Chương 216: Là tôi
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1504 chữ
- 2022-02-06 09:50:43
Khi Bạch Nhược Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm nhìn trước mắt vẫn chưa rõ ràng.
Cảm giác đau đớn từ sau ót truyền đến khiến cho cô hé miệng
Ôi
một tiếng, giơ tay lên muốn xoa ót của mình. Nhưng cô lại đột nhiên phát hiện hai tay của mình bị trói ở phía sau, cả người bị treo ở giữa không trung, mũi chân cách mặt đất nửa mét. Cô dùng sức giãy giụa vài cái, cơ thể treo ở giữa không trung, đặc biệt là phần eo bị trói đã cảm thấy sắp bị sợi dây cắt đứt rồi. cả người cô đung đưa như đồng hồ quả lắc, không có quy luật. Bạch Nhược Y giương mắt nhìn lên trên, trên trần nhà trống hoác, xung quanh trống trải đến đáng sợ.
Cả căn phòng khoảng trăm mét vuông, lại không có bất kỳ vật gì, chỉ có hai bên có hai cửa sổ, còn không có trang trí gì cả.
Ánh nắng yếu ớt lọt vào, yên tĩnh đáng sợ.
Cô còn sức giãy giụa à.
Một giọng nữ kèm theo tiếng cười vang lên bên tai cô. Bạch Nhược Y nghe vậy đột nhiên nhìn lại, Hạ Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy, khoác trên vai một cái áo lông cừu nhỏ, trên mặt trang điểm xinh đẹp và cá tính.
Đây chính là tạo hình bất cứ lúc nào cũng có thể lên trang bìa, hai tay cô ta khoanh ở trước ngực, lông mi dài vừa đen vừa dày. Cô ta đưa mắt nhìn Bạch Nhược Y bằng cái nhìn khiến người ta khiếp sợ. Bạch Nhược Y cúi xuống thấy Hạ Tiêu Tiêu, gương mặt này thật sự là đã lâu không gặp, cô đã sắp quên ân oán của mình và cô ta sau bao nhiêu.
Là cô? Cô trói tôi lại để làm cái gì?
Bạch Nhược Y cũng đã bắt đầu quên, người phụ này đã từng chiếm giữ Thẩm Đình Thâm một thời gian dài.
Hạ Tiêu Tiêu đi tới trước mặt Bạch Nhược Y, thuận tay xách tới một chiếc ghế nhỏ cao, đôi giày cao gót 10 centimet đứng ở trên ghế.
Bạch Nhược Y bị treo lên còn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Hạ Tiêu Tiêu, thậm chí cô có thể thấy ánh sáng phản chiếu trên làn da vô cùng mịn màng của Hạ Tiêu Tiêu.
Hạ Tiêu Tiêu, cuối cùng cô muốn làm cái gì?
Bạch Nhược Y lại mở miệng hỏi lần nữa. Hạ Tiêu Tiêu cười lạnh vài tiếng, đôi môi đỏ mọng như lửa nhếch lên một độ cong xinh đẹp.
Đang lúc Bạch Nhược Y cho rằng Hạ Tiêu Tiêu muốn mở miệng thì Hạ Tiêu Tiêu lại không có dấu hiệu nào giơ tay lên cho cô một cái tát.
Bốp!
Tiếng va chạm vang dội vọng lại trong nhà xưởng yên tĩnh.
Bạch Nhược Y chỉ cảm thấy gò má của mình đau rát, đau đến ngay cả mở miệng nói chuyện cũng gây đau đớn, nhưng đôi con ngươi màu hổ phách đó vẫn sáng ngời nhìn Hạ Tiêu Tiêu mang theo oán hận và không chịu khuất phục.
Chậc, có vẻ sức lực của tôi cũng không lớn, tát cô một cái, cô vẫn còn sức trừng tôi?
Hạ Tiêu Tiêu mang nụ cười lạnh lùng, giọng điệu hết sức khinh thường. Cô ta đưa tay phải đến trước mặt của mình nhìn một chút, Bạch Nhược Y còn tưởng rằng Hạ Tiêu Tiêu lại muốn đánh mình bạt tai, lập tức rụt cổ một cái.
Hạ Tiêu Tiêu cười liên tục không ngừng,
Thì ra cô vẫn sợ tôi đánh cô, cô còn biết tránh đấy.
Cô ta vừa nói, vừa cẩn thận nhìn bộ móng mới làm hôm qua, dường như sợ vừa rồi mình dùng quá sức làm nó bị hỏng.
Hạ Tiêu Tiêu, cuối cùng cô đang làm gì thế?
Bạch Nhược Y biết Hạ Tiêu Tiêu rất hận mình, nhưng gần đây mình không có làm chuyện gì chọc giận Hạ Tiêu Tiêu, không biết cô ta sớm không xuống tay với mình, bây giờ lại xuống tay là vì cái gì.
Làm cái gì?
Hạ Tiêu Tiêu nở nụ cười kỳ quặc,
Chuyện tôi muốn làm với cô quá nhiều, tối hận không thể uống máu của cô, ăn thịt của cô, muốn cho cô thân bại danh liệt giống như Chu Kỳ!
