Chương 180: Lấy được lòng tin
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1683 chữ
- 2022-02-04 05:50:40
Chu Dụ gật đầu một cái, lấy phấn trang điểm ra che lại chỗ đó trên trán, rồi theo Bạch Nhược Y đi ra ngoài.
Cố Thần Trạch và Chu Du, hai người tự mình đi bên cạnh của Bạch Nhược Y, ánh mắt không nhìn đối phương dù chỉ một cái. Cố Thần Trạch tức giận hỏi Bạch Nhược Y,
Người phụ nữ đó tới công ty của chúng ta tìm em làm cái gì vậy?
Chu Dụ nhướng mày, không vui mở miệng nói tiếp,
Người phụ nữ đó gì chứ? Tôi có tên, tôi tên là Chu Dụ! Phiền anh lịch sự chút có được không?
Bạch Nhược Y cũng trách cứ nhìn Cố Thần Trạch,
Nói chuyện cho cẩn thận đi, người ta tên Chu Dụ.
Cố Thần Trạch bĩu môi, thỏa hiệp gật đầu một cái,
Được, được, được, Chu Dụ tới tìm em làm cái gì? Hai người quen biết từ trước sao?
Lúc này, Bạch Nhược Y mới hài lòng mỉm cười, bắt đầu trả lời câu hỏi của Cố Thần Trạch:
Trước đó em không quen cô ấy, chỉ là dường như hai người chúng em rất có duyên. Hôm qua chúng em mới gặp nhau ở siêu thị, hôm nay lại cùng nhau bàn bạc một hạng mục. À, đúng rồi, em đã xem qua bảng kế hoạch của hạng mục đó, rất mới mẻ, độc đáo. Ăn trưa xong, em sẽ đưa cho anh xem thử, chắc chắn anh sẽ thích hạng mục này.
Bạch Nhược Y nói xong, mang vẻ mặt vui vẻ chờ phản ứng của Cố Thần Trạch. Ngay cả Chu Du cũng dựng đứng lỗ tai lên, muốn nghe ý kiến của Cố Thần Trạch, dù sao người quyết định cuối cùng vẫn là anh ta. Mà trước đó, Cố Thần Trạch đã từng nhìn thấy Chu Dụ ở trong quán bar gặp phải Hàn Phong, chính tại nghe thấy Hàn Phong nói Chu Dụ ở trong Chu thị không hề có chức vị gì cả.
Theo Cố Thần Trạch biết, ngành mà Chu Dụ theo học ở nước ngoài cũng không có liên quan gì đến thương mại.
Không thể nào có chuyện cô ta vừa về nước thì đã tới công ty làm việc, đã vậy còn giao cho cô ta đi bàn chuyện hợp tác hạng mục. Mắt Cố Thần Trạch là mắt một mí, cười lên thì trông tràn đầy sức sống, nhưng lúc không cười thì sẽ có vẻ lạnh lùng. Anh quan sát Chu Du lần nữa, ánh mắt mang theo sự chất vấn rõ rệt cùng với địch ý.
Bị nhìn chằm chằm làm cả người Chu Dụ không được tự nhiên, cứ như là mình đang bị lột trần đứng trước mặt Cố Thần Trạch vậy. Mà ánh mắt Cố Thần Trạch giống như một lưỡi dao sắc bén, quét qua làm cho cả người Chu Du mang đầy thương tích.
Ừ, anh nhất định sẽ nghiêm túc xem xét hạng mục của cô ta thật kỹ càng.
Cố Thần Trạch nói với ý vị sâu xa.
Sao anh nói chuyện nghe kỳ quái vậy?
Bạch Nhược Y cười, giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay Cố Thần Trạch, để cho anh ta nói chuyện dễ nghe hơn. Chu Dự bất an liếm môi, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, ngẩng đầu cười với Bạch Nhược Y nói,
Ngại quá, nhà tôi có chút việc, lần sau có cơ hội, tôi mời cô ăn cơm được không?
Ồ, trong nhà của cô có chuyện thì cô đi trước đi.
Bạch Nhược Y gật đầu một cái, tỏ vẻ thông cảm. Cố Thần Trạch nhếch môi cười lạnh lùng, nhìn thấu sự bất an của Chu Dụ:
Gấp cái gì, ăn cơm xong rồi đi!
Chu Dụ cầm túi xách bước nhanh ra ngoài, không hề muốn đứng chung một chỗ với Cố Thần Trạch chút nào.
Bạch Nhược Y lắc đầu bất đắc dĩ, hận sắt không thể rèn thành thép mà thúc cùi chỏ vào Cố Thần Trạch:
Bình thường trong anh rất có phong độ mà, dáng dấp Chu Dụ lại rất xinh đẹp, sao thái độ của anh với cô ấy lại kém như vậy?
Cố Thần Trạch sánh vai đi cùng Bạch Nhược Y, tỏ thái độ bất cần:
Đối với phái nữ thì cần phải phong độ, nhưng mà loại con gái mở miệng không có đạo đức như Chu Du, thì anh không cần phải giữ phong độ làm gì.
Không phải đầu! Em cảm thấy tính cách cô ấy rất thẳng thắn, em rất thích.
Bạch Nhược Y để lộ vẻ mặt thưởng thức nhìn theo bóng dáng Chu Du đang đi xa dần rồi biến mất.
Sau khi Chu Du rời khỏi công ty Bạch Nhược Y, thì vội vàng trở về biệt thự.
Chị con đâu?
