Chương 385: Lên máy bay


Qua cuộc nấu cháo điện thoại đêm qua giữa Bạch Kiến và người bạn bên Mỹ, người bạn đó nói là muốn gặp Bạch Nhược Y đã rồi nói sau.
Thế là hôm nay Bạch Nhược Y chưa kịp thức dậy đã nghe thấy tiếng bước chân đi lại ở ngoài cửa phòng. Bạch Nhược Y vốn còn định ng3ủ thêm một chút nhưng tiếng động ngoài cửa vẫn không ngừng lại.

Bạch Nhược Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc dần tỉnh táo, c9ô nhớ ra trong nhà chỉ có mình cô và Bạch Kiến. Vậy người đi tới đi lui ở ngoài cửa chỉ có thể là Bạch Kiển.

Được rồi, Tổng giám đốc đại nhân, bây giờ anh còn 10 phút để rửa mặt, sau đó chúng ta sẽ cùng tới sân bay, may mắn có thể kịp chuyến bay.
Chỉ cần nói mấy câu mà Thẩm Đình Thâm đã mặc xong quần áo, rồi đi tới phòng vệ sinh, chuẩn bị đánh răng rửa mặt:
Được, mười phút nữa tôi sẽ xong, còn cô đừng gọi tôi là Tổng giám đốc đại nhân. Nếu như có thực sự không biết tôi là ai thì cứ gọi tôi là anh Thẩm là được rồi.
Thẩm Đình Thâm lạnh lùng ra lệnh sau đó tắt điện thoại.
Tổng giám đốc đại nhân? Cách xưng hô này quá mập mờ, anh không thích.
Thẩm Đình Thâm khẽ ngáp dài, hai đầu lông mày nhíu chặt lại không hề vui vẻ, anh đưa điện thoại kẹp vào cổ, hai tay bắt đầu thay quần áo:
Tôi không thích người khác nói chuyện với tôi lại còn đặt câu hỏi với tôi. Sau này những chuyên như vậy cô hãy nói một cách chính xác với tôi, còn bao nhiêu thời gian nữa là phải tới sân bay.

Giọng nói hòa lẫn với tiếng của dây thắt lưng vang lên bên tai Như Kính, khiến đôi môi hồng của Như Kính cong lên, trong đầu nghĩ về thân hình cường tráng với cơ bụng sáu múi của Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y đánh răng rửa mặt xong, trang điểm nhẹ nhàng, mất khoảng 7 phút là xong. Cô đi thẳng tới gara để lấy xe của mình, vòng qua đường Tây theo lời dặn dò của Bạch Kiến để đi tới sân bay.
Kiến trúc bên phía đường Tây toàn là những căn biệt thự độc nhất vô nhị, không hề có một chung cư nào. Cho nên đường Tây còn có một tên gọi khác là phố nhà giàu.
Cô đành lăn lộn t6rên giường rồi thức giấc, đi dép lê vào, vừa cào với mái tóc rối bù của mình vừa mở cửa phòng ra. Đúng là Bạch Kiển, ông đã chỉnh tề á5o vest giày đinh, nhìn Bạch Nhược Y với ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Bạch Nhược Y nhìn thấy sắc mặt của Bạch Kiến có vẻ không ổn, cô vô thức nhận sau lưng rồi lại nhìn chằm chằm vào Bạch Kiến:
Ba. sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Kiển khẽ gật đầu:
Đêm qua ba đã nói chuyện với người bạn của ba, ông ấy nói chỉ còn vài ngày nữa thôi, bởi vì đúng lúc đang tìm kiếm một bên hợp tác khác. Cho nên con phải nhanh chóng tới Mỹ, ba không thể không đánh thức con dậy.
Nghe vậy, Bạch Nhược Y nheo mắt ngáp một cái:
Vậy ba cứ gọi điện hoặc là gõ cửa phòng con là được, con còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì nữa, vừa mở cửa đã thấy ba ở đây.