Nói đến đây, Hạ Tiêu Tiêu liền nhớ lại lần trước ở trong hội sở, lại để cho Bạch Nhược Y tránh được một kiếp.
Bạch Nhược Y nghe thấy chuyện của Chu Kỳ thì cũng nghĩ đến chuyện xảy ra ở hội sở lần trước, cô hít một hơi thật sâu, con ngươi hơi nheo lại, nhưng lại dùng giọng điệu thăm dò nói với Hạ Tiêu Tiêu,
Chu Kỳ! Lần trước ở hội sở, chuyện xảy ra của tôi và Chu Kỳ có phải đều do một tay cô sắp đặt hay không?
Nghĩ như vậy, Hạ Tiêu Tiêu đúng là có lý do đồng thời hại mình và Chu Kỳ. Dù sao khi đó, Chu Kỳ vẫn còn đang có scandal với Thẩm Đình Thâm.
Cực đoan như Hạ Tiêu Tiêu, ngay cả mình là vợ trước của Thẩm Đình Thâm cô ta cũng không buông tha, sao có thể bỏ qua cho bạn gái bên cạnh Thẩm Đình Thâm lúc ấy chứ?
Lông mày nhỏ của Hạ Tiêu Tiêu hơi nhướng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý,
Là tối thì thế nào? Không phải là tôi thì thế nào? Phiền cô bây giờ làm rõ tình cảnh của chính mình đi, vẫn còn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi, có phải cô còn tưởng rằng có Thẩm Đình Thâm ở nơi này, anh ta sẽ che chở cô hay không?
Nhắc tới Thẩm Đình Thâm, Hạ Tiêu Tiêu giận không có chỗ xả, vung tay cho Bạch Nhược Y một cái tát nữa. Đau đớn của cái tát vừa nãy còn chưa biến mất, vào lúc này lại thêm một cái tát nữa, Bạch Nhược Y cảm giác mặt mình đã muốn sưng lên rồi. Bạch Nhược Y vẫn ngẩng đầu, trong mắt lộ ra oán hận nồng đậm, số phận Hạ Tiêu Tiêu đã lưu lạc thành ngôi sao hạng ba bốn, nhưng cô ta vẫn không có một chút thay đổi nào. Vẫn ác độc như rắn rết!
Bạch Nhược Y bị đau nhíu mày một cái, một vệt máu màu đỏ chảy xuống theo khóe miệng của cô, Bạch Nhược Y hé miệng, mới vừa định nói gì đó. Hạ Tiêu Tiêu lại bất ngờ liên tục
tặng
cho Bạch Nhược Y mấy cái tát.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng Lát sau lớn hơn tiếng tát trước không ngừng công kích màng nhĩ của Bạch Nhược Y, cô cảm thấy lỗ tai của mình vang ầm ầm, khuôn mặt cũng bởi vì động tác của Hạ Tiêu Tiêu mà không ngừng quay qua quay lại.
Trong mắt Hạ Tiêu Tiêu dần dần toát ra vẻ sảng khoái khi hành hạ người khác, khóe miệng cô ta nhếch lên một độ công khát máu,
Bạch Nhược Y! Cô biết tối hận có nhiều bao nhiêu không? Nếu như có thể đánh chết cô như vậy, tôi nhất định sẽ tự tay đánh chết cô!
Bạch Nhược Y đã không nghe rõ Hạ Tiêu Tiêu rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ thấy âm thanh bốp bốp khi bị bạt tai xen lẫn giọng nói làm người ta chán ghét của Hạ Tiêu Tiêu đứt quãng truyền tới.
Bạch Nhược Y cảm giác gò má của mình đã đau đến tê dại, tầm nhìn trước mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ không rõ, đầu cũng nặng nề muốn chết.
Dần dần, âm thanh âm ĩ bên tai từ từ biến mất không thấy gì nữa, bóng dáng Hạ Tiêu Tiêu trước mắt cũng biến thành một cục đen sì. Đôi mắt Bạch Nhược Y vô thần chớp chớp, hai má đã bị đánh đỏ bừng, sưng to.
Lúc đầu óc Bạch Nhược Y trống rỗng, đôi mắt vô lực muốn nhắm lại thì một thùng nước lạnh như băng đổ về phía sau lưng tới, Hạ Tiêu Tiêu tránh qua bên cạnh, né tránh bọt nước văng khắp nơi.
Bạch Nhược Y đột nhiên trợn mắt lên, lạnh lẽo thấu xương khiến cho cô tỉnh táo lại, nỗi đau trên mặt lại hành hạ Bạch Nhược Y một lần nữa. Bạch Nhược Y ngay cả hé miệng kêu đau cũng không làm được, cô hé mắt, yếu ớt nhìn Hạ Tiêu Tiêu. Quần áo của cô cũng bị nước lạnh xối ướt, lông tơ trên người cũng dựng lên, tóc bị xối ướt dính lên gương mặt và sau lưng, rất không thoải mái, nhưng Bạch Nhược Y lại không thể đưa tay vén lên.
Nếu như hai tay của cô có thể hoạt động thì cô cũng không còn sức lực mà gạt ra nữa.