Q.10 - Chương 12: vô danh
-
Thốn Mang
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 3002 chữ
- 2020-05-09 06:55:46
Số từ: 2994
Nguồn : tàng thư viện
Trong tay Thái Úc xuất hiện một đạo ánh sáng ba màu, quang mang ba màu trực tiếp bắn vào tâm thần trong não Lý Dương, một cổ cường đại công kích tâm thần làm cho tâm thần Lý Dương một trận chấn động, thậm chí gần như muốn đảo lộn cả nguyên thần, nhưng nguyên thần của Lý Dương vô cùng chắc chắn, căn bản không có lấy một chút rung chuyển nào.
- Oanh!
Tay phải Lý Dương chợt lóe lên thanh quang, Hám Địa quyền sáo xuất hiện, tay nắm lại thành quyền, hóa thành vô số quyền ảnh đánh mạnh vào Thái Úc, đồng thời Đao Phách cũng bắn ra.
Phá Sơn Liệt Không!
Đao Chi Bi Sát!
Thái Úc khiếp sợ, theo như hắn dự kiến, với tâm thần tu vi của hắn, hơn nữa với thần khí Tam Sanh Thạch, thậm chí Lý Dương khẳng định đương trường tâm thần tiêu diệt, nguyên thần hội tán, cho dù không thể làm cho Lý Dương chết tại đương trường, cũng có thể làm cho Lý Dương hôn mê.
- Hưu!
Bên ngoài Thái Úc quang mang chợt lóe, đương đầu với Đao Phách của Lý Dương đang đánh tới.
- Tâm thần công kích? Hay lắm, đáng tiếc… ngươi gặp phải ta.
Thái Úc cười lạnh, nói về tâm thần công kích, hắn là lão tổ tông, chỉ với công kích bằng Đao Phách tuyệt không có khả năng đối phó với Thái Úc Minh Đế hậu kỳ.
Đao Phách màu trắng mờ, tương đương với bán thần khí mà thôi, Lý Dương công kích cũng không mạnh. Thái Úc là Minh Đế hậu kỳ, gần đến Đại Tôn rồi, đã xuất hiện từ trước khi Bắc Minh hải xuất hiện, sống một thời gian dài như thế, loại người này sao có thể dễ dàng đối phó được.
Tay đấm!
Lên gối!
Gót chân!
Trong lúc nhất thời Lý Dương hóa thành vô số ảo ảnh, hướng về Thái Úc triển khai phương pháp công kích cận chiến của Ma giới cao thủ, đồng thời mỗi một kích Lý Dương kèm thêm vào Ma Thần Lục Tuyệt. Lúc này, Lý Dương triển khai Ma Thần Lục Tuyệt vượt xa mức bình thường.
- Dám trước mặt Thái Úc ta giở trò con nít này?
Thái Úc cười lạnh, đột nhiên Thái Úc khí thế bộc phát, quát lạnh nói:
- Vốn muốn nể mặt Đại Tôn nên đối với ngươi còn lưu thủ, nhưng ngươi quá đáng lắm!
Thái Úc trong mắt lóe lên một tia hắc quang, đồng thời một đạo Quỷ Minh lực kinh khủng như biển gầm bộc phát ra, trên người hắn không ngừng bộc phát.
Giờ khắc này Lý Dương cũng không còn gì để lùi bước, có lẽ hắn căn bản không biết lùi bước. Lý Dương đã không còn trong trạng thái bình thường nữa.
- Tam Sanh Thạch!
Lý Dương trong lòng kiên định.
- Chết đi!
Thái Úc đột nhiên quát khẽ một tiếng. Một cột sáng chất lỏng màu đen đột nhiên từ Thái Úc hướng về Lý Dương phóng mạnh tới, hai người vốn cận chiến, khoảng cách thật sự quá gần, Lý Dương căn bản không kịp phản ứng, liền bị hắc quang kinh khủng kia bắn trúng.
Lần này hắc quang kinh khủng đó là Minh Đế hậu kỳ cao thủ toàn lực công kích.
