Chương 163: Không phủ nhận


Bạch Nhược Y thúc cùi chỏ ra phía sau, dùng sức đánh mạnh lên ngực Thẩm Đình Thâm, trừng mắt liếc anh.

Sau đó cô đẩy Thẩm Đình Thâm ra, cho Sở Vũ Triết vào nhà:
Lại đây đi, ngồi xuống trước hẳn nói.

Được.
Sở Vũ Triết cười đi vào nhà Bạch Nhược Y.

Mà Thẩm Đình Thâm mở miệng, dáng vẻ muốn phản đối, vừa mở miệng ra chưa kịp nói đã bị Bạch Nhược Y liếc sang. Thế là Thẩm Đình Thâm phải kìm nén lại những lời định nói. Sở Vũ Triết đi phía trước, thật ra anh ta biết rất rõ mối quan hệ giữa Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm.

Chẳng qua chỉ là đã từng kết hôn với nhau một năm trước, mà lúc trước khi gặp Bạch Nhược Y trong nhà hàng, hai người bọn họ cũng không phải một cặp.

Nhưng mà mới sáng sớm, Thẩm Đình Thâm sao lại ở nhà Bạch Nhược Y chứ?

Sở Vũ Triết vừa ngồi xuống, Bạch Nhược Y đã cầm chai nước đưa anh ta.

Anh ta phất tay cười:
Không cần khách sáo, em cũng ngồi xuống đi.
Bạch Nhược Y để chai nước đang cầm trong tay lên bàn trà, ngồi đối diện với Sở Vũ Triết, mà Thẩm Đình Thâm lại ngồi cạnh Bạch Nhược Y. Anh luôn dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn Sở Vũ Triết, xem xem Sở Vũ Triết có ý đồ gì.
Nhược Y, sao cậu ta lại ở trong nhà em? Hai người ở cùng nhau sao?
Gương mặt Sở Vũ Triết từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại âm trầm, sâu không thấy đáy.

Bạch Nhược Y ngoài cười nhưng trong không cười, ở tình huống này cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

Nói anh chỉ ngủ lại đây một đêm, tuy hai người ngủ chung giường, nhưng không hề xảy ra chuyện gì? Quỷ mới tin! Thẩm Đình Thâm đang ngồi cạnh Bạch Nhược Y nghe anh ta hỏi như vậy liền giơ cánh tay, rất tự nhiên kéo bả vai Bạch Nhược Y. Động tác nhanh nhẹn, thuần thục, nhìn cứ y như một đôi tình nhân.
Hay để tôi nói cậu nghe nhé, tối qua chúng tôi ngủ cùng nhau, còn chi tiết sự việc cậu có muốn nghe không?
Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nhìn Sở Vũ Triết, không tỏ vẻ tức giận nhưng cũng thể hiện rõ khí thế. Bạch Nhược Y phiền não, đầu óc rối loạn, cũng không vội tránh cánh tay Thẩm Đình Thâm. Bởi vì đêm qua bọn họ thật sự đã ngủ cùng nhau, đây là sự thật!

Nhưng cô lại không biết, trong mắt Sở Vũ Triết, việc cô không tránh Thẩm Đình Thâm chính là cô đang thừa nhận mối quan hệ giữa cô và anh. Lông mày Sở Vũ Triết hơi cau lại, trong tiềm thức cũng không nguyện tiếp nhận sự thật này.

Thẩm Đình Thâm này thật sự chính là đối thủ một mất một còn đời này của mình, mà tại sao ông trời lại luôn thiên vị cậu ta chứ!

Tục ngữ có nói, phong thủy luân chuyển, làm gì cũng phải để Sở Vũ Triết anh thắng một lần chứ! Sở Vũ Triết vẫn không tin, anh ta không thèm đếm xỉa đến lời Thẩm Đình Thâm vừa nói, mà nhẹ giọng hỏi Bạch Nhược Y:
Cho dù hôm qua hai người ngủ cùng nhau, cũng không có nghĩa là hai người ở cùng một chỗ, có đúng không?


Nghe xong lời này, Bạch Nhược Y lập tức đỏ mặt. Đôi mắt len lén liếc Thẩm Đình Thâm, anh vừa mới để Lý Lâm đưa quà tặng tới.
Trên thực tế, chúng tôi thực sự ở cùng nhau.
Sở Vũ Triết cảm thấy ngạc nhiên, rõ ràng anh ta điều tra được Bạch Nhược Y sống một mình mà. Đây là tin tức hôm qua mới tra ra, sao cô lại có thể ở chung với Thẩm Đình Thâm chứ?

Hay là tin tức kia không đúng?

Thực ra nểu Sở Vũ Triết đến sớm hơn 10 phút, khi đó nếu anh ta hỏi Bạch Nhược Y vấn đề này, đáp án nhận được sẽ không phải như bây giờ. Quay lại nửa giờ trước đó, Bạch Nhược Y còn đang vừa nhìn điện thoại di động vừa húp cháo.
Làm gì thể, ăn có bữa cơm mà sao cứ ăn vội vã thế?
Thẩm Đình Thâm bất mãn vỗ bàn, làm gì có ai húp cháo mà nhanh như đi đánh trận vậy chứ.

Bạch Nhược Y không cho là đúng liếc sang Thẩm Đình Thâm, chỉ vào màn hình điện thoại di động:
Anh xem đi, đều tại anh, làm tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ mà đi làm là trễ rồi.
Thẩm Đình Thâm nghe vậy, lập tức giật lấy điện thoại trên tay Bạch Nhược Y, lướt đến danh bạ điện thoại.


