Chương 387: Chúng ta b y giờ được coi là chia tay rồi sao?
-
Thịnh Thế Hôn Nhân
- Tam Kim Nguyên Bảo
- 1287 chữ
- 2022-02-06 09:51:40
Nữ tiếp viên hàng không không hề chú ý tới sắc mặt của Bạch Nhược Y đang tối sầm lại, đưa cà phê tới trước mặt cô:
Cô à, cà phê nóng8...
Đột nhiên Bạch Nhược Y nghe thấy tiếng, giật mình hét lên, dường như là cô đã đứng khỏi ghế, hét lên kinh ngạc:
A.
Hà3nh động của cô khiến nữ tiếp viên hàng không giật mình, lùi lại phía sau, ly cà phê trong tay bị đổ. Ánh mắt Bạch Nhược Y hoảng sợ, 9nhìn thấy rõ ràng chất lỏng màu đen nóng hổi đang đổ xuống trước ngực mình. Lúc này, chiếc áo len cao cổ màu trắng của cô bị đổ vào 6há chẳng phải là bẩn tới mức thê thảm sao? Đừng, không được, không được như vậy, cô không muốn mình khó xử trước mặt Thẩm Đình Thâm.5 Nhìn thấy ly cà phê nóng đang hất thẳng vào ngực Bạch Nhược Y, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện trước mặt cô:
bộp
một tiếng, chiếc cốc nhanh chóng bị đánh bay.
Như Kính kìm nén, nhún vai:
Được thôi, không muốn nghe lời người tốt, ngày mai tự anh chịu đó.
Nói xong cô ta mới đi khỏi phòng vệ sinh, lúc đi tới cửa còn cố ý dừng lại. Cô ta nhìn Bạch Nhược Y một chút sau đó khẽ cong miệng lên, cười một cách khó hiểu. Như Kính đi khỏi được một lúc, Thẩm Đình Thâm cũng vặn vòi nước lại, xoa những vệt nước đọng trên tay. Xoay người đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt của anh chưa hề nhìn vào Bạch Nhược Y, dường như Bạch Nhược Y không hề tồn tại vậy.
Lúc hai người kề vai nhau Bạch Nhược Y đột nhiên lấy hết dũng khí đưa tay níu lấy tay áo của Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nghe rõ thấy trái tim mình lỗi một nhịp, nhưng gương mặt anh không hề tỏ thái độ gì cả.
Sống mũi cao, thẳng, trên mũi là đường cong tự nhiên, khiến cho người ta nhìn là có thể biết đó là một chiếc mũi không hề chỉnh sửa.
Như Kính không nhìn nữa, trong lòng cô ta âm thầm đánh giá và cho Bạch Nhược Y9 điểm, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Bởi vì Như Kính nhớ ra, bây giờ cô ta còn phải đến phòng vệ sinh để xem tình trạng của Thẩm Đình Thâm, ly cà phê ban nãy chắc chắn là rất nóng. Ngay khi Bạch Nhược Y định tới nhà vệ sinh thì Như Kính lại đi trước một bước.
Xin lỗi, xin lỗi.
Nữ tiếp viên hàng không vừa hốt hoảng xin lỗi Thẩm Đình Thâm vừa sợ hãi nhặt ly cà phê dưới đặt lên, cầm chiếc khăn lau sạch cà phê trên ghế Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm rụt tay lại, gương mặt lạnh lùng không hề tỏ ra biểu cảm gì, xoa tay rồi đi vào phòng vệ sinh. Bạch Nhược Y giật mình đứng ngẩn ngơ, nhìn bóng dáng thẳng tắp của anh, hốc mắt chợt ửng đỏ. Còn Như Kính ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm là người duy nhất ghi nhớ hết những hình ảnh vừa rồi, từ đầu tới cuối.
Những chuyện này cô đừng lo thì hơn.
Cánh tay Thẩm Đình Thâm đang ngâm vào trong nước bỗng giơ lên. Nhìn vào trong gương anh lại thấy Bạch Nhược Y đang đứng ở cửa. Cô đang nhìn Như Kính với một ánh mắt kỳ lạ, giống như là vô cùng ghét cô ta, lại như là có ý ghen ghét vậy.