Lý Dương hôm nay thực lực bất quá Ma Quân cấp bậc. Cho dù dựa vào Đao Phách, giỏi lắm có thể đối phó với Minh Đế tiền kì mà thôi, cùng Thái Úc cứng đối cứng, căn bản không hy vọng gì. Đương nhiên, đó là khi Lý Dương trong trạng thái bình thường, còn trạng thái lúc này thì…
Như Phong Tự Bế!
Lý Dương mặt không chút thay đổi. Đồng tử trong mắt lóe ra một tia điện mang lạnh như băng màu đen, chốc lát,quỹ tích xoay tròn của Chu Thiên Càn Khôn viên cầu trong Thất Diệu Tinh Cực của Lý Dương đột nhiên biến hóa, thậm chí so với Ma Thần Lục Tuyệt mà Xi Vưu đích thân truyền còn thâm ảo hơn.
Bên ngoài thân quỹ tích xoay tròn của đao mang cũng đồng dạng như thế, năng lượng công kích khổng lồ đã bị hất chín thành ra ngoài.
Xuyên Vân Toa Vụ!
Đồng thời thân hình Lý Dương cũng hóa thành huyền diệu. Khi thì giống như tia chớp chợt lóe rồi biến mất, khi thì giống như con cá, dễ dàng bơi lội trong hắc quang công kích, gạt công kích sang một bên, thậm chí hai tay Lý Dương vẫn không ngừng kết xuất các loại bộ dáng.
- Phốc!
Cuối cùng, Lý Dương giống như một tia chớp màu đen, trong nháy mắt ra khỏi phạm vi công kích của hắc quang. Bên ngoài thân Lý Dương xuất hiện nhiều tia máu tươi, nhưng là quang mang trong mắt hắn càng sáng. Nhìn chằm chằm vào Thái Úc, trong miệng một lần nữa nói:
- Tam Sanh Thạch!
Thái Úc trợn mắt há hốc mồm.
Không phải vừa mới mình dùng Quỷ Minh lực tuyệt đối công kích Lý Dương sao? Lý Dương là một Ma Quân nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể chống cự được? Nếu là cao thủ cấp bậc Minh Đế, cho dù là Minh Đế tiền kì, khi dám đỡ một đạo công kích này, Thái Úc có thể còn hiểu được.
Nhưng… Lý Dương chỉ là một Ma Quân mà thôi.
- Linh Linh!
Thái Úc càng tỏ ra khiếp sợ, đối với hắn trọng yếu nhất bây giờ là tìm gặp con gái mình, con gái mình rốt cuộc làm sao vậy, khí tức yếu ớt như vậy, thậm chí yếu đến mức ngay cả Minh Đế thiếu chút nữa không phát hiện ra.
- Chết!
Lý Dương đột nhiên quát khẽ một tiếng, một lần nữa Đao Phách đột nhiên công kích về phía Thái Úc.
- Ngươi ép ta!
Thái Úc cười lạnh, đệ nhất Thái Úc thần khí là Tam Sanh Thạch, nhưng Thái Úc chỉ có Tam Sanh Thạch thôi sao? Thân là ngũ phương Minh Đế, kinh nghiệm vô số năm tháng, lại làm sao chỉ biết một thủ đoạn này được? Thái Úc hai tay kết xuất đạo đạo thủ ấn, từng đạo quang mang vờn quanh bên ngoài thân thể, kết xuất một hoa mai cực lớn, từng đóa hoa mai không ngừng nổi lơ lửng.
Lý Dương giống như gặp ảo ảnh, vô số lần thử công kích công kích Thái Úc, nhưng toàn bộ bị những hoa mai này ngăn trở, căn bản không thể xâm nhập chút nào.
- Tuyết Mai Nhiễm Huyết!
Thái Úc quát khẽ một tiếng, đốn gần cả vạn đóa hoa mai tản ra hình thành một quang mang, bao vây lấy Lý Dương, Thái Úc khi này cười lạnh một tiếng:
- Chết cũng không thể trách ta được.
