Chương 109: Dùng cơm
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1575 chữ
- 2022-02-04 05:50:31
Nhưng Thẩm Đình Thâm dường như quá kích động, cũng không biết là thế nào, động tác dần dần có chút thô bạo.
Khiến cho Bạch Nhược Y hoàn toàn tỉnh ngộ, cơ thể lại bắt đầu giãy giụa. Mà lửa dục của Thẩm Đình Thâm bị Bạch Nhược Y trêu chọc đang rừng rực, lúc này, làm sao có thể dừng lại. Tay Thẩm Đình Thâm đè chặt cánh tay của Bạch Nhược Y, kề bên tại của cô, ánh mắt anh tràn đầy tình dục,
Đừng lộn xộn... Bây giờ, không dùng được...
Không được, không được, tôi không thể làm chuyện này ở phòng làm việc của anh!
Dường như Bạch Nhược Y đã tỉnh táo lại, càng lúc càng giãy giụa mạnh hơn. Kết quả hai người giằng co một lát, trong phòng truyền đến một tiếng
Bịch!
. Hai người ôm nhau lăn xuống đất, đầu Bạch Nhược Y suýt chút nữa đập xuống cạnh bàn, may nhờ Thẩm Đình Thâm tay mắt lanh lẹ, giơ tay lên bảo vệ cái ót của cô. Một cái té xuống này lập tức làm dục vọng của Thẩm Đình Thâm hoàn toàn biến mất, chán nản nhìn Bạch Nhược Y. Dường như là anh đang muốn nói..., nếu cô đã không muốn, lúc mở đầu sao cô không lập tức kháng cự đi!
Cô không nên chờ lúc này mới kêu ngừng. Bạch Nhược Y giữ thật chặt quần áo của mình, không dám nhìn Thẩm Đình Thâm dù chỉ một cái, nuốt nước miếng không nói gì. Hai người dựa vào ghế sofa, ngồi dưới đất không nói một lời, không khí cực kỳ lúng túng.
ọt... Cảm giác đói bụng của Bạch Nhược Y hóa thành âm thanh truyền tới. Thẩm Đình Thâm suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nghẹn cười nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y lập tức nghiêng đầu đi, để cho vẻ mặt ửng hồng như quả táo của mình không bị Thẩm Đình Thâm thấy.
Thẩm Đình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói đến cũng lạ, sao Lý Lâm này ăn cơm lâu như vậy chứ? Nghĩ như thế, Thẩm Đình Thâm liền lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lý Lâm. Lúc lấy điện thoại di động ra mới phát hiện thì ra nửa giờ trước Lý Lâm đã gửi tin nhắn tới.
Nội dung chính là gia đình anh ta có một số việc, xin nghỉ nửa buổi chiều, bảo Thẩm Đình Thâm tự mình đi ăn.
Thẩm Đình Thâm đứng dậy, phủi phủi cái mông,
Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Bạch Nhược Y giận dỗi ngồi dưới đất, không để ý tới Thẩm Đình Thâm.
Thế nào? Không đi ăn? Xem ra cô nhịn rất giỏi đấy, vậy cô cứ ngồi ở phòng làm việc của tôi đi, tôi đi ăn cơm.
Thẩm Đình Thâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y cố chấp ngồi dưới đất. Bạch Nhược Y vẫn nghiêng đầu, không nhìn Thẩm Đình Thâm,
Anh đi ăn một mình đi, tôi ăn không vào, tôi chờ anh ăn xong trở về
.
Dù sao tôi ăn cơm xong cũng không trở về phòng làm việc, nếu cô thích thì cứ ngồi ở nơi này được rồi.
Thẩm Đình Thâm vừa xoay người đi, vừa cởi cúc tay áo của mình ra, vẻ mặt lười biếng.
Vừa nghe lát nữa Thẩm Đình Thâm không đến phòng làm việc, Bạch Nhược Y không nói hai lời lập tức đứng lên, đi theo Thẩm Đình Thâm ăn cơm.
Khoé mắt Thẩm Đình Thâm đầy ý cười, trên môi mỏng còn dính hương vị ngọt ngào của cơ thể Bạch Nhược Y,
Sao thế? Không phải rất có khí phách sao? Ngồi dưới đất cho tôi nữa đi.
Bạch Nhược Y tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm,
hư
một tiếng giống như trẻ con.
Bóng dáng của hai người mới vừa từ quầy lễ tân đi ra ngoài, cô lễ tân xoa xoa mắt, khều một cô lễ tân khác bên cạnh:
Cô xem, cô gái này không phải là cô Bạch sao? Rõ ràng hẹn trước là buổi sáng ngày kia, cô ấy đi vào phòng làm việc gặp Tổng giám đốc lúc nào thế?
Chậc, có thể là lén đi vào đấy.
Cô lễ tân khác đang chuyên tâm phục vụ cho cô gái trước mặt, cho nên căn bản không hề để ý người bên cạnh đang nói cái gì.
Được rồi, cô Chu, cô có thể đến phòng làm việc của Tổng giám đốc rồi.
Chu Kỳ nghiêng người, đôi mắt chăm chú vào bóng dáng rời khỏi của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y.