Sao lại không cần tối lo? Trước đây Lý Lâm đã giao anh cho tôi, bảo tôi phải chăm sóc anh cẩn thận. Giờ còn chưa tới Mỹ, tay của anh đã xảy ra chuyện, sao tôi không lo được chứ? Tôi mặc kệ anh thì ai lo?
Như Kính ngẩng mặt lên, giống như một cô bạn gái đang giận bạn trai mình vậy. Bạch Nhược Y đứng ở cửa, những ngón tay đặt trên khung cửa nắm chặt lại.
Cô cố kiềm chế ý muốn muốn xông tới chất vấn hai người họ về mối quan hệ của họ, ngước mắt lên nhìn Thẩm Đình Thâm.
Cô muốn xem xem anh sẽ trả lời Như Kính thể nào.
Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
Tôi đã nói là không cần cô lo, ra ngoài đi.
Nhưng...
Như Kính không cam lòng, nhìn tay Thẩm Đình Thâm:
Nhưng tay anh đã rộp hết cả lên rồi, thực sự là phải bôi thuốc đó...
Tôi bảo cô ra ngoài mà!
Thẩm Đình Thâm hạ thấp giọng, giọng nói vô cùng khó chịu.
Cô ta tận mắt chứng kiến Thẩm Đình Thâm nhanh như chớp chạy tới bên cạnh Bạch Nhược y để đẩy ly cà phê ra.
Vóc dáng nhanh nhẹn như vậy, hành động ấy và tốc độ ấy cứ đơn giản như một phản ứng bản năng của anh vậy. Đến cả nữ tiếp viên hàng không cũng gần như không kịp phản ứng lại, vậy mà Thẩm Đình Thâm lại có thể phản ứng kịp thời.
Toàn bộ cà phê nóng bị bàn tay ấy cản lại, dội thẳng vào tay anh, chỉ còn một vài hạt nhỏ bắn tung tóe trên quần áo của Bạch Nhược Y.
Còn bàn tay ấy bỏng rát tới mức đỏ ửng lên, bốc khói lên.
Tâm trạng của Bạch Nhược Y cũng vô cùng phức tạp mà đi theo Như Kính, nhìn thấy Như Kính đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm kéo tay Thẩm Đình Thâm thì cô lại tinh tế quay đầu lại. Như Kính nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Đình Thâm, không hề để ý tới gương mặt Thẩm Đình Thâm đã tức giận đến tột độ, còn mở miệng nói:
Anh có ngâm tay vào nước lạnh cũng không có tác dụng đầu, phải bồi thuốc mới được, tôi sẽ hỏi tiếp viên hàng không giúp anh xem có thuốc trị bóng không.
Thẩm Đình Thâm lạnh lùng rụt tay lại, không hiểu được tại sao người phụ nữ mang tên Như Kính này lại có cảm giác quen thuộc tới vậy. Hôm qua mới đi theo anh đến công ty làm việc hôm nay đã tỏ ra như kiểu quen biết nhiều năm rồi vậy.
Hơn nữa người đàn ông này rõ ràng là một người đàn ông dù cho có cháy lớn bên cạnh anh cũng không hề quan tâm, sao anh lại có thể phản ứng như vậy chứ? Chuyện này... thực sự khó có thể tin nổi? Nghĩ vậy, Như Kính không thể không nhìn vài lần để đánh giá Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y ngồi gần cửa sổ, ánh sáng trên cửa sổ hắt vào gương mặt cô, lộ ra làn da vô cùng mịn màng. Đôi lông mày tinh tế, có thể nhìn thấy rõ từng sợi, khiến cả gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, đôi mắt cũng ánh lên tia sáng, giống như một đôi mắt màu hổ phách bằng ngọc thạch vô cùng rạng rỡ.
Hai người đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, không ai chịu nói gì.
Bạch Nhược Y nắm lấy ống tay áo của Thẩm Đình Thâm, khẽ giật, từ từ chạm vào ngón tay rồi nắm lấy ngón tay anh.
Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận được bàn tay lạnh buốt vô cùng yếu ớt của cô. Khiến anh có một cảm giác muốn nắm tay cô trong lòng bàn tay mình để có thể sưởi ấm cho tay cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.