Lập tức Thái Úc liền bước lên Hắc Vân bay đi rồi.
Lý Dương bị vây ở trong đại trận này, cho dù cố công kích, cũng vô pháp rời đi nửa bước, đương nhiên đại trận này cũng không phải chỉ vây khốn mà thôi, Tuyết Mai Nhiễm Huyết đại trận kinh khủng nhất là… công kích vô tận.
Từng đạo năng lượng màu đỏ như máu từ trong đại trận hình thành nên, năng lượng phát ra như kích quang, chợt lóe rồi biến mất, hoàn toàn tung hoành khắp cả đại trận, Lý Dương căn bản không thể chống đỡ được. Cho dù sau khi đánh bay một đạo năng lượng hội tán đi, nói lại ngưng kết một lần nữa, sau đó công kích một lần nữa.
Đó là nguyên nhân làm công kích này thành vô tận, trừ phi có thể phá trận.
Ánh mắt Lý Dương nhìn chằm chằm vào Thái Úc, thấy Thái Úc biến mất, ánh mắt Lý Dương ảm đạm. Đồng thời, Lý Dương cũng thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng bất chấp tất cả kia, khôi phục như bình thường, thần thức đảo qua, biết ngay huyền bí của đại trận này.
- Trận pháp cũng không phải cao thâm, chỉ là năng lượng rất mạnh mà thôi.
Lý Dương thân hình chớp động, rất nhanh ra khỏi đại trận, phá trận, khó nhất là do khi ở trong trận ta không thể hiểu rõ bố cục của đại trận, vì thần thức của Lý Dương có thể dễ dàng khán xuyên đại trận, nên thấy rõ đại trận, do đó phá cũng dễ dàng nhiều lắm.
Ra khỏi đại trận, nhìn Thái Úc biến mất về phương Bắc. Lý Dương trên mặt lộ vẻ cô đơn.
- Phốc!
Lý Dương đột nhiên phun ra một hơi máu tươi. Nhưng hắn nhưng không thèm để ý, tùy ý phất tay lau vệt máu trên miệng.
Lúc nãy, Chu Thiên Càn Khôn viên cầu trong cơ thể Lý Dương đã thiếu chút nữa thì băng hoại, vừa rồi vận chuyển năng lượng quá khẩn cấp, công kích tốc độ cực nhanh, đã vượt qua cực hạn của Lý Dương. Mặc dù lúc này Lý Dương đã thoát khỏi tình trạng điên cuồng vừa rồi, nhưng Lý Dương cũng không nhớ rõ ràng sự tình phát sinh như thế nào.
Thái Úc toàn lực công kích, mình không hiểu sao lại có thể phá giải.
Như Phong Tự Bế? Xuyên Vân Toa Vụ?
Lý Dương nhớ kỹ mình sử dụng hai tuyệt chiêu này, nhưng sử dụng khác với lúc trước, tựa hồ uyển chuyển như ý hơn. Thậm chí có thể so sánh cảm giác rất gần với
Đạo
. Chỉ tiếc. Lý Dương bây giờ cũng căn bản không thể nhận thức khi đó rốt cuộc là trạng thái gì.
Nếu lúc này Lý Dương phải đối mặt, phỏng chừng bị đánh trọng thương đương trường, thậm chí có thể tử vong.
- Sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Điền Cương rốt cục đuổi kịp. Lý Dương và Thái Úc công kích tốc độ quá nhanh. Mặc dù qua lại không ít chiêu, nhưng là cũng chỉ trong nháy mắt. Bọn họ đạt tới cảnh giới, chỉ một cái nháy mắt, đã công kích không biết bao nhiêu lần.
- Không có gì.
Lý Dương lạnh nhạt lắc đầu, hắn cước đạp Đao Phách, bay xuống tới phía dưới trên một đỉnh núi.
Thanh Phong sơn, Minh giới một ngọn núi không có danh khí gì. Lúc này, Lý Dương ngồi trên đỉnh núi, nhìn ngơ ngẩn về phương Bắc, còn Điền Cương đứng ở phía sau hắn.
