Chương 211: Cùng qua đêm


Thái độ của Hạ Tiêu Tiêu quay ngoắt 180 độ, cô ta lập tức lộ ra khuôn mặt hòa nhã, lục một cây bút từ trong túi ra,
Kí vào đâu thì được nhỉ?


Hạ Tình Thiên túm tay áo mình trong tay, mắt sáng lấp lánh,
Kí vào cổ tay áo của em đi ạ, về nhà em sẽ treo áo trong tủ quần áo giữ cho lâu.
Đôi môi đỏ của Hạ Tiêu Tiêu cong lên, cô ta phóng khoáng mà nhanh nhẹn kí tên mình lên cổ tay áo của Hạ Tình Thiên.


Cảm ơn chị!
Hạ Tình Thiên gật đầu lia lịa, cúi đầu nhìn cổ tay áo của mình với vẻ vô cùng trân trọng.
Vậy chị còn có việc, chị đi trước đây.
Hạ Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái như tắm gió xuân.

Bóng dáng yêu kiều của Hạ Tiêu Tiêu vừa đi xa, nụ cười trên mặt Hạ Tình Thiên lập tức đông cứng, thậm chí mang theo chút chán chường, chiếc áo ngoài của tôi được một nhà thiết kế nổi tiếng ở Mỹ thiết kế riêng cho tôi đấy, bây giờ cứ thể bị hủy rồi... A, chết tiệt!


Vừa oán than, Hạ Tình Thiên vừa túm cánh tay Trần Duệ để cậu ta nhìn cổ tay áo mình,
Anh xem! Đau lòng chết mất!


Trần Duệ cười hời hợt cho qua, giơ tay vỗ vỗ đầu Hạ Tình Thiên,
Ngoan, nếu không có gì sai sót, bây giờ hẳn Hạ Tiêu Tiêu đi bồi ngủ rồi, em về trước, anh theo dõi thêm một lúc.


Dứt lời, mặc kệ Hạ Tình Thiên, Trần Duệ mau chóng đi theo hướng Hạ Tiêu Tiêu rời đi.
Này!
Đôi mày liễu của Hạ Tinh Thiên dựng ngược, rất bất mãn với thái độ của Trần Duệ. Vậy mà cậu ta còn dám vỗ đầu mình, không cần mạng nữa phải không!

Sau khi rời khỏi quán bar, Hạ Tiêu Tiêu đi một mình trên đường. Những chiếc xe qua lại trên đường rất nhiều, thi thoảng ánh đèn xẹt qua bóng dáng cô đơn của cô ta, thân mình bị trùm trong ánh trăng đơn độc rõ ràng hơi chơ vơ. Cô ta lục di động từ trong túi ra gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vừa kết nối, cô ra bèn nở nụ cười, giọng nói đầy yêu kiều,
Nhà sản xuất Liễu, bây giờ hẳn anh tan làm rồi chứ?



Ừ, em đã nghĩ đến kiến nghị lần trước của tôi chưa?
Giọng nói ở đầu bên kia không có chút cảm xúc gì, nghe thì có vẻ người nói cũng khoảng ngoài ba mươi. Đôi mắt Hạ Tiêu Tiêu tối sầm, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai. Nghĩ chưa? Nếu cô ta muốn đặt chân trong giới giải trí một lần nữa thì nhất thiết phải nắm được show truyền hình thực tế hot nhất năm nay. Mà nhà sản xuất Liễu chỉ nói sẽ suy xét đến việc cho cô ta một vị trí chứ chưa đồng ý trực tiếp.

Điều kiện như vậy cũng phải do Hạ Tiêu Tiêu bồi ngủ một đêm rồi nói tiếp.

Cô ta từng nghĩ chưa? Cô ta còn cần phải nghĩ nữa ư?


Nghĩ rồi ạ, em đã ở khách sạn anh nói trước đây rồi, là phòng 803 đúng không?
Hạ Tiêu Tiêu thuý cười, sắc mặt thoáng chốc lạnh đi.


Ừ, anh đang đợi em.
Hạ Tiêu Tiêu không nói gì thêm, cất di động vào túi, xoay người vẫy xe đến khách sạn. Trần Duệ cách đó không xa lập tức ngăn chiếc xe tiếp theo, vừa chui vào xe đã nói ngay với tài xế,
Bám theo chiếc taxi màu vàng phía trước, nhưng đừng quá rõ ràng, đừng để bị phát hiện.

Chàng trai này, cậu làm nghề gì vậy?
Tài xế quan sát Trần Duệ từ gương chiếu hậu, sợ anh ta là paparazzi gì đó,
Nghệ này của bọn cậu, tôi phải thu phí gấp đôi đấy.


Trần Duệ liếc tài xế, lấy bảy tám tờ tiền giấy đỏ từ trong túi ra, ném luôn vào lòng tài xế,
Mau lên.


