Chương 144: Trần duệ



Bạch Nhược Y! Bạch Nhược Y!
Chu Kỳ không hề để ý đến dì Trần, cô ta vừa tìm đồ ném đi vừa phát tiết kêu to tên Bạch Nhược Y.

Sao Bạch Nhược Y lại có thể ở cùng với Thẩm Đình Thâm chứ, hại cô ta lâm vào cảnh này, sao cô có thể yên tâm thoải mái cùng Thẩm Đình Thâm ôm nhau chứ! Trong lòng Chu Kỳ đã sinh ra hận ý cực đoan với Bạch Nhược Y, chỉ cần vừa nhắc đến tên Bạch Nhược Y, Chu Kỳ đều sẽ khăng khăng rằng tất cả lỗi sai đều là của cố. Chỉ cần Bạch Nhược Y còn một ngày ở thế giới này chưa biến mất, Chu Kỳ liền sẽ vĩnh viễn không thể vui vẻ nổi, cho nên Bạch Nhược Y nhất định phải chết! Động tác trong tay Chu Kỳ dần chậm lại, dì Trần thấy thế vội bước nhanh về phía trước cầm lấy đồ vật trong tay Chu Kỳ. Dì nhìn vào mắt Chu Kỳ lại phát hiện ra được ý muốn giết người mãnh liệt, khiến lòng dì Trần run rẩy.

Cô chủ đang nghĩ cái gì vậy?

Thẩm Đình Thâm đưa Bạch Nhược Y về nhà, Bạch Nhược Y mở cửa xong liền đi thẳng về phòng mình. Cô vừa đi vừa vò đầu, dáng vẻ chột dạ:
Làm phiền anh nói với Cố Thần Trạch cho em xin nghỉ phép nhé, bảo rằng hôm nay em không đi làm.

Ừm, em ngủ đi, anh ngồi ở phòng khách nhà em. Nếu sợ thì gọi anh, anh sẽ qua ngay.
Thẩm Đình Thâm đứng ở cửa phòng ngủ của cô, ánh mắt ẩn chứa dịu dàng cùng lo lắng. Sau khi nhìn thấy Bạch Nhược Y nằm lên giường, Thẩm Đình Thâm liền đóng cửa phòng lại, đi đến phòng khách ngồi trên ghế sô pha. Anh làm theo lời Bạch Nhược Y, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Thần Trạch xin phép nghỉ.
Hôm nay Bạch Nhược Y không khỏe, chiều không đi làm được.



Ừm, cô ấy không sao chứ?
Giọng nói của Cố Thần Trạch nghe có chút lạ, có lẽ là do đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau kể từ lần cãi nhau tại quán bar.

Thẩm Đình Thâm lại nói chuyện rất bình thường, giống như giữa hai người chưa từng có chuyện gì xảy ra:
Không sao cả, cậu có biết tên nhóc Trần Duệ kia gần đây đang bận cái gì hay không?
Nhắc đến Trần Duệ, Cố Thần Trạch cũng cười đáp:
Tên nhóc kia còn không phải vẫn đang làm thám tử tư sao, nghe nói bây giờ trong nước cũng rất nổi tiếng, bình thường những lúc mình gặp cậu ta đều đang rất bận.

Xem ra cậu ta sống không tệ nhỉ!



Sao vậy, cậu tìm cậu ta có việc gì à?
Cố Thần Trạch thuận miệng hỏi.


Trước đó mấy ngày, mình có việc nhờ cậu ta tra giúp, nhưng số điện thoại tên nhóc kia đưa cho mình lại là số thư ký cậu ta, muốn gọi điện cho cậu ta mà không được.
Thẩm Đình Thâm giận dữ nói:
Lần sau hẹn cậu ta ra, hai người chúng ta phải đánh cậu ta một trận trước mới được, không đánh thì không thành thật mà.


Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng của Cố Thần Trạch:
Được đó, bây giờ không biết đang chơi đùa với bao nhiêu người đẹp, cũng không nói muốn tìm chúng ta cùng ăn cơm. Nhưng mà hình như mình có số điện thoại riêng của cậu ta đẩy, cậu có cần thì để mình gửi cho.
Thẩm Đình Thâm nói nhiều như vậy, nói tới nói lui đều vì muốn hỏi xem Cố Thần Trạch có số điện thoại Trần Duệ hay không.

Vẫn là Cố Thần Trạch hiểu tâm tư Thẩm Đình Thâm, ngược lại chủ động nói ra trước.
Không còn gì tốt hơn.

Ừm, vậy cúp máy nhé, mình nhắn số qua cho cậu.
Vừa tắt điện thoại chưa được bao lâu, anh liền nhận được tin nhắn từ Cố Thần Trạch. Thẩm Đình Thâm trực tiếp bấm gọi dãy số.

Sau vài hồi chuông... Đầu dây bên kia, trong một căn phòng ở
Hẹn đi
. Ánh đèn mập mờ lóe lên, bên trong gian phòng có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh hai người đang quấn lấy nhau trên giường. Tiếng rên rỉ của cô gái cùng tiếng ma sát giữa hai thân thể không ngừng vang lên, tạo nên một đoạn thanh âm khiến người ta mặt đỏ, tim đập nhanh. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, người đàn ông phía trên giật mình, cơ thể co lại. Số điện thoại này, bình thường chỉ có những người thân thiết với Trần Duệ mới có, có người gọi tới chắc là có việc gấp gì đó.

