Chương 380: Phiên dịch kiêm thư ký
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1316 chữ
- 2022-02-06 09:51:22
Lý Lâm quan sát Thẩm Đình Thâm một lúc rồi trông thấy một người phụ nữ cao khoảng mét bảy mét tám đứng ngoài cánh cửa. Cô ta mặc chiếc váy ngắn bó hô8ng, bên dưới là một đôi tất mùa đông màu vàng nhạt. Nhìn lên trên là một chiếc sơ mi tơ lụa, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xanh ấm áp.
3
Khuôn mặt cô ta không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc, nhìn chỉnh thể còn có chút cảm giác khuôn mặt nổi tiếng trên mạng.
Nhưng trong tay c9ô ta ôm một chồng tài liệu, phần mu lộ ra trắng nõn, mỗi đốt ngón tay cũng rất đẹp, móng tay được sơn thuần trắng, bên trên còn có những chấm kim cư6ơng sáng.
Lý Lâm rất quen với ánh mắt đó, bởi vì anh ta thường có thể trông thấy nhiều kiểu phụ nữ nhìn Thẩm Đình Thâm với ánh mắt ấy.
Tổng giám đốc, chào anh. Tôi là phiên dịch mà bộ phận Nhân sự tuyển đến, tôi tên Như Kính.
Đôi môi đánh son lòng môi của Như Kính khi nói đầy mùi vị hấp dẫn của phụ nữ.
Đáng tiếc Thẩm Đình Thâm căn bản không ngẩng đầu nhìn cô ta mà vẫn cúi đầu xử lý tài liệu. Lần này phải đến Mỹ xem phương hướng phát triển của thị trường, tiếp đó là phải bàn chuyện làm ăn với một nhân vật quan trọng, cũng chính là bước đầu tiên mở ra thị trường Mỹ của Thẩm thị. Cho nên Thẩm Đình Thâm cũng rất coi trọng lần đi Mỹ này, tất cả tài liệu và công việc anh đều phải đích thân xem, đích thân thẩm duyệt mới yên tâm. Thẩm Đình Thâm biết Lý Lâm ở bên ban công bèn cao giọng,
Lý Lâm, anh qua đây nói chuyện với Như Kính, nói ngay trong phòng làm việc của tôi, tôi vừa duyệt tài liệu vừa nghe.
À, được.
Lý Lâm kéo cánh cửa kính ra, đi từ ngoài ban công vào. Như Kính lịch sự gật đầu với Lý Lâm, Lý Lâm vô cùng phong độ chỉ vào sofa ở một bên,
Chúng ta ngồi nói chuyện nhé.
Vâng.
Như Kính cười nhạt, cẩm tài liệu ngồi trên sofa.
Hai chân cô ta chụm lại, hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng treo nụ cười tiêu chuẩn.
Nhưng Lý Lâm không phải người thích đùa với người khác, anh ta cũng không nghe ra Như Kính đang đùa, vẫn trả lời cô ta bằng vẻ nghiêm túc,
Vốn trong công việc thư ký có nghĩa vụ phiên dịch giúp Tổng giám đốc, hơn nữa tiếng Anh của Tổng giám đốc rất tốt, về cơ bản cũng sẽ không cần có phiên dịch. Nếu cô cảm thấy cô cần hai phần tiền lương, vậy thì ngại quá, có lẽ chúng tôi phải suy nghĩ đến việc đổi sang một người khác.
Như Kính:
...
Đồng thời cảm giác xa lạ cũng bày ra tại đây. Lý Lâm cũng là nhân vật giống như robot quanh năm, ung dung nhìn thẳng vào mắt Như Kinh,
CV của cô tôi đã xem rồi, cả bối cảnh của cô tôi cũng đã điều tra, nói chung thì Tổng giám đốc của chúng tôi rất hài lòng về cô.
Dạ, tôi cảm ơn, có thể nhận được sự công nhận của công ty các anh là vinh hạnh của tôi.
Như Kính tao nhã nói, nhưng lòng lại có một nỗi thất vọng mơ hồ.
Cảm giác mang lại cho người ta là người phụ nữ này rất tinh tế. Chỉ thấy cô ta khẽ gõ cửa văn phòng, Thẩm Đình Thâm vừa cúi đầu xe5m tài liệu vừa hờ hững nói,
Vào đi.