Mắt tài xế sáng rực, anh ta không nhiều lời thêm, lập tức bám theo chiếc xe của Hạ Tiêu Tiêu. Xe dừng ở trước một khánh sạn năm sao, Hạ Tiêu Tiêu xuống xe rồi đến thẳng thang máy khách sạn. Trần Duệ cũng xuống xe, di động đúng lúc truyền đến tin nhắn do nhân viên phòng làm việc gửi tới,
803, đặt phòng 802 hoặc 804, phòng của khách sạn này có vách ngăn thông nhau.
Trần Duệ phi như bay đến trước quầy lễ tân, mắt nhìn thẳng vào cô gái trước quầy, nở một nụ cười tiêu chuẩn,
Em ơi, phiền em cho anh thuê một phòng, anh muốn phòng 802.



Xin lỗi anh, phòng 802 có người rồi.
Cô gái quầy lễ tân lịch sự và dịu dàng giải thích. Trần Duệ sốt ruột bứt đầu,
Vậy phòng 804, em đừng nói với anh cũng có người rồi đấy nhé.
Cô gái trước quẩy nở nụ cười xin lỗi, còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái đứng một bên đang nhìn Trần Duệ với vẻ mặt ghét bỏ đã cất tiếng, Phòng 804 là của tôi.
Trần Duệ nghe vậy liền quay đầu qua nhìn cô gái, không ngờ người đó lại là Hạ Tinh Thiên.
Là phòng của em à? Tốt quá rồi, đi thôi, chúng ta về phòng.
Lòng Trần Duệ hí hửng, nói rồi cậu ta bá vai Hạ Tinh Thiên đi về phía thang máy. Hạ Tình Thiên lơ tơ mơ, không hiểu Trần Duệ giở trò quỷ gì, nhưng trong thang máy còn có rất nhiều người, cô ta không tiện nổi cáu. Cho đến lúc hai người về phòng, Trần Duệ cởi giày đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, quả thật phát hiện một vách ngăn. Không đợi Trần Duệ mở vách ngăn ra, Hạ Tình Thiên đã thò một chân đạp trúng lưng Trần Duệ khiến cả người cậu ta nhào về phía trước. Một tiếng
bing
vang lên, Trần Duệ cảm thấy đầu mình hình như đã bị đụng hỏng, cậu ta đau đớn xuýt xoa mấy câu,
Ê, ê, em thật sự muốn giết anh hả?
Trần Duệ vừa nói vừa quay đầu nhìn Hạ Tình Thiên.
Đúng đấy, hận không thể chém anh ngàn vạn nhát dao luôn!
Tuy Hạ Tình Thiên nói vậy nhưng tay lại xoa trán Trần Duệ, còn khẽ hỏi,
Sao, có cần bôi chút thuốc không?
Không ngờ rằng Hạ Tình Thiên lại là người khẩu và tâm Phật, điều này khiến Trần Duệ rất kinh ngạc, đồng thời chẳng hiểu sao có thêm chút thiện cảm với cô.

Cậu ta lắc đầu, nghĩ bụng dù Hạ Tiêu Tiêu muốn bồi ngủ thì bây giờ cũng phải trò chuyện mấy câu hoặc phải tắm trước đã, cho nên dù vẫn chưa nghe thấy động tĩnh, cậu ta cũng không vội.

Vì thế cậu ta bắt đầu nhìn chằm chằm Hạ Tình Tiên, đôi mắt một mí dán chặt vào khuôn mặt cô ta. Khuôn mặt của cô ta là khuôn mặt có nét giống mấy gương mặt hot trên mạng, nhưng ngũ quan xinh đẹp trời sinh, phối hợp với khuôn mặt kiểu này có một sự mê hoặc không nói rõ được. Đặc biệt là cô ta không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nền và vẽ mày là có thể phô bày ra nhan sắc hơn người.

Hạ Tình Thiên thấy Trần Duệ nhìn mình, trong mắt cậu ta còn có chút si mê. Nhất thời, hai người rất bối rối. Lát sau, yết hầu Trần Duệ chuyển động, cậu ta lách người ra khỏi tủ quần áo, tùy ý ngồi trên nền, ngước mắt nhìn Hạ Tình Thiên,
Em... sao lại tìm đến đây?


Chẳng lẽ Chu Du đã nói cho Hạ Tình Thiên biết? Nhưng Chu Du vẫn mong mình điều tra ra chuyện của Chu Kỳ, đã nói là hẹn bảy ngày, cô ta nhất định sẽ không nói cho Hạ Tình Thiên biết.

Hạ Tình Thiên cười vẻ cao thâm, bên khóe miệng còn có hai chiếc lúm, rất đáng yêu,
Anh đương nhiên không muốn tôi tìm được anh rồi, nhưng mà có những lúc thứ gọi là duyên phận lại kì diệu vậy đấy, anh càng tốn công tốn sức trốn tôi, tôi càng dễ dàng tìm được anh.


Trần Duệ cũng cười theo, hóa ra Hạ Tình Thiên rất khác so với trong tưởng tượng, thậm chí hơi khiến người ta rung động.


Đừng úp mở nữa, nói mau.
Trần Duệ giơ tay kéo tay Hạ Tình Thiên để cô ta cũng ngồi xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.