Chương 292: Thật lòng xin lỗi
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1466 chữ
- 2022-02-06 09:50:53
Anh đang đợi em ở nhà hàng gần công ty em đấy, em nhanh lên chút.
Giọng nói trong trẻo nhàn nhạt mang theo vẻ lười biếng ấy của Thanh Chấp phát ra từ loa điện thoại luôn có thể khiến Bạch Nhược Y thấy ngà ngà say, cô bước mau lẹ hơn, cầm túi trên tay đi về phía nhà hàng đó:
Được, em đang đến đây.
Sau khi cô vừa ngắt cuộc gọi, di động lại vang lên, Cô cúi đầu nhìn thấy là Chu Dụ gọi đến.
Alo?
Bạch Nhược Y lãnh đạm nói, trong lòng cũng hiểu Chu Dụ gọi điện đến là vì chuyện gì.
Cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô, hiện giờ tôi sắp tới cổng công ty cổ rồi, nhưng tôi không muốn vào trong, cô có thể ra ngoài một lát không?
Giọng của Chu Dụ nghe hơi dè dặt, giống như mấy ngày nay cô ta không được nghỉ ngơi. Bạch Nhược Y cũng chẳng buồn nghĩ đã nói ngay:
Bây giờ đúng lúc tôi đi ăn trưa, cổ đến nhà hàng Chính Đức nhé.
Được, tối đến ngay.
Chu Dụ luôn làm việc vội vã, nói xong bèn lập tức cúp máy. Đảo mắt, Bạch Nhược Y đã đến nhà hàng.
Thanh Chấp giống như đã tính toán xong thời gian, gọi cơm giúp cô, cô vừa ngồi xuống thì đã có thể động đũa.
Mau ăn đi, ăn xong em còn có thể dẫn anh đi dạo loanh quanh.
Thanh Chấp vừa nói vừa gắp một miếng thịt bò cho Bạch Nhược Y.
Dạo cái gì chứ, thành phố H có chỗ nào hay ho dầu, dù có chỗ nào hay thì buổi chiều em còn phải làm việc nữa kia kìa.
Bạch Nhược Y ăn miếng thịt bò Thanh Chấp gắp cho mà tâm hồn treo ngược cành cây, ngó dọc ngó nghiêng về phía cửa.
Anh bảo em dẫn anh đi dạo loanh quanh cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, giờ nghỉ trưa của bọn em là hai tiếng cơ mà?
Thanh Chấp bất mãn liếc Bạch Nhược Y, phát hiện cô vẫn ngó mãi ra cửa:
Sao thế? Em nhìn gì vậy?
Em có một người bạn muốn qua ăn cơm cùng, anh bảo phục vụ mang thêm một bộ bát đũa nữa đi.
Ai đấy? Tổng giám đốc của bọn em à?
Thanh Chấp gọi phục vụ qua với vẻ không tình không nguyện, anh ta chỉ muốn ăn cơm riêng với Bạch Nhược Y, không muốn có thêm ai cả.
Đến rồi.
Khuôn mặt Bạch Nhược Y nở nụ cười vui vẻ, cố vẫy tay với Chu Du vừa mới vào cửa:
Chu Du, tôi ở đây!
Chu Dụ mặc bộ đồ công sở, buộc tóc cao lên, mang lại cảm giác sắc sảo cho người ta, rất khác với Chu Du tùy ý của trước đây. Cô ta bước mau về phía Bạch Nhược Y, lúc trông thấy Thanh Chấp ngồi đối diện Bạch Nhược Y thì ngẩn người một lúc. Người đàn ông này có diện mạo xuất chúng, giơ tay nhấc chân đều phả ra khí lạnh, đặc biệt là cặp kính gọng mảnh màu bạc trên sống mũi cao thẳng khiến người ta vừa gặp lần đầu đã bật ngay ra cụm từ
trí thức bại hoại
.
Bạch Nhược Y kéo Chu Dụ ngồi xuống, sau đó cười giới thiệu với Chu Dụ:
Đây cũng được coi như trúc mã của tôi, Thanh Chấp.
Dứt lời, cô lại chỉ vào Chu Du rồi nói với Thanh Chấp:
Vị này ấy à, hiện giờ là bạn thân của em, Chu Dụ.
Chu Du lịch sự đưa tay ra với Thanh Chấp, muốn bắt tay anh ta.
Trong đôi mắt dưới cặp kính, hình như lông mi của anh ta phủ sương, hơi nhướng lên nhưng không nhìn thẳng vào Chu Dụ mà lại gắp thức ăn cho Bạch Nhược Y:
Mau ăn đi, sắp nguội hết rồi.
Bàn tay giơ ra giữa không trung của Chu Dụ lúng túng thu về, sắc mặt cô ta không quá dễ coi. Bạch Nhược Y tưởng Thanh Chấp chỉ lạnh lùng với phái nam như thế, không biết anh ta cũng lạnh lùng với người đẹp như vậy! Chẳng trách bao năm nay anh ta vẫn cử độc thân! Người kiểu vậy đã định sẵn là ế rồi.