Trong gương Thẩm Đình Thâm đang giương cằm lên, cầm trên tay chiếc dao cạo râu để cạo những chiếc râu lún phún. Khẽ cụp mặt xuống, ánh mắt lóe sáng nhìn gương mặt của một người khác.
Hình như là trong gương, anh nhìn thấy một người khác. Cô đối diện với chiếc gương, cố gắng chải lại mái tóc rối bời của mình, tóc cô dài tới eo, đuôi tóc hơi xoăn, dùng lược chải qua thì nhanh chóng suôn mềm trở lại, sau đó đó cô buộc tóc ra đằng sau, lộ ra gương mặt xinh đẹp vô cùng. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt vào, phản chiếu vào tấm gương in hằn lên gương mặt của Bạch Nhược Y. Ánh nắng chiếu qua chóp mũi cô, khiến cô có thể nhìn thấy một gương mặt khác ở trong bóng râm. Cô sững sờ nhìn mình trong gương, nửa bên mặt không có ánh sáng, nhưng trong ánh mắt cô vẫn có chút khí sắc. Mãi một lúc sau cô mới mở nước để rửa mặt mình. Muốn rửa sạch tất cả những suy nghĩ lung tung đó đi, triệt để xóa sạch hết. Thế nhưng càng rửa, hình ảnh trong đầu cô lại càng hiện rõ. Một tuần rồi cô không hề có tin tức của Thẩm Đình Thâm.

Đừng nói nữa, bây giờ sắp muộn mất rồi, ba đã đặt vé máy bay qua mạng cho con rồi, bây giờ con phải ra sân bay ngay.
Bạch Kiến nói và đẩy lưng Bạch Nhược Y, bảo cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi.
Công ty còn có chút chuyện con phải bàn giao cho Tiểu Lục đã.
Bạch Nhược Y bị Bạch Kiến đẩy đi, nói một cách dở khóc dở cười.
Không sao, chuyện công ty cứ giao lại cho ba là được.
Bạch Kiến đã nói vậy, bây giờ chỉ cần cô đến Mỹ đàm phán là xong.
Được rồi, được rồi, con biết rồi, ba nói cho con biết chuyến bay lúc mấy giờ là được.
Cơ thể Bạch Nhược Y vặn vẹo, khiến cho Bạch Kiển cảm thấy không hề dễ chịu. Bạch Kiến đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Bạch Nhược Y nói:
09 giờ 20 phút, vẫn còn khoảng 40 phút đồng hồ, con tự mình lái xe đi vòng qua đường Tây mới có thể kịp lên máy bay.

Con biết rồi.
Bạch Nhược Y cười, xem ra Bạch Kiến rất lo lắng, đến cả việc lái xe đi đường nào ông cũng đã nghĩ cho cô. Bình thường vào tầm giờ này, phía bên đường Đông nhà Bạch Nhược Y tắc đường vô cùng, cho nên đi vòng đường Tây thì sẽ có thể nhanh hơn nhiều. Cùng lúc đó, ở biệt thự phía tây của Thẩm Đình Thâm cũng có tiếng điện thoại reo không ngừng khiến anh tỉnh giấc.
Anh chau mày, sờ chiếc điện thoại lạnh lẽo bên cạnh giường, số điện thoại đang hiển thị số điện thoại và tiện người người gọi tới.
A lô.
Thẩm Đình Thâm vô cùng tức giận vì bị người khác làm phiền nên giọng có chút lạnh lùng. Gióng nữ vô cùng uyển chuyển vang lên bên đầu dây bên kia:
Tổng giám đốc đại nhân, anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Lý Lâm nói cho tôi biết, buổi sáng nay chúng ta có chuyến bay tới Mỹ lúc 9 giờ 20 phút ở khoang hạng nhất.

Ngày cả nhà hàng bình thường ở đây cũng rất cao cấp, giống như là để dành riêng cho những người ở trong những căn biệt thự đó vậy. Bạch Nhược Y vừa lái xe vừa nghe tin tức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thịnh Thế Hôn Nhân.