Chương 240: Quá xấu
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1130 chữ
- 2022-02-06 09:50:46
Đêm đó, bóng cây xào xạc ngoài cửa sổ hòa với tiếng sóng vỗ và tiếng côn trùng kêu.
Bạch Nhược Y dựa vào tường, người ngồi bên cạnh đang cầm chén thuốc, múc từng thìa cho cô uống. Thuốc đó không hề có mùi vị gì, nhưng khi uống lại đắng vô cùng, Bạch Nhược Y nhăn mày. Sau khi bị ép uống ba bốn ngụm, Bạch Nhược Y thực sự không thể uống nổi nữa.
Đừng mà, giờ tôi không bị sao nữa, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.
Bạch Nhược Y lấy tay đẩy người Thẩm Đình Thâm ra, cảm giác hơi mệt, muốn ngủ. Nhưng Thẩm Đình Thâm đã xụ mặt xuống, tay bưng chén thuốc, khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Nhược Y:
Nhưng Cố Thần Trạch nói, thuốc này tốt cho em, nghe lời anh, uống hết thuốc này đi.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng cho Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y lại cảm thấy hơi phiền phức, tuy ở biển cô hơi sợ hãi, nhưng bây giờ đã qua rồi, cô không muốn uống thuốc nữa chỉ muốn ngủ thôi.
Bạch Nhược Y nằm xuống, kéo chăn che kín mặt mình rồi nói:
Không uống không uống không uống, muốn uống thì anh tự uống đi.
Thẩm Đình Thâm nhìn chén thuốc trong tay, không hề nghĩ ngợi gì, uống một hớp. Sau đó anh vén chăn lên, phồng má, nắm lấy cằm của Bạch Nhược Y, đặt lên miệng cô. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Bạch Nhược Y mở to, cô không thể tưởng tượng được Thẩm Đình Thâm lại cố chấp tới mức như vậy. Do mang theo hương vị đặc trưng của anh nên vị đắng của thuốc đã nhạt đi nhiều, nhưng Bạch Nhược Y vẫn kháng cự, cô giãy giụa cơ thể muốn đẩy Thẩm Đình Thâm ra. Sau khi đã đút hết thuốc cho Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm mới buông cô ra, cau mày nhìn chằm chằm vào cổ họng của cô, tận mắt nhìn thấy Bạch Nhược Ý nuốt hết thuốc thì sắc mặt anh mới dãn ra.
Bạch Nhược Ý cố gắng đẩy Thẩm Đình Thâm ra, gương mặt tái nhợt trở nên tức giận:
Thẩm Đình Thâm, anh làm gì vậy! Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Anh không thể đối xử với tôi như vậy.
Thẩm Đình Thâm cầm lấy cái chén đặt lên tủ đầu giường, ánh mắt dần trở nên dịu dàng:
Anh không có ý gì khác, chỉ muốn cho em uống thuốc thôi.
Nhưng tôi không thích anh làm như vậy! Anh đừng cho rằng tôi là người phụ nữ của anh, thì đối xử với tôi như thế nào cũng được.
Bạch Nhược Y cũng không biết mình sao lại vậy, có lẽ là thuốc quá đắng nên cô mới tức giận.
Cô đưa tay chà mạnh vào miệng mình, như thể bị một người đáng ghét hôn vậy. Thế nhưng rõ ràng khi Thẩm Đình Thâm hôn cô, cô lại cảm thấy rất vui mừng.
Trong lòng cô vô cùng rối rắm, ý nghĩ bản thân lại có thể nhanh chóng tiếp nhận Thẩm Đình Thâm như vậy khiến cô càng bất ổn. Chân mày Thẩm Đình Thâm cũng nhíu chặt lại, anh cũng không hiểu ý của Bạch Nhược Y, rõ ràng ban sáng cô còn chủ động ôm mình cơ mà. Dù cô cần thời gian để điều chỉnh lại tâm lý, từ từ tiếp nhận anh, nhưng anh cũng không thể chịu được sự xa cách như vậy của Bạch Nhược Y.
Anh chịu đủ rồi! Bạch Nhược Y không hề biết, lúc anh lao xuống nước có tâm trạng như thế nào. Bạch Nhược Y không hề biết khi anh nhìn thấy cô không còn thở đã bối rối và cuống quýt biết chừng nào. Bạch Nhược Y không hề biết gì cả, thật quá đáng! Thẩm Đình Thâm càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, đột nhiên anh muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Bạch Nhược Ý nhắm mắt lại xoay đầu né tránh nụ hôn của Thẩm Đình Thâm. Hai tay cô cố gắng đẩy cơ thể của Thẩm Đình Thâm ra, nhưng đôi tay mảnh khảnh ấy không thể cản được anh.
Một tay Thẩm Đình Thâm tóm lấy hai tay của Bạch Nhược Y, cố định trên đầu cô để cô không giãy giụa. Đôi chân của Bạch Nhược Y cũng không chịu yên, cô muốn đá Thẩm Đình Thâm, nhưng anh đã tiến công vào khoang miệng của cô.
Thẩm... ưm...
Bạch Nhược Y không hề có cơ hội để nói hết câu. Thẩm Đình Thâm hôn càng lúc càng sâu, Bạch Nhược Y vẫn đang né tránh nụ hôn của anh.
Bạch Nhược Y cảm giác mặt mình càng ngày càng đỏ, tim cũng đập càng ngày càng nhanh, thậm chí cô cũng không chịu được mà hòa theo nhịp điệu của anh, nghênh đón nụ hôn của anh.
Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y bị mình hôn đến mức mơ hồ, tay kia bèn luồn vào áo của cô. Đôi mi dài run rẩy mở ra, đôi mắt đen đầy mê hoặc. Bàn tay ấm áp mà to lớn ôm lấy sau lưng Bạch Nhược Y, cởi nút áo ngực của cô. Rõ ràng cơ thể cô rất vui, còn không nhịn được khẽ phát ra tiếng. Âm thanh phát ra khiến Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đều sững sờ.
Bạch Nhược Y không thể tin được đó là âm thanh do mình phát ra, cô nhìn thấy khóe miệng của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên. Trong lòng cô khẽ nói câu xong rồi, Thẩm Đình Thâm vươn tay ra giữ lấy cổ của Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y vô lực ngửa cổ lên, không nhìn thấy mặt Thẩm Đình Thâm. Nụ hôn mặn nồng mang theo hơi thở của Thẩm Đình Thâm đặt xuống cổ cô.
Cảm giác tê dại từ bên tai khiến Bạch Nhược Y phải cố gắng kiềm chế bản thân không để mình lại phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Mắt Bạch Nhược Y từ từ nhắm lại, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, trong lòng cô đang khao khát sự âu yếm của Thẩm Đình Thâm.
Trong lúc Bạch Nhược Y đang thỏa hiệp, đột nhiên cô nhớ tới vết thương trên người mình.
Rất xấu!
Không được!
Bạch Nhược Y vừa mới an phận được một chút, lại bắt đầu không ngừng giãy giụa:
Thẩm Đình Thâm, đừng mà, anh đi ra đi, đi ra đi!
Trong lòng Bạch Nhược Y vô cùng hoảng hốt, nước mắt trực trào ra.
Như vậy là gì chứ! Thẩm Đình Thâm muốn mạnh mẽ tiến vào sao?