Anh làm gì thế?
Bạch Nhược Y giơ tay muốn lấy lại điện thoại trong tay Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nghiêng người qua, linh hoạt tránh thoát tay Bạch Nhược Y, gọi đến số Cố Thần Trạch.

Điện thoại vừa được kết nối, chưa đợi Cố Thần Trạch lên tiếng, Thẩm Đình Thâm đã mở miệng nói trước:
Tôi là Thẩm Đình Thâm, hôm nay Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy không được khỏe, có thể trễ một chút, đến trưa mới đi làm được, công ty hôm nay có việc gì gấp không?



Nhược Y không sao chứ?
Cố Thần Trạch lo lắng hỏi, sau đó lại nhớ đến hôm qua anh ta có đến nhà Bạch Nhược Y, thấy cô vẫn khỏe mạnh như thường, nên chắc không có gì đáng lo. Thế là Cố Thần Trạch dần bình tĩnh lại nói:
Ừm, hôm nay ở công ty không có việc gì lớn, nếu Nhược Y thấy không khỏe thì đi làm trễ cũng không sao, sức khỏe quan trọng hơn.



Được.
Thẩm Đình Thâm chỉ nói thêm vài câu cho có với Cố Thần Trạch rồi cúp máy.

Lúc này anh mới đưa điện thoại cho Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm vừa đưa điện thoại qua, Bạch Nhược Y đã hung dữ cầm lấy điện thoại:
Anh đừng tùy tiện động vào đồ của tôi có được không, đây là điện thoại điện thoại di động của tôi, ở đây cũng là nhà của tôi, để tôi quyết định được không hả?


Thẩm Đình Thâm nhíu mày, cũng không để tâm đến lời Bạch Nhược Y nói.

Anh bình tĩnh, nghiêm túc đáp lại:
Bây giờ tôi đã xin nghỉ giúp em rồi, em có thể đến công ty trễ một tý, nên em ăn chậm lại đi, đừng quá gấp gáp.



Không sao, tôi cũng đâu phải ngày nào cũng vội như vậy, với lại cũng ăn được không ít rồi, tôi vẫn nên sớm đến công ty thôi.
Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy xin nghỉ phép không phải chuyện tốt gì, mà sức khỏe của chính mình thực ra cũng không có gì đáng lo, nên cô nghĩ vẫn là nên đến công ty sớm thì hơn.


Tôi nói rồi, tôi đã giúp em xin nghỉ, nên em ăn từ từ thôi!
Thẩm Đình Thâm nhắc lại từng câu từng chữ thêm một lần nữa. Anh nhẹ nhíu mày, thể hiện ý không vui. Bạch Nhược Y không hiểu tại sao cảm xúc của Thẩm Đình Thâm lại biến đổi nhanh như vậy, rõ ràng vừa mới ăn cơm, nói chuyện với nhau rất tốt, sao giờ lại làm ra bộ dạng Tổng giám đốc kiêu ngạo đây?

Bạch Nhược Y khó hiểu buông đũa xuống:
Sao vậy? Nhìn anh là lạ.


Thẩm Đình Thâm có hơi bất đắc dĩ thở dài một hơi, lo lắng nói:
Tôi vừa mới nghĩ đến, mỗi ngày em đi làm ở công ty coi như an toàn, nhưng vừa trở về nhà lại chỉ có một mình, dù em ở nhà có xảy ra chuyện gì, cũng không có ai biết, nên tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm để em sống một mình ở đây.

Sao anh đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này thể...
Bạch Nhược Y yếu thể lẩm bẩm, thật ra cô cảm thấy Thẩm Đình Thâm nói không sai, thế nhưng nghe ý Thẩm Đình Thâm, đơn giản là muốn kêu cô sống cùng anh.

Loại chuyện này sao có thể chứ, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đã ly hôn hơn một năm, làm sao có thể ở chung với nhau được.


Trước mắt, chủ đề này cũng là chủ đề quan trọng nhất, chính em cũng hiểu rõ hoàn cảnh em hiện tại rất nguy hiểm, không phải sao?
Thẩm Đình Thâm nhẹ giọng hỏi, dù Bạch Nhược Y có giả bộ kiên cường đi nữa, Thẩm Đình Thâm vẫn có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Nhớ lại vẻ mặt sợ hãi và bối rối của Bạch Nhược Y ngày hôm qua, trong lòng Thẩm Đình Thâm đau đớn vô cùng.

Anh không dám nghĩ đến nếu Bạch Nhược Y xảy ra chuyện giống Chu Kỳ, cô sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Anh không cần nói nữa, tôi biết anh muốn nói cái gì. Thế nhưng nếu tôi chuyển đến nhà anh, chắc chắn sẽ có nhà báo phát hiện, đến lúc đó họ lại viết mấy bài báo nào đó nhằm vào tôi, như vậy lại càng không an toàn.
Bạch Nhược Y gần như sợ hãi mấy nhà báo đó, bọn họ viết ra những thứ phê phán, không bao giờ muốn buông tha người khác. Thấy Bạch Nhược Y có chút buông lỏng, Thẩm Đình Thâm nhếch khóe môi, đáy mắt nổi lên chút ánh sáng:
Không nhất định phải đến nhà tôi, tôi có thể chuyển đến nhà em.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.