Chương 247: Bình tĩnh



Không, không phải. Tôi không có ý này.
Cố Thần Trạch luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào mới đúng, vẻ mặt anh ta hơi ngây ra.

Anh ta chống một tay xuống bên cạnh Chu Du, tay còn lại thì vươn ra sau lưng cô, muốn ôm cô ngồi dậy. Bàn tay anh ta vừa đưa ra, Chu Du đã né trách. Cô khom người xuống và tìm quần áo:
Tôi biết anh có ý gì, chúng ta ngủ chung chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không coi đây là chuyện gì nghiêm trọng, với lại cũng không gây phiền phức cho anh.


Cô nhặt nội y, ưỡn thẳng người ngồi dậy. Bởi vì Chu Dụ đưa lưng về phía Cố Thần Trạch nên anh ta hoàn toàn không nhìn thấy cô đang khóc, mà chỉ nhìn thấy dấu hôn và ngân đỏ khắp tấm lưng nhẵn mịn của cô. Tất cả đều là dấu vết do anh ta lưu lại, trong lòng anh ta chua chát, cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì. Nhưng thấy Chu Dụ mặc quần áo xong xuôi, Cố Thần Trạch cho rằng Chu Du cực để ý chuyện lần này, anh ta đành phải dựa theo ý cô rồi đứng dậy mặc quần áo. Chu Dự mặc đồ xong, vừa ngồi xuống giường đã thấy hai chân mềm nhũn, cảm giác đau nhức lan khắp toàn thân, đau đến mức cô khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không muốn nói thêm câu nào với Cố Thần Trạch.

Cố Thần Trạch thấy thể thì cuống quýt mặc đồ, tiến tới muốn đỡ Chu Dụ:
Tôi đỡ cô về phòng nghỉ ngơi nhé.
Chu Du không chịu khuất phục, rút tay về. Đôi lông mày tinh tế của cô từ từ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Cố Thần Trạch:
Không cần, tự tôi đi.


Nói xong, Chu Du kéo hết chăn mền và drap trên giường Trần Duệ xuống đất. Trên tấm drap giường trắng nõn có những vết máu li ti màu đỏ sậm, đập vào mắt Cố Thần Trạch. Môi mỏng của anh ta khẽ mở, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói sao cũng không ổn. Dù gì thì đối với bọn họ, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Bọn họ chẳng ngờ được mọi thứ lại như thế này, xem ra hẳn là Chu Du không muốn nhắc lại. Cố Thần Trạch âm thầm chấp nhận như thế, thầm nghĩ phải tìm cách giúp Chu Du vượt qua chuyện lần này, không để cô đau lòng. Chu Du cố kìm nén việc cả người không khỏe, hơn nữa còn thân thiết đến mức giúp Trần Duệ thay drap giường mới, đồng thời đưa drap giường đã dơ vào nhà vệ sinh rồi giặt tay. Hòn đảo này chưa được nối mạng. Nói cách khác, di động của đám người bọn họ đều không có tín hiệu. Cố Thần Trạch muốn gọi điện thoại cho Trần Duệ tới mở cửa nhưng không gọi được, chỉ có thể đợi đối phương tự mình tới mở mà thôi. Anh ta ngồi xuống ghế dựa, nhìn cửa kính của nhà vệ sinh.

Cửa kính hơi mờ, anh ta vẫn thấy được bóng dáng Chu Du, nhưng không nhìn rõ vẻ mặt của cô. Cố Thần Trạch ngẫm nghĩ rồi lập tức bước tới nhà vệ sinh, nhận lấy drap giường từ tay Chu Dụ, cất giọng nhẹ nhàng:
Để tôi giặt cho, cô qua ngồi một lát đi.

Không cần.
Chu Dự thản nhiên nói, giọng điệu không hề thờ ơ, bình tĩnh giống như một tên đầu gỗ.

Không có tình cảm, không có hơi ẩm. Vừa nói, cô vừa hất tay Cố Thần Trạch ra. Vì chạm vào nước nên tay cô trở nên mát lạnh, bàn tay ấy chạm vào tay Cố Thần Trạch, hơi lạnh truyền từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng anh ta. Cố Thần Trạch nhướng mày, thật ra anh ta cũng rất phiền não. Vừa kéo người Chu Du ra, anh ta vừa mạnh mẽ giật lấy drap giường rồi bắt đầu giặt:
Tôi nói là tôi giặt cho!



Tôi nói rồi! Không cần anh giặt!
Chu Dụ lại đi qua, giật drap giường khỏi tay Cố Thần Trạch.

Cố Thần Trạch hít một hơi thật sâu, anh ta có ý định ôm Chu Du rồi ném cô lên giường, để cô đừng kích động giãy giụa nữa. Một cô gái cứ ngang ngược như vậy để làm gì chứ?! Cố Thần Trạch vừa định mở miệng quát Chu Dụ thì ngoài cửa phòng đã có tiếng
két
truyền đến.