Trần Duệ kéo gối đầu bên cạnh che lại bộ phận bên dưới của mình. Vừa nghe điện thoại vừa liếc đôi mắt quyến rũ nhìn Nộn Mô còn chưa thỏa mãn bên cạnh:
Ngoan, chờ anh nghe điện thoại xong lại tiếp.
Điện thoại vừa kết nối, Trần Duệ hắng giọng hỏi:
Có chuyện gì vậy?

Cậu còn có mặt mũi hỏi có chuyện gì à?
Cả người Thẩm Đình Thâm dựa trên ghế sô pha, bên trong giọng nói lười biếng lại mang theo một tia tức giận.

Trần Duệ nhíu mày, vẫn chưa nghe ra giọng Thẩm Đình Thâm. Cậu ta nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, phía trên hiện lên một dãy số lạ.


Cậu là ai?
Có phải đã gọi nhầm rồi không?
Trần Duệ không nhịn được tính tắt điện thoại.


Tên nhóc cậu, ngay cả giọng tôi cũng nghe không ra à?
Thẩm Đình Thâm trợn trắng mắt, chỉ mới mấy tháng không gặp mà thôi! Số điện thoại riêng không cho mình đã đành, giờ ngay cả giọng mình cũng nghe không ra! Trần Duệ im lặng hồi lâu, nhíu mày nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra là giọng của Thẩm Đình Thâm.
Con m câu, sớm không điện, muốn không điện, giờ lại gọi điện phá hỏng chuyện tốt của tôi làm gì! Có chuyện gì, tối nói sau đi!
Trần Duệ nhìn về hướng Nộn Mô hì hì cười, nhướn mày ra hiệu muốn tiếp tục. Nộn Mô nhẹ
Hứ
một tiếng, cố ý mặc áo ngực vào, giả vờ giận dỗi.


Tên nhóc nhà cậu, nếu dám cúp máy của tôi, có tin ngay bây giờ tôi sẽ kêu Lý Lâm dẫn người đi tìm cậu hay không? Bắt cậu lại đây rồi, cậu mới chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi có phải không?
Thẩm Đình Thâm hiểu rõ con người Trần Duệ, cậu ta thích nặng không thích nhẹ, nói chuyện đàng hoàng cậu ta lại không nghe, nhất định phải để anh uy hiếp mới chịu.

Quả nhiên, gương mặt vừa nhíu lại của Trần Duệ vừa nghe được cậu này của Thẩm Đình Thâm lập tức tỏ ra yếu thể.

Cậu ta cầm một xấp lớn tiền mặt trong túi áo ra bỏ vào áo lót Nộn Mô, nhẹ giọng nói:
Ngoan, ban đêm chúng ta tiếp tục.

Không phải... Em...
Nón Mô chỉ giả bộ mặc áo vào thôi, không ngờ Trần Duệ lại thật sự bảo cô ta đi. Vì thế cô ta hơi mất mát, lại có chút tức giận:
Thật mất hứng!


Nói xong cô ta mặc quần áo lại đàng hoàng rồi bước nhanh rời khỏi đó, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt nhìn Trần Duệ một lát.

Trần Duệ thở dài một hơi, cậu ta cũng muốn tiếp tục lắm chứ, thế nhưng cái người ở đầu dây điện thoại bên kia, cậu ta sao dám đắc tội.


Con người cậu thật nhàm chán, lúc trước kêu tôi điều tra giúp một việc, tôi vẫn đang tra đây, có kết quả tối sẽ nói với cậu. Cớ đâu cậu kêu Lý Lâm gọi cho thư ký của tôi, lại kêu thư ký tìm tôi làm gì chứ!
Trần Duệ bất đắc dĩ nói:
Hơn nữa tôi cũng không rõ cậu và Lý Lâm có chuyện gì nữa, mỗi lần tìm đều phá hỏng chuyện tốt của tôi.



Chuyện tốt gì, cả ngày toàn đắm chìm trong sắc dục, thú vị lắm sao?
Thẩm Đình Thâm là bạn đại học, học chung 4 năm với Trần Duệ, nên anh hiểu rất rõ cậu ta.

Trần Duệ này đầu óc rất linh hoạt, tư duy logic, cẩn thận hơn nhiều so với người thường, rất thích hợp với nghề thám tử này.

Nhưng mà nhu cầu tình dục lại cực mạnh, hiện tại lại là người có tiền, tất nhiên lại càng phóng túng quá độ. Thẩm Đình Thâm lười nói thêm với Trần Duệ, anh nghiệm mặt:
Chuyện Lý Lâm nói, cậu điều tra sao rồi?


Trần Duệ chịu thua, thở dài một hơi, nhẹ đáp:
Tôi đã đi tra, những tin tức cậu đưa tôi quá ít. Trong hội nghị lúc đó có quá nhiều khách mời, tôi thật sự không thể tra rõ ai là người hạ thuốc. Còn Bạch Nhược Y lại nghe lời ai mà đến căn phòng đó? Điểm này cũng rất kỳ quái, với lại mục đích của người kia là gì, một chút manh mối cũng không có...
.


Được rồi, được rồi, đừng nói với tôi nhiều như vậy, nói tới nói lui, cậu vẫn chưa tra ra được cái gì sao?
Thẩm Đình Thâm bất mãn cắt ngang lời cậu ta, nhớ tới bộ dạng hoảng sợ của Bạch Nhược Y hôm nay, trong lòng anh không nhịn nổi khó chịu. Anh nhất định phải nhanh chóng điều tra ra, là ai muốn hại cô, không thể để Bạch Nhược Y chịu tổn thương lần thứ hai được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.