Cô ta đứng ở chỗ này, hai người đó cứ đi ngang qua bên cạnh mình như vậy. Hai người bọn họ đơn giản chính là thờ ơ, trong mắt ngoài đối phương ra thì không nhìn thấy được những người khác nữa. Đặc biệt là sự vui vẻ trong mắt Thẩm Đình Thâm, thật là dịu dàng như nước. Nghĩ lại, cô ta bên Thẩm Đình Thâm lâu như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ đang qua lại.
Người ngoài thấy hai người bọn họ thật ngọt ngào, nhưng chỉ có Chu Kỳ biết, Thẩm Đình Thâm chưa từng cười với mình như vậy. Những dáng vẻ yêu thương đó chẳng qua cũng đều là do anh giả vờ. Cô ta đè nén đau khổ xuống đáy lòng, không thể nói với bất kì ai... Nhưng anh đã vậy còn không chút kiêng kỵ vừa nói vừa cười với Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm dẫn Bạch Nhược Y đến một nhà hàng Tây vắng vẻ. Tuy nói ít người, nhưng không khó để thấy rằng những người dùng cơm ở đó đều là một đối, không giàu thì cũng sang. Nhà hàng Tây này trang trí rất tình, thật sự chính là vì các đôi tình nhân mà làm ra, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, mới vừa ngồi xuống đã giống như đắm chìm trong không khí có chút mập mờ. Bạch Nhược Y đưa mắt nhìn Thẩm Đình Thâm đang chọn món ăn, giọng điệu chua xót nói,
Hình như anh quen thuộc nơi này lắm, có phải thường dẫn các cô gái đến chỗ này ăn cơm hay không?
Thẩm Đình Thâm chọn món ăn xong, chỉnh lại quần áo của mình, đưa mắt nhìn Bạch Nhược Y, khóe mắt hàm chứa sự vui vẻ không giấu được.
Anh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cười lớn, môi mỏng khẽ mở,
Không phải, tôi chỉ nghe nói chỗ này lâu rồi, nhưng vẫn chưa từng cùng... đến mà thôi.
Vốn dĩ anh luôn muốn cùng Bạch Nhược Y tới đây, nhưng không có cơ hội.
Quỷ mới tin, nhất định anh đã đưa rất nhiều cô gái tới, hơn nữa mỗi lần đều nói với cô gái kia đây là lần đầu tiên tôi cùng em tới đây.
Bạch Nhược Y vừa nói vừa làm mặt quỷ với Thẩm Đình Thâm.
Dáng vẻ đó tựa như nữ sinh đang yêu, ăn đầy bụng giấm, dùng phương pháp kỳ quái biểu đạt ra. Cuối cùng Thẩm Đình Thâm không nhịn được, giơ tay lên che miệng lại, cúi đầu bật cười.
Bạch Nhược Y kêu to,
Anh xem, anh bị tôi nói trúng chứ gì! Dĩ nhiên không giả bộ được nữa!
Được rồi, cô nhìn cô kìa, cô lại không tin tôi.
Thẩm Đình Thâm làm ra vẻ sầm mặt, nhưng mới vừa nói xong lại nhịn không được mà bật cười, căn bản không hề có bất kỳ sức uy hiếp nào. Vừa đúng lúc ấy nhân viên phục vụ bưng thịt bò bít tết lên, Bạch Nhược Y nhân cơ hội kéo tay nhân viên phục vụ, nghiêm trang nhìn người ta hỏi:
Tôi hỏi anh, có phải người này thường đưa các cô gái khác nhau tới đây không?
Nhân viên phục vụ khó xử nhìn Thẩm Đình Thâm,
Không có ạ, vị tiên sinh này lần đầu tiến tới.
Nói xong, anh ta vội vàng rút tay về, nhanh chóng đi mất.
Thẩm Đình Thâm nhướng mày nở nụ cười, giống như đang đắc ý nói:
Cô thấy chưa, cậu ta nói đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này đấy.
Vẻ mặt Bạch Nhược Y vẫn nghi ngờ nhìn Thẩm Đình Thâm,
hứ
một tiếng,
Nhất định là hai người thông đồng tốt rồi! Cho nên anh ta giúp anh gạt tôi, anh xem vẻ mặt chột dạ của anh ta kìa, còn chạy trốn nhanh như vậy nữa.
Thẩm Đình Thâm vừa dùng tấm cắt thịt bò bít tết thành mấy miếng như nhau, vừa cãi với Bạch Nhược Y,
Rõ ràng người ta bị cô dọa chạy mất, còn tưởng rằng cô có vấn đề gì đẩy về tinh thần đó.
Bạch Nhược Y khổng phục, cầm dao nĩa gõ một cái lên đĩa của Thẩm Đình Thâm,
Anh nói cái gì đó! Sao anh có thể đả kích danh dự của người khác chứ! Anh lại mắng tôi bệnh thần kinh!
Lông mày của Thẩm Đình Thâm nhướn lên, giương mắt nhìn Bạch Nhược Y đang tức giận. Dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm thật sự rất ít khi nhìn thấy. Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, đây mới là một dáng vẻ nên có của một cô gái trẻ.