Chương 171: Lợi dụng


Song, Chu Kỳ vẫn không lên tiếng. Cô ta cúi đầu cực thấp, nắm chặt lấy gối.

Chu Du tức tối, căm giận đứng bật dậy:
Chị yên tâm, bây giờ em sẽ đi tìm ba mẹ nói cho rõ ràng.
Nói xong, cô nàng nổi giận đùng đùng rồi đi ra ngoài. Bóng dáng cô nàng vừa biến mất khỏi lầu hai thì Chu Kỳ đã thả chiếc gối mà mình đang nắm chặt trong tay ra đằng sau, tinh thần chán nản vừa rồi bỗng tan biến. Cô ta xuống giường, đóng cửa lại, sau đó duỗi lưng, tiện tay gãi tóc, tỏ vẻ khó chịu và nói:
Hai ngày qua không gội đầu, đúng là muốn mình chết đây mà.


Nói xong, cô ta đi vào toilet, vừa kéo cửa ra đã thấy Thẩm Đình Vũ đứng đối diện tấm gương trong toilet, cậu ta đang cẩn thận cạo râu.

Chu Kỳ dõi mắt nhìn Thẩm Đình Vũ, trên mặt cô ta cũng không có vẻ gì kinh ngạc, tựa như sớm đã biết đối phương ở trong toilet rồi:
Anh lấy dao cạo râu ở đâu ra vậy?


Vừa nói, cô ta vừa làm ra vẻ muốn cởi áo ngủ, định tắm một chút. Để tranh thủ thêm sự đồng tình từ em gái, Chu Kỳ coi như dồn hết tâm huyết.

Thẩm Đình Vũ cạo sạch chút râu cuối cùng, sau đó cất dao cạo vào ngăn tủ kế bên gương, rõ ràng là cậu ta có ý định lần sau đến đây cạo nữa.


Màn kịch vừa rồi của em thật là đạt, ngay cả tôi cũng suýt chút nữa thì tin, còn tưởng em chưa thoát khỏi chuyện đó.
Thẩm Đình Vũ quay đầu, nhìn từ trên xuống dưới Chu Kỳ với vẻ trêu tức.

Chu Kỳ vươn ngón tay gầy yếu ra để cởi đai áo, đai áo trượt khỏi bờ vai cô ta. Từng động tác của cô ta toát lên sự quyến rũ khó mà nói được. Chu Kỳ không nhanh không chậm, cô ta dừng động tác, hơi nghiêng người về phía trước để phần ngực thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra trong tầm mắt Thẩm Đình Vũ.
Vậy là tôi chưa cảm ơn anh đàng hoàng về việc anh đã giúp tôi thoát khỏi chuyện đó à?



Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn nói là ngay cả em gái cũng bị em lợi dụng, tôi thấy cô ấy quan tâm em lắm. Nói không chừng sau này, tôi cũng phải đề phòng em.
Ánh mắt Thẩm Đình Vũ dần chuyển qua quan sát ngực Chu Kỳ, cậu ta vô tình nuốt một ngụm nước bọt. Không thể không nói, cơ thể Chu Kỳ vẫn cực kỳ quyến rũ. Chu Kỳ nhận thấy phản ứng của Thẩm Đình Vũ nên cố ý đưa tay mở vòi sen, song cô ta chỉ mở cho nước chảy rất nhỏ. Dòng nước ấm áp chảy chầm chậm từ đỉnh đầu xuống cơ thể cô ta, sau đó men theo đường cong của khuôn ngực rồi đầy hứng thú chảy dọc xuống vùng da trơn láng. Chu Kỳ nhếch khóe môi mang theo vẻ tà mị, cặp mắt long lanh ẩn chút sương mờ:
Sao vậy? Bây giờ sợ tôi rồi à?



Tôi sợ em thì đã không đến nơi này.
Thẩm Đình Vũ tỏ vẻ bình tĩnh, cười nói. Cậu ta không định bỏ vũ khí đầu hàng quá sớm, muốn xem thử kế tiếp Chu Kỳ sẽ làm gì. Chu Kỳ sẽ đuổi mình ra ngoài hay cởi áo mà tắm trước mặt mình?

Chu Kỳ vén vài sợi tóc rơi trên trán, đôi môi tái nhợt khẽ hé, thở ra một luồng hơi tựa sương trắng:
Anh đến từ lúc nào, tôi nói chuyện với em gái, anh nghe được bao nhiêu?

Tôi thấy em đi vào, nhìn thấy tôi mà em chẳng hề kinh ngạc một chút nào, còn tưởng em biết tôi tới từ bao giờ rồi chứ.
Thẩm Đình Vũ nhướn mày, nở nụ cười đáp lại, trong lòng hoài nghi: Chu Kỳ trước mặt có thật là cô gái đơn thuần mà mình gặp lúc đó không? Tại sao trong một đêm, khí chất và tính tình cô ấy lại thay đổi nhanh như vậy?

Một đêm đã thành thục rồi sao?
Làm sao tôi biết anh tới lúc nào chứ, anh nghe thấy tôi mắng chửi Bạch Nhược Y rồi phải không?
Chu Kỳ híp cặp mắt quyến rũ hàm chứa sương khói, đôi môi khẽ nhếch lên, lúc nói chuyện cô ta vẫn không quên cắn môi dưới.