Bạch Nhược Y hóa giải sự lúng túng, gắp riêng một miếng thịt cho Chu Dụ:
Nào, Chu Dụ cố cũng ăn di, có chuyện gì ăn xong hẵng nói.
Chu Dụ cười nhạt, chỉ cần là người mắt sáng đều nhìn ra được ý cười không mấy tự nhiên của cô ta. Cô ta cầm đũa lên gắp đại mấy cái, cứ ngồi bên cạnh Bạch Nhược Y, trông rất băn khoăn. Đồng tử của Bạch Nhược Y xoay chuyển, nghĩ Thanh Chấp đang ở đây, Chu Du có vài lời không tiện nói. Vì thể Bạch Nhược Y chỉ đành bảo Thanh Chấp ra ngoài:
Thanh Chấp, anh lên xe đợi em trước được không, em phải nói chút chuyện với Chu Dụ.
Thanh Chấp không lên tiếng, chỉ cầm khăn giấy lau khóe miệng rồi đi ra ngoài.
Thoáng chốc, cả người Chu Dụ giống như trở nên thoải mái, cô ta khẽ thở phào, ngồi đối diện với Bạch Nhược Y.
Sao trước đây tôi chưa từng gặp người bạn đó của cô nhỉ?
Chu Du nhìn bóng lưng Thanh Chấp rời đi, bóng lưng cao ngạo của anh ta luôn hiện rõ vẻ cô đơn như thế, khiến người ta e dè mà chẳng hiểu sao.
Anh ấy vẫn luôn ở nước ngoài, rất ít khi trở về, tôi còn ít khi gặp anh ấy nữa là.
Bạch Nhược Y nhún vai, cứ chọc đũa vào bát cơm:
Nhưng mà lần này anh ấy trở về rất đúng lúc, vừa khéo là khi chuyện rượu có vấn đề xảy ra, cũng nhờ phúc của anh ấy nên mới không thành đại họa.
Bạch Nhược Y biết Chu Dụ tìm mình chính là vì chuyện này. Cô vu vơ dẫn dắt chủ đề, hai người nói thẳng với nhau cũng tốt. Chu Du thích tính cách thẳng thắn đó của Bạch Nhược Y nên cũng không trốn không tránh, cô ta đột ngột đứng dậy, đi đến bên bàn, cúi người với cô. Mái tóc dài buộc phía sau rơi xuống hai bên má theo động tác của Chu Du, che đi vành tai và nét mặt cô ta:
Thật sự vô cùng xin lỗi, vì sự thất trách của tôi mà suýt nữa khiến công ty cổ lâm vào cảnh khốn đốn.
Bạch Nhược Y thầy Chu Dụ xin lỗi nghiêm chỉnh như vậy mà hết hồn đến độ lập tức bật dậy khỏi ghế, vội vã đỡ Chu Du để cô ta ngồi xuống:
Cô làm gì vậy, trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người đấy.
Nói thực lòng, khi phát hiện rượu có vấn đề, Bạch Nhược Y cũng buồn bực Chu Dụ. Chính vì tin tưởng Chu Du nên cô mới không xem kĩ bảng phân tích thành phần sản phẩm mà cô ta mang tới. Xảy ra vấn đề rồi, đương nhiên cô sẽ nghĩ chuyện đó có liên quan tới cổ ta. Nhưng sau khi Thanh chấp giúp cô vượt qua mối nguy, hai hôm nay cô nghĩ hắn là Chu Du cũng bị lừa, dẫu sao thì chuyện này trăm hại không có một lợi nào với cả hai công ty, cho nên cô không thể trách Chu Dụ.
Thật sự rất xin lỗi.
Chu Du ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Y, cô ta có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, song nội tâm lại rất khó tả. Bạch Nhược Y bỗng nhớ ra tài liệu đòi Chu thị bồi thường của công ty hẳn là ngày mai mới gửi tới.
Đôi mày mảnh dẻ nhíu lại, cô ngạc nhiên hỏi:
Tài liệu về lô rượu này, công ty tôi còn chưa gửi qua, sao cô lại biết? Hay là cô cũng phát hiện điều bất thường trong công ty nhà mình? Tìm ra ai giở trò chưa?
Sắc mặt Chu Du thoáng cái đã thay đổi, trong lòng cô nổ ầm một tiếng. Cô ta biết là ai giở trò nhưng không thể nói. Dù Chu Kỳ biến thành thế nào thì chung quy Chu Kỳ vẫn là chị gái cô ta.
Không, chuyện rượu có vấn đề tôi đã biết từ sớm rồi, vào hôm cô phát hiện ấy, tôi đã gặp Cố Thần Trạch.
Chu Du nhắc tới Cố Thần Trạch thì ánh sáng trong mắt lại tối đi. Vốn dĩ sắc mặt cô ta không mấy dễ coi, lúc này đã trở nên ủ rũ.