Anh ta và Chu Du nhìn nhau, không hẹn mà cùng xấu hổ, đỏ bừng mặt. Hai người cùng nhau đi ra cửa, Trần Duệ đang ló đầu ra nhìn vào bên trong. Thay mặt Cố Thần Trạch và Chu Dụ rồi, Trần Duệ mới họ vài tiếng:
Hai người yên tâm, chuyện này tôi sẽ không truyền ra ngoài.

Nếu cậu dám nói lung tung, tôi sẽ lấy mạng cậu!
Cố Thần Trạch sải bước tới, kẹp đầu Trần Duệ vào nách mình:
Cậu nói xem, cậu mang theo thứ gì trên người thế, đúng là khiến người ta ghê tởm.
Trần Duệ uất ức gào to, vẫy tay lung tung rồi giữ chặt lấy Chu Du đang chuẩn bị đi:
Chu Dụ, chuyện này thật sự không thể trách tôi! Tự cô tìm tới mà, cô nói muốn giúp Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, nhưng sau đó cũng chính cô vào nhầm phòng mà!
Chu Du lạnh lùng rút tay về, không thèm liếc hai tên đàn ông này. Cô lập tức quay về phòng mình, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang khoanh tay đứng dựa ở đấy. Trông thấy Chu Du, khóe môi anh giật giật.
Tôi cũng biết sơ sơ về chuyện này rồi, cảm ơn ý tốt của cô. Sau này về thành phố H, nếu cô có chuyện gì cần đến tôi thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ.
Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói, ánh mắt rơi vào cổ Chu Dụ. Ngân đỏ trên đó vừa rõ ràng vừa hung hãn, tựa như muốn chiều cao thiên hạ. Chu Du nhận thấy ánh mắt của Thẩm Đình Thâm nên lập tức kéo thẳng cổ áo khoác, bình tĩnh nở nụ cười:
Có thể nhận được ân tình từ Thẩm Đình Thâm tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố H, chẳng phải Chu Dụ tối đây sẽ thụ sủng nhược kinh à.


() Thụ sủng nhược kinh: Được chiều chuộng mà hoảng sợ. Thẩm Đình Thâm thầy cô nàng còn có thể nói đùa, xem ra ở chung với Cố Thần Trạch không tệ, vì thế anh cũng cười theo. Chu Du vẫy tay với Thẩm Đình Thâm rồi đi về phòng mình.

Thấm thoắt, giữa hai người đã hình thành tình bạn kỳ quái. Trần Duệ nghe thấy tiếng đóng cửa của Chu Du, cậu ta dùng sức tránh khỏi cánh tay Cố Thần Trạch rồi nở nụ cười khà khà bỉ ổi:
Được rồi, cô ấy về phòng rồi, cậu cũng đừng giả vờ nữa. Thấy sao?



Sao gì hả?
Cố Thần Trạch nghiêm mặt nhìn Trần Duệ, thật sự rất muốn treo đối phương lên nện cho một trận.

Cố Thần Trạch không biết sau này nên ở chung với Chu Dụ thể nào, hơn nữa mọi người phải ở lại đảo nhỏ này khoảng một tuần. Ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ gặp, không thể nào không nói chuyện được. Trần Duệ chép miệng
chậc chậc
, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cố Thần Trạch từ trên xuống dưới:
Đừng giả vờ nữa. Hôm qua đi bơi, đâu phải cậu không nhìn thấy dáng người Chu Dụ. Xin lỗi nhưng phải nói là da cô ấy rất trắng, bao nhiêu người thèm nhỏ dãi đấy. Hôm nay cậu không công mà được ngủ với cô ấy, hỏi cậu có cảm giác thế nào mà cậu còn giả vờ với tôi!


Nói xong, Trần Duệ dùng tay chọc Cố Thần Trạch, tỏ vẻ bà tám tò mò:
Sao hả?


Lông mày anh tuấn của Cố Thần Trạch nhíu lại, anh ta dùng sức đẩy Trần Duệ ra:
Cách xa tôi một chút!
Nói xong, anh ta đi thẳng về phòng mình. Trần Duệ vươn hai tay xoa cổ, hùng hùng hổ hổ bước ra:
Cậu xem, thằng nhóc Cố Thần Trạch này được lợi mà còn khoe mẽ.
Thẩm Đình Thâm vẫn tỏ vẻ không liên quan tới mình, thái độ của anh cứ lưng chừng. Anh nhướng mày rồi nhìn Trần Duệ:
Xem ra cậu đánh bàn tính chưa vang nhỉ, chuyện giữa Cố Thần Trạch và Chu Dụ phát triển chưa đến mức vui sướng. Có phải mấy món đồ quỷ quái của cậu có tác dụng phụ gì không?



Không hề. Tôi dùng mấy lần rồi, mỗi một lần đều rất sung sướng.
Trần Duệ không hiểu đành xoa gáy, hết nhìn phòng Chu Du lại nhìn sang phòng Cố Thần Trạch.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.