Tuy tôi không biết ngày đó trước khi gặp tôi em đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tôi đoán không sai, Bạch Nhược Y không hề làm hại em, đúng chứ?
Thẩm Đình Vũ vẫn có niềm tin nhất định về nhân phẩm của Bạch Nhược Y. Chu Kỳ cúi đầu, tựa như đăm chiêu, trong mắt cô ta lộ vẻ chất vấn:
Tôi nghe nói trước kia anh từng theo đuổi Bạch Nhược Y, có phải nghe thấy tôi mắng chửi cô ả nên khó chịu trong lòng không?
Trước đó cô ta đã từng nghe Hạ Tiêu Tiêu nói rằng Thẩm Đình Vũ từng theo đuổi Bạch Nhược Y, khi ấy Chu Kỳ cũng không nghĩ mình và cậu ta sẽ nảy sinh quan hệ gì. Thẩm Đình Vũ đưa tay vuốt cằm, vừa nói vừa chậm rãi đi tới gần Chu Kỳ, khóe miệng nở nụ cười mập mờ:
Không phải em đang ghen đó chứ?
Dứt lời, Thẩm Đình Vũ đã đứng trước mặt Chu Kỳ, dùng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng và trần trụi để nhìn chằm chằm cô ta. Tuy Chu Kỳ đã vặn vòi sen ở mức cực kỳ nhỏ, nhưng nước vẫn không ngừng chảy, khiến cho mỗi một chỗ trên cơ thể cô ta đều ướt. Áo ngủ tơ lụa như được làm từ băng, xuôi theo dòng nước, dán chặt vào da thịt Chu Kỳ, dáng người quyến rũ khẽ cử động. Sau cùng ánh mắt Thẩm Đình Vũ nán lại trước ngực Chu Kỳ, bởi vì áo ngủ ướt nước nên khuôn ngực tròn trịa kia cứ thoắt ẩn thoắt hiện... Chu Kỳ kéo áo ngủ xuống, nhưng vì nó ướt nên không dễ cởi, cô ta cố tình hờn dỗi:
Sớm biết vậy thì đã cởi ra tắm cho sạch, phiền quá!


Thẩm Đình Vũ nhếch môi cười, cánh tay dài của cậu ta luồn vào trong người Chu Kỳ, kể sát tại cô ta rồi khẽ nói:
Tôi cởi hộ em.


Nói xong, bàn tay còn lại của cậu ta đưa thẳng ra sau lưng Chu Kỳ rồi xé áo ngủ. Một tiếng
roẹt
vang lên, áo ngủ rơi xuống đất. Sắc mặt Chu Kỳ ửng đỏ, hai tay cô ta vội vã che kín chỗ riêng tư, vùi đầu vào ngực Thẩm Đình Vũ, khẽ lầm bầm:
Được rồi, tôi muốn tắm rửa.

Vậy tôi giúp em tắm.
Thẩm Đình Vũ nhướn mày, lại cười, hai tay bắt đầu đốt lửa quanh cơ thể Chu Kỳ.

Đồng thời cậu ta còn thuận tay mở mạnh vòi sen, dòng nước ấm áp từ trên cao dội xuống hai người họ, làm ướt hết quần áo của Thẩm Đình Vũ.

Thẩm Đình Vũ thành thạo cởi quần áo ra, mau chóng đối đãi
thẳng thắn chân thành
với Chu Kỳ. Hai người vừa xối nước ấm, vừa để mặc đối phương lưu lại dấu vết trên cơ thể mình.

Ngọn đèn trong toilet vừa tối vừa mập mờ, ngoại trừ những giọt nước rơi xuống đất tạo thành âm thanh
tí tách
thì chỉ còn những tiếng hừ nhẹ, rên rỉ, tiếng da thịt va chạm vào nhau.
Nơi đó không được... Ưm...
Cả người Chu Kỳ run rẩy. Thẩm Đình Vũ biết đâu là chỗ mẫn cảm nhất của Chu Kỳ. Cô ta càng nói ngoài miệng là không được, Thẩm Đình Vũ càng muốn chạm vào nơi đó.

Cậu ta không thể không thừa nhận rằng mình thích cơ thể Chu Kỳ.

Về phần có thích cô ta hay không, bây giờ Thẩm Đình Vũ còn chưa nhìn thấu nội tâm mình.

Trong khi đó, Chu Du vừa bước nhanh xuống lầu, vừa nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Chu Kiến Quốc.

Cô nàng chưa ra khỏi cửa lớn, dì Trần đã sải bước tới ngăn lại:
Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, tại sao chưa ăn cơm mà đã đi rồi?


Chu Dụ chỉ tay vào điện thoại bên tai, mỉm cười xin lỗi:
Thật ngại quá dì Trần ơi, con tim ba có việc gấp, dì có biết ba mẹ con đi đâu công tác không?


Chu Du thấy điện thoại Chu Kiến Quốc mãi chưa kết nối, cô ta nảy ra ý tưởng tự mình đi gặp ông ta. Dì Trần thở dài một hơi với vẻ mất hứng, trầm giọng nói:
Dì thấy con chưa ăn cơm mà đã muốn đi tìm ông chủ, hẳn là có việc gấp?
Chu Dụ gật đầu:
Dạ, việc gấp.

Được rồi, ông chủ và phu nhân đang ở thành phố S, đang ở chỗ của cậu cả con...
Dì Trần còn chưa nói xong, Chu Du đã chạy đi rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.