xổm xuống, giơ tay nâng cằm Hạ Tiêu Tiêu, ép cô ta nhìn mình,
Tôi chỉ đến nói cho cô biết, đạo diễn mà cô bồi hôm nay vừa khéo là bạn của tôi. Cho nên, dù cô bồi cậu ta ngủ một giấc, bồi cậu ta uống rượu mấy ngày thì cậu ta cũng sẽ không cho cô nhận vai. Còn nữa, video lên giường của hai người đang nằm trong tay tôi.
Thoáng chốc, Hạ Tiêu Tiêu đã hiểu rõ, cơn say ngà ngà cũng tan đi như chưa từng tồn tại.
Cô ta nhìn thấy rõ mồn một người đang ngồi xổm trước mặt mình chính là Cố Thần Trạch. Vì thế cô ta giật mạnh tay Cố Thần Trạch, gào lên,
Rốt cuộc anh muốn làm gì?