Chương 222: Đã cảnh cáo cô rồi


Cố Thần Trạch ngồi trên xe, vừa lái xe vừa nhìn Bạch Nhược Y ngồi ở ghế lái phụ.

Anh ta luôn luôn đề phòng việc cô có thể ngã khỏi ghế lái, đồng thời lo lắng cho vết thương của cô.
Rốt cuộc là ai đã ra tay độc ác với em như thế? Nếu để anh biết, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó thấy dễ chịu!
Cố Thần Trạch vừa căm giận vừa lo lắng, lẩm bẩm tự nhủ.

Ban đêm, trong bệnh viện ít người xếp hàng đi khám hơn ban ngày. Chu Du âm thầm vui mừng, vẫn là cô nàng thông minh, chọn buổi tối để đi kiểm tra lại vết thương trên tay. Cô ta nhìn bằng vải nơi lòng bàn tay mình, muốn tự tháo băng ra, nhưng bàn tay cầm nắm vẫn cảm thấy hơi đau.


Ơ, đã trễ thế này mà cảnh sát còn đến bệnh viện làm gì nhỉ? Thành phố H xảy ra chuyện lớn sao?
Mấy người trẻ tuổi đứng ở cửa bệnh viện, trông thấy chiếc xe cảnh sát ở đó, họ không khỏi bắt đầu xì xào.


Ôi chao, có điều nếu như cảnh sát bị thương, tại sao không đến bệnh viện công lập nhỉ?


Chu Dụ nghe tiếng bọn họ xì xào nên cũng vươn cổ nhìn ra bên ngoài. Cô ta chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đang bể một cô gái bị thương chạy vào trong. Chu Du liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đó chính là Cố Thần Trạch. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta vội vã đến thế, cô ta có thể đoán tám chín phần mười người con gái kia chính là Bạch Nhược Y.

Cố Thần Trạch hoàn toàn không nhìn thấy Chu Dụ ngồi trong đại sảnh, anh ta bể Bạch Nhược Y chạy thẳng đến văn phòng của Diệp Thâm.

Chu Dự túm lấy túi xách rồi đuổi theo Cố Thần Trạch. Giày da chạy trong bệnh viện phát ra tiếng
bộp bộp
. Cô ta nhanh chóng đuổi kịp Cố Thần Trạch, rướn cổ nhìn người trong lòng anh ta. Quả nhiên là Bạch Nhược Y, hàng lông mày nhỏ nhắn của Chu Du nhíu lại:
Sao vậy nhỉ, Bạch Nhược Y xảy ra chuyện gì?
Cô ta thấy cả người Bạch Nhược Y đầy vết thương, dù chỉ nhìn mấy lần cũng khiến cõi lòng thắt lại, tựa như đồng cảm vậy.

Đột nhiên có tiếng Chu Du vang lên, Cố Thần Trạch sợ tới mức bả vai co rụt lại, nhưng trên mặt anh ta vẫn không cảm xúc. Anh ta lo lắng nhìn Bạch Nhược Y, thầm nghĩ phải mau tới văn phòng của Diệp Thâm. Thấy Cố Thần Trạch không để ý tới mình, mắt Chu Dụ bỗng tối sầm lại. Cô ta nghĩ hẳn là anh ta quá sốt ruột thay Bạch Nhược Y nên mới không nhìn mình.

Chu Du không quá để tâm, trong lòng cũng lo lắng cho Bạch Nhược Y.

Cố Thần Trạch vừa đến phòng Diệp Thâm, đúng lúc Diệp Thâm thay quần áo chuẩn bị tan tầm. Nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng
rầm
, cậu ta bất mãn nhãn mày:
Thằng nhóc này, cậu có chừng mực một tỉ được không, vào phòng tôi còn không biết gõ cửa...



Mau, mau giúp tôi xem bệnh cho cô ấy.
Cố Thần Trạch vội vàng mở miệng, cắt ngang lời của Diệp Thâm. Nghe nói vậy, Diệp Thâm quay người lại nhìn, ánh mắt lập tức bị bệnh nhân trong lòng Cố Thần Trạch dọa sợ.
Đây là sao?
Mắt Diệp Thâm trợn to:
Mau, mau đặt cô ấy lên giường tôi, tôi xem thử vết thương nào.


Cố Thần Trạch bể Bạch Nhược Y, đặt cô lên giường Diệp Thâm, Chu Du cũng đi vào theo.


Trước tiên phiền anh xem mấy vết thương này, ban nãy trên xe em có xem qua, cũng may không có vết thương nào gây tàn phế, nhưng trên người cô ấy nhiều vết quá, phiến đàn anh giúp em với.
Cố Thần Trạch buông Bạch Nhược Y ra, đưa tay thăm dò sau gáy cô:
May quá, không phát sốt.



Được rồi, đừng vướng chân vướng tay, để tự anh xem!
Diệp Thâm đẩy tay Cố Thần Trạch ra mới nhìn rõ khuôn mặt sưng phù kia, đây chẳng phải là vợ cũ của Thẩm Đình Thâm - Bạch Nhược Y sao?