Người phụ nữ bèn khẽ đẩy cửa đi vào, bước về phía Thẩm Đình Thâm. Động tác vung vẩy cánh tay lúc đi đường của cô ta trông khiến người ta có cảm giác tinh tế như vậy.
Nhưng khi ánh mắt cô ta rơi trên khuôn mặt Thẩm Đình Thâm, rõ ràng trong đó xẹt qua vẻ kinh ngạc và ái mộ.
Như Kính chỉ biết Tổng giám đốc Thẩm thị tuyển thư ký, cho nên mới đến đây, không biết rằng hóa ra phải ra nước ngoài làm việc. Ánh mắt quyến rũ của cô ta liếc Thẩm Đình Thâm còn đang làm việc một cái, thầm nghĩ hóa ra còn có thể cùng xuất ngoại hai mình nữa, cơ hội chung đụng riêng không phải sẽ càng nhiều ư?
Theo ý của anh thì không phải tôi làm hai công việc à? Vậy liệu các anh có trả tôi hai phần tiền lương không?
Như Kính hơi nghiêng đầu, để lộ ra chiếc khuyên tai kim cương trên thùy tại, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.
Nụ cười trên mặt Như Kính dẫn động lại, sau đó cứng ngắc rơi xuống,
Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn đùa với anh thôi.
Vậy à.
Lý Lâm rủ mắt, sau đó ngẫm nghĩ rồi lại nói,
Lúc làm việc Tổng giám đốc thích thái độ nghiêm cẩn, tôi hy vọng sau này lúc cô cùng anh ấy đi Mỹ, trong thời gian làm việc hãy cố hết sức đừng đùa với anh ấy, anh ấy không thích đâu.
Như Kính gật đầu,
Tôi biết rồi, vậy tôi còn cần chuẩn bị gì khác không?
Vừa hỏi Lý Lâm, cô ta vừa thầm nói Tổng giám đốc này có khuôn mặt núi băng nghìn năm, không ngờ tính cách còn lạnh lùng như thế.
Bởi vì ngay từ đầu cô ta tưởng rằng Thẩm Đình Thâm đích thân chọn trúng mình, chẳng ngờ rằng hóa ra đã trải qua sự sàng lọc của Lý Lâm thì mới chọn mình.
Tôi nói đơn giản với cô về nội dung công việc nhé.
Lý Lâm lấy một chồng tư liệu đã sớm chuẩn bị xong từ trên bàn, đưa cho Như Kính,
Lần này Tổng giám đốc phải đến Mỹ, tất cả tài liệu dự án trước đây của anh ấy đều do tôi giúp xử lý, nhưng lần này tôi phải ở lại công ty. Cho nên mới tuyển cô vào làm thư ký của anh ấy, còn nhiệm vụ của cô là gì, chính là khi ở Mỹ, cô vừa làm phiên dịch vừa xử lý tài liệu giúp anh ấy.
Có điều cũng không sao, Như Kính thích người như vậy.
Chuẩn bị sẵn sàng hộ chiếu, sau đó ngày mai đến Mỹ với tôi, làm việc cho tốt là được.
Một giọng nói lạnh tanh vang lên trong phòng làm việc, nghe còn có chút cảm giác lơ đãng,
Mang thêm chút quần áo, có thể chúng ta phải ở lại Mỹ một thời gian.
Như Kính nghe mà trái tim đập loạn thình thịch, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, khẽ nói,
Tôi biết rồi.
Ừ, cô về chuẩn bị trước đi.
Thẩm Đình Thâm xử lý xong chuyện trong tay, giơ tay day day ấn đường, cơ thể dần tựa vào ghế. Trong sự mệt mỏi lại toát ra vẻ lười biếng mơ hồ, đặc biệt là khi ánh mắt tùy ý rơi trên người Như Kính.
Như Kính đã bất giác trở nên căng thẳng, cô ta thận trọng đứng dậy, cười với Thẩm Đình Thâm,
Vậy được, tôi về trước đây ạ.
Ừ.
Vẫn là giọng nói lạnh lùng mà lại trầm thấp, quả thực là muốn lấy cái mạng già của Như Kính. Khuôn mặt cô ta vẫn luôn chứa nụ cười nhạt, sau đó khi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, nụ cười trên mặt biến mất. Cô ta vội vã ra khỏi công ty, lên xe của mình rồi lập tức gọi một cuộc điện thoại cho một người đàn ông khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.