- Thất bại rồi…
Lý Dương trong lòng thê lương, vô luận khẩn cầu làm sao, Đông Phương Minh Đế cũng không cho hắn mượn Tam Sanh Thạch, cho dù là Lý Dương quỳ xuống khẩn cầu, Đông Phương Minh Đế cũng không đáp ứng. Lý Dương cũng hiểu, Tam Sanh Thạch là căn bản của Đông Phương Minh Đế, muốn mượn rất khó.
Thậm chí mình ở trong trạng thái điên cuồng nhập ma, dùng đến cả phương pháp cướp đoạt, đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn.
Cho dù rơi vào trạng thái như vậy, mình vận dụng Ma Thần Lục Tuyệt đạt tới một cảnh giới chưa từng có ai đạt được, cũng không cách nào đối phó nổi Đông Phương Minh Đế, đừng nói có thể cướp đoạt Tam Sanh Thạch. Thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù kỹ xảo rất tốt cũng vô dụng.
Thực lực tuyệt đối, thủ đoạn gì cũng không có tác dụng.
Cả khẩn cầu, cả dùng uy tín của Xi Vưu mà khuyên bảo, cả quỳ xuống khẩn cầu, thậm chí điên cuồng bất chấp tính mạng, ra tay cướp đoạt, tất cả đều vô dụng, nhìn thái độ Đông Phương Minh Đế, Lý Dương hiểu được, mình không có hy vọng nữa.
Một chút hy vọng cũng không có.
Bởi vì, từ đầu tới đuôi, Đông Phương Minh Đế chưa từng có một lần do dự.
Không do dự, Đông Phương Minh Đế căn bản là không hề có ý cho Lý Dương mượn.
- Sư đệ, ta muốn được yên tĩnh một chút.
Lý Dương quay đầu lại buồn bã nói với Điền Cương, Điền Cương gật đầu, liền lui lại. Lúc này Điền Cương cũng biết Lý Dương muốn được ở một mình, tự mình suy nghĩ.
Lý Dương nhìn về phương Bắc.
- Bắc Minh hải, vượt qua Bắc Minh hải, tới được Quỷ giới rồi, trong Quỷ giới, Tuyết ở nơi nào?
Lý Dương thầm thì nói, mắt khép hờ, khóe miệng mỉm cười.
Tay phải Lý Dương vung lên liền xuất hiện một bình rượu.
Vừa rồi trải qua đại chiến, bên trong trong cơ thể hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Lý Dương căn bản không chú ý chút nào, toàn bộ chú ý của hắn lúc này là uống rượu.
Ngửa đầu, rót rượu.
Nốc một hơi, rồi cứ uống cạn, Lý Dương cũng không biết mình đang nghĩ gì, uống rượu nhìn phương Bắc, cứ ngồi trên ngọn núi như vậy, ngồi lỳ ở đó bảy ngày, còn Điền Cương đứng nhìn Lý Dương từ xa.
Đột nhiên…
Tiếng địch vang lên, bích thủy địch một lần nữa xuất hiện trên tay Lý Dương, từ khi rời Bích Lan sơn, Lý Dương đã lâu rồi không thổi địch nữa, lần này Lý Dương lại thổi sáo.
Tầm Mịch nhạc chương.
Trên con đường tìm kiếm, chầm chậm mờ ảo vô tận.
Có đủ mọi thứ ngọt bùi cay đắng, trải qua những khổ cực đớn đau rốt cục tới Ma giới…
Có những gian nan hiểm trở ở Ma giới, diệt Li Kiệt, lại vào hạch tâm cấm vực, ngủ ngàn năm…
Tiếng Địch vang lên vọng vang cả những ngọn núi chung quanh, Điền Cương đứng ở xa xa lắng nghe, lòng thầm cảm thấy thương cảm cho sư huynh của mình, ngẫm lại mình, sớm có thê tử, cũng có một con gái, một nhà hạnh phúc, còn sư huynh thì…
- Tam Sanh Thạch.