Chu Du vừa cởi áo khoác, vừa hỏi dì Trần. Dì Trần chỉ chỉ lên lầu hai:
Còn không phải vẫn ở trong phòng à? Nhưng cũng may là hôm qua sau khi con tới, thì có ăn cơm nhiều hơn được một chút.
Yên tâm đi! Mấy ngày nữa chị ấy sẽ tốt hơn thôi.
Chu Du đi nhanh lên lầu hai.
Bước vào phòng, Chu Du liền nhìn thấy Chu Kỳ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Chị, em về rồi!
Chu Dụ ngồi xuống mép giường Chu Kỳ, đưa tay ra, dịu dàng vén lại tóc rối của Chu Kỳ:
Em đã làm theo lời chị, bàn chuyện hạng mục với Bạch Nhược Y, dường như Bạch Nhược Y cũng rất hài lòng với hạng mục này, cô ta đối với em cũng rất tốt, có vẻ rất thích em, muốn lấy được sự tin tưởng của cô ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chu Kỳ giả bộ ra vẻ yếu ớt, ánh mắt ngây ngốc gật gật:
Vậy thì tốt! Chỉ có làm cho Bạch Nhược Y chịu báo ứng, chị mới cảm thấy mình sống tiếp cũng coi như là có chút ý nghĩa.
Chị đang nói cái gì vậy, cái gì mà sống tiếp hay không sống tiếp chứ?
Trong lòng Chu Du thấy khó chịu, nghe ý tứ trong lời nói của Chu Kỳ, dường như Chu Kỳ đã hết hy vọng đối với cuộc sống này, điều này làm cho Chu Dự thấy rất so.
Cô ta sợ chị mình sẽ làm chuyện điên rồ, sợ Chu Kỳ sẽ không thoát khỏi sự suy sụp này.
Chu Kỳ chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Chu Du, miễn cưỡng nở một nụ cười:
Em yên tâm! Chỉ cần Bạch Nhược Y còn chưa ngã xuống, thì chị sẽ không nghĩ không thông, hơn nữa, bây giờ còn có em giúp chị, chị đã cảm thấy rất vui rồi.
Lúc này, Chu Dụ mới thở phào nhẹ nhõm, dùng sức nắm tay Chu Kỳ, nhíu chặt mày, tâm sự nặng nề:
Nhưng mà hạng mục này là hạng mục quan trọng của năm nay, nếu như ba biết em tự mình đưa hạng mục này cho công ty của Bạch Nhược Y, thì có thể gây bất lợi gì đối với Chu thị không?
Lúc trước cô ta từng nghe mẹ nói qua, thật sự có rất nhiều người trong công ty muốn kéo Chu Kiến Quốc xuống. Chu Du có chút lo lắng cho tình cảnh của ông ta.
Chu Kỳ mỉm cười, ánh mắt kiên định, nói:
Không sao đâu! Em nghĩ thử xem, nhà họ Cổ ở thành phố H cũng xem như là dòng họ lớn nhất nhì, hợp tác với nhà họ Cố đối với Chu thị chúng ta mà nói chỉ có trăm lợi mà không có một hai.
Chu Dụ nghe xong thì gật đầu, lo lắng cũng giảm đi đôi chút:
Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là công ty mới của nhà họ Cố, không phải là công ty nòng cốt của nhà bọn họ..
Mặc kệ thế nào thì đó cũng là công ty của nhà họ Cổ, hơn nữa, Cố Thần Trạch - con trai duy nhất của nhà bọn họ giữ chức Tổng giám đốc, em còn có gì không yên tâm hả?
Chu Kỳ cười, cắt ngang lời Chu Du, trông sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút.
Điều này làm cho Chu Du cảm thấy vui mừng, cô ta cho rằng Chu Kỳ là bởi vì mình ủng hộ nên mới dần dần chuyển biến tốt.
Đúng rồi, nhắc đến mới nhớ, em đã gặp Bạch Nhược Y hai lần. Cô ấy trông có vẻ rất tốt, không giống với loại người lòng dạ độc ác mà chị hình dung một chút nào cả, có phải là chị nhầm người rồi hay không?
Chu Du nói hết suy nghĩ trong lòng của mình, bởi vì cô ấy cảm thấy không cần phải che giấu gì đối với chị ruột.
Hơn nữa, có nhìn thế nào thì Bạch Nhược Y cũng không giống người có lòng dạ thâm sâu, Chu Dụ rất có lòng tin vào giác quan thứ sáu của mình.
Chu Kỳ vừa nghe Chu Du nói giúp Bạch Nhược Y, lập tức rút tay về, kéo chăn phủ kín đầu, giọng điệu nóng nảy:
Em đi đi! Em đi ngay cho chị! Nếu như em không tin lời chị nói, vậy thì không cần giúp chị báo thù nữa!
Chu Dụ không ngờ Chu Kỳ lại kích động như thế, rõ ràng là mới vừa rồi tâm trạng Chu Kỳ còn rất tốt mà. Chu Dụ kéo chăn ra, có chút bất đắc dĩ nói xin lỗi với Chu Kỳ:
Được rồi mà, em cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, em là em ruột của chị, dĩ nhiên là sẽ tin tưởng chị.
Bàn tay Chu Kỳ đang nắm chân thật chặt hơi thả lỏng một chút. Chu Du hơi dùng sức là kéo được chăn xuống, liếc mắt liền thấy cặp mắt đỏ bừng của Chu Kỳ, nước mắt đang rưng rưng trong hốc mắt, chỉ cần chớp mắt một cái thì nước mắt sẽ rớt xuống ngay.