Cố Thần Trạch biết nhân phẩm của Diệp Thâm nên mới giao Bạch Nhược Y cho cậu ta, còn mình thì lạnh mặt, túm lấy tay Chu Du rồi kéo cô nàng xuống lầu.
Bạch Nhược Y xảy ra chuyện gì? Anh kéo tôi ra đây làm gì thế? Tôi muốn xem thử cô ấy!
Chu Dụ không biết Cố Thần Trạch có ý gì, bây giờ vết thương của Bạch Nhược Y nghiêm trọng đến thế mà không ở lại canh chừng cô ấy sao?
Chu Dụ!
Cố Thần Trạch dùng sức hất tay cô ta ra, lực lớn đến mức khiến cô nàng lùi lại phía sau mấy bước mới đứng vững. Chu Du chịu đau, nhìn thoáng qua cánh tay mình, không hiểu tại sao Cố Thần Trạch bỗng dưng nổi giận:
Anh nổi điên à? Sao lại giận dữ với tôi như thế, Bạch Nhược Y bị như vậy cũng đâu liên quan tới tối...


Nói đến đây, thấy Cố Thần Trạch gần như phát hỏa, cô ta chợt hiểu ra.

Chu Dụ mở to mắt, nhìn anh ta với vẻ khó tin:
Cố Thần Trạch, anh không hoài nghi Bạch Nhược Y biến thành như vậy là do tôi hãm hại cô ấy đấy chứ?


Cố Thần Trạch rõ ràng cho rằng như vậy.

Anh ta bước mấy bước tới phía trước, đè Chu Du vào một góc cửa, dáng người cả hai chênh lệch, vô tình khiến Cố Thần Trạch như đang tạo áp lực lớn với Chu Dụ:
Tôi từng nói với cô, không cho phép cô có mưu tính với Bạch Nhược Y, những hình như cô không hề nghe lọt mấy lời tôi nói!


Cố Thần Trạch chưa từng điều tra chân tướng cùng Thẩm Đình Thâm và Trần Duệ, anh ta chỉ biết Bạch Nhược Y ký hợp đồng với Chu Du, hơn nữa từ đầu tới cuối anh ta luôn luôn hoài nghi Chu Dụ.

Bây giờ nhìn thấy vết thương của Bạch Nhược Y, anh ta tức đến mức muốn ngất đi nên đẩy Chu Dụ ra trước họng súng hàng trút giận. Chu Dụ khiếp sợ trợn mắt, há mồm:
Tôi... Cố Thần Trạch, anh có biết mình đang làm gì không hả? Sao tôi lại phải hãm hại Bạch Nhược Y chứ?

Chuyện đó cô rõ hơn tôi!
Cố Thần Trạch cắn răng nói, dáng vẻ giống như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Dụ. Chu Du thật sự sắp phát điên, trong lòng cô ta rất phiền; không chỉ vì tự dưng chịu oan uổng mà còn do bị Cố Thần Trạch đối xử như vậy. Rõ ràng mấy hôm trước, Cố Thần Trạch đối xử với cô ta cũng coi như khá đặc biệt. Nhưng bây giờ anh ta lại vì Bạch Nhược Y mà đối xử với mình như thế. Chu Dụ không biết nói gì mới phải, cô ta biết cho dù mình nói gì, Cố Thần Trạch cũng không nghe.

Chu Dụ xoay người muốn đi ra ngoài, Cố Thần Trạch lại giữ chặt tay cô ta, hung hăng đẩy cô ta vào phía sau cửa:
Sáng hôm nay tôi nhận được thư từ chức của Bạch Nhược Y, lá thư ấy được gửi fax tới, hơn nữa trên đó còn có chữ ký do chính cô ấy tự tay ký vào. Vừa viết thư từ chức đã xảy ra sự cố, cho nên lá thư đó chắc chắn là giả tạo.



Vậy nên?
Chu Dụ nghểnh cổ nhìn thẳng vào mắt Cố Thần Trạch, lửa giận trong người cô nàng cũng bốc cao lên:
Anh cho rằng Bạch Nhược Y vừa ký hợp đồng với tôi, cho nên tôi mới có chữ ký của cô ấy. Nói cách khác, thư từ chức giả là do tôi làm?
Nói xong, Chu Dụ nhếch miệng, cô ta cảm thấy tim mình bị người ta hung hăng ném thẳng tới Bắc Cực, cả người đều lạnh lẽo.


Là như thể đúng không? Cố Thần Trạch, anh cho rằng tôi làm như thế chứ gì?
Chu Du thật sự không biết trong mắt Cố Thần Trạch, mình là hạng người thối nát đến mức nào mà lại có thể khiến anh ta dễ dàng hoài nghi đến thế. Cố Thần Trạch hoàn toàn không hề tin tưởng vào nhân phẩm của mình, cho nên anh ta mới chắc chắn là mình hãm hại Bạch Nhược Y.

Cố Thần Trạch bị cơn giận dữ làm cho đầu óc choáng váng, anh ta vốn không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Chu Dụ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.