Lý Dương đột nhiên nghĩ tới Tam Sanh Thạch, tiếng địch rồi đột nhiên vút lên lên. Không cam lòng, không cam lòng, phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ vì không thể tìm được Tam Sanh Thạch, không có Tam Sanh Thạch, cho dù tìm được Tuyết, thì làm được gì. Tuyết căn bản không nhớ ra mình.
Không cam lòng!
Tiếng địch Lý Dương càng thêm cao vút, thanh âm vút lên giống như xuyên mây xé trời, giống như khoan phá về phía chân trời.
Không cam lòng!
Rất không cam lòng, thất bại như vậy, Lý Dương không thể chịu được.
Lý Dương tâm thần hỗn loạn, chỉ còn cảm giác không cam lòng.
- Sư huynh, cờ đến tay tự nhiên phất, cũng không phải chỉ Đông Phương Minh Đế mới có Tam Sanh Thạch, ngươi đâu phải tiến vào ngõ cụt đâu.
Điền Cương thấy Lý Dương như thế, lúc này bay đến, vội vàng truyền âm nói với Lý Dương.
Lý Dương đột nhiên rùng mình.
Rồi nở nụ cười, đồng thời tiếng địch lại chuyển từ những âm thanh chói tai về lại bình thường, Lý Dương cũng đứng lên, quay về phương Bắc, nhìn chân trời phương Bắc. Trên mặt Lý Dương lại có nét cười, tiếng địch càng thêm bình hoãn, chậm lại, tiếng địch từ từ tiêu mất.
Đúng, Đông Phương Minh Đế không phải là người duy nhất có Tam Sanh Thạch, còn có thể đến Quỷ giới Phong Đô Đại Đế mượn Tam Sanh Thạch, có lẽ Phong Đô Đại Đế sẽ bắt giam Lý Dương, thậm chí giết chết. Xi Vưu Đại Tôn có ảnh hưởng như thế nào ở Minh giới, thì cũng có nhiều kẻ địch như thế ở Quỷ giới.
Đồng minh Quỷ giới là Tiên giới Tam Thanh, còn kẻ thù là Ma giới Tam Tôn.
Bất quá, đối với Lý Dương, cho dù nguy hiểm có lớn đến đâu, miễn là còn có một tia hy vọng, Lý Dương sẽ sẽ không từ bỏ. Cho dù… có nguy hiểm chết người.
- Sư đệ, ngươi nói đúng, cờ đến tay tự nhiên phất. Ha ha, có lẽ đây là ánh sáng cuối đường hầm.
Lúc này Lý Dương cũng một lần nữa phục hồi sức sống, tràn ngập tin tưởng, không giống trước vài ngày kia cơ hồ đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Điền Cương thấy Lý Dương như thế, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù đi Quỷ giới Phong Đô Đại Đế mượn Tam Sanh Thạch nguy hiểm vô cùng, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng tốt hơn là để Lý Dương suy sụp.
- Tuyệt cảnh qua đi, cũng giống như cảnh sau cơn mưa trời lại sáng, bản nhạc Tầm Mịch của ta càng thêm hoàn thiện.
Tâm thần tu vi của Lý Dương lúc này lại một lần nữa đột phá, bảy ngày này trước trong khi chiến đấu với Đông Phương Minh Đế Thái Úc, lâm vào trạng thái điên cuồng nhập ma đã tiến thêm một bước hiểu được
đạo
, trải qua một lần tuyệt vọng, rồi lại có hy vọng, tâm thần Lý Dương trải qua một lần rèn luyện nữa, lại đột phá, đạt tới Ma Đế tiền kì.
- Sư đệ, chúng ta bây giờ trước tiên đi Bắc Minh hải.
Lý Dương cười nói.
- Được. Chúng ta bây giờ đi thôi.
Điền Cương cũng cười, lập tức Lý Dương và Điền Cương một cước đạp Đao Phách, một cước đạp Thanh Vân, phá không mà đi, hướng Bắc Minh hải bay tới.