Q.11 - Chương 36: Giang Ngọc chi tử


Số từ: 3150
Nguồn : tàng thư viện
Một tay cầm ngọc hạp, hai mắt Giang Phong lóe ra quang mang chớp chớp, nhìn về phía Lý Dương, khóe miệng có chút cười mỉm.
Lý Dương lại trầm mặc.
Trông thấy Lý Dương trầm mặc không nói gì, Giang Phong tiến lên trước một bước.
- Tiền bối không cần nhất định ở tại Cửu Trọng Lâu của ta, chỉ cần luyện chế thần khí để Cửu Trọng Lâu của ta bán là được rồi. Đối với tiền bối mà nói, tuyệt đối không có gì không tốt cả, tiền bối sao lại không đáp ứng?
Giang Phong trên mặt thủy chung vẫn luôn có một tia cười nhẹ.
Sau một lúc lâu thấy Lý Dương vẫn như cũ không nói gì cả, Giang Phong cười nói:
- Đương nhiên, nếu tiền bối nghĩ là khó làm, vãn bối cũng sẽ không cưỡng cầu. ba viên Luân Hồi Châu này, tiền bối vẫn có thể nhận lấy, xem như là một chút tâm ý của Cửu Trọng Lâu đối với tiền bối.
Lý Dương ngưng mắt nhìn Giang Phong:
- Ta không đáp ứng làm việc cho Cửu Trọng Lâu của ngươi, cũng có thể lấy ba viên luận hồi châu này sao?
Giang Phong cười nhẹ gật đầu.
- Thực sự?
Lý Dương đứng dậy, muốn vươn tay ra.
Giang Phong vẫn như trước:
- Thực sự! Tiền bối là nhân vật anh hùng như vậy, Cửu Trọng Lâu bọn ta hiếu kính tiền bối ba viên luận hồi châu, có tính là cái gì?
Lý Dương bông dưng thân thể hơi nghiêng đi, hai mắt dừng lại trên người Giang Phong, mặt không chút biểu tình. Dần dần, trên mặt Lý Dương lại trở nên tươi cười, sau đó cười to:
- Ha ha, hay cho Giang Phong ngươi, ngươi tính ra cũng là một nhân tài. Cửu Trọng Lâu Giang gia có một người như ngươi cũng coi như là may mắn. Đáng tiếc … ta không thể nào tiếp nhận ba viên Luân Hồi Châu này được.
Lý Dương thở dài nói, sau đó lại ngồi xuống.
Vô công không nhận lộc, tới cảnh giới của Lý Dương bây giờ, sao có thể khơi khơi vô duyên vô cớ tiếp nhận chuyện tốt của người khác như vậy. Cho dù Giang Phong ngoài miệng vẫn nói không cần Lý Dương làm chuyện gì cho hắn, nhưng mà là khéo léo thao túng, một khi cầm bảo vật của người khác, sau này tự nhiên nên vì Giang gia mà làm vài việc chứ.
Giang Phong hơi có chút kinh ngạc.
Sau đó lập tức ngồi xuống, Giang Phong trong lòng hiểu được rằng kế hoạch đã thất bại, liền nói ngay:
Lý Dịch tiền bối, hôn nay vãn bối cùng với hai vị trưởng lão của Giang gia chúng ta đến để mời Lý Dịch tiền bối, mời tiền bối trợ giúp Giang gia chúng ta. Nếu không, Giang gia chúng ta chỉ cần được sử dụng chiêu bài của tiền bối, nói là tiền bối tọa trấn ở Cửu Trọng Lâu chúng ta. Đương nhiên, tiền bối tịnh không cần làm chuyện gì cả, Giang gia chúng ta chỉ cần sử dụng chiêu bài của tiền bối, như vậy được chứ?
Giang Phong trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần có được chiêu bài của Lý Dịch này, hắn liền có thể lợi dụng được, hoàn toàn chèn ép Phong Đô Đại Đế xuống dưới.
- Dùng chiêu bài của ta?
Lý Dương cười cười.
Giang Phong gật đầu.
- Xin lỗi, thứ cho ta không thể nào tiếp nhận được.
Lý Dương đột nhiên đứng dậy, cũng không thèm để ý đến sắc mặt của hai vị trưởng lão và Giang Phong, trực tiếp đi về phía cầu thang.
Giang Phong sắc mặt nhất thời biến đổi.
- Đại trưởng lão …
Giang Phong xoay người nhìn về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão lắc đầu, mắt nhìn Lý Dương đang rời khỏi tầng thứ sáu. Mà Giang Phong nhìn thấy phản ứng của Đại trưởng lão như vậy, cũng không nói gì nữa, lại nhìn Lý Dương đang rời khỏi tầng sáu, không có một ai ngăn cản.
- Đại trưởng lão, Lý Dịch này tụa hồ như rất là khó mời. Nhưng mà Giang gia chúng ta nhất định phải mời được Lý Dịch, nếu không… địa vị bá chủ của Cửu Trọng Lâu trong giới luyện khí sẽ bị uy hiếp. Chúng ta rốt cuộc là nên làm gì bây giờ?
Giang Phong nhìn Đại trưởng lão, nghi hoặc hỏi.
Trong lòng Giang Phong kính ngưỡng nhất chính là vị Đại trưởng lão này, hắn từ nhỏ cũng là do Đại trưởng lão này dạy dỗ.
- Lý Dịch này công lực cực kỳ lợi hại, ta và lão Nhị liên thủ mà khí thể cũng không áp đảo được hắn. Thậm chí cả đến khi thi triển cấm chế, hắn cũng không có chút năng lượng ba động nào cả. Bất luận là ta hay là lão Nhị, đơn độc một người, tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Dịch này. Ta thấy hắn công lực thâm sâu, tuyệt đối có thể so được với Vũ Sơn (tên cúng cơm của Phong Đô Đại Đế).
Đại trưởng lão vô cùng chắc chắn nói.
Nhị trưởng lão thấp hơn một bậc cũng nói:
- Người này tâm thần tu vi cực cao, ta và Đại trưởng lão ở xung quanh bố trí cấm chế ngăn cản thần thức của người khác, nhưng mà vừa rồi trong khi Lý Dịch rời đi, ta cũng không có một chút cảm ứng nào … điều này nói lên cái gì?
- Hắn tâm thần tu vi cao, vượt rất xa hai người bọn ta.
Đại trưởng lão chậm rãi nói.
Giang Phong trong lòng kinh hãi. đại trưởng lão và Nhị trưởng lão công lực cực cao, thâm thần tu vi cũng vô cùng lợi hại, từ sớm đã đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, đối với cảm ngộ với thiên địa cũng đạt đến một độ cao nhất định, nhưng mà Lý Dịch thần bí này lại vượt qua rất xa hai người bọn họ.
- Bất quá …
Đại trưởng lão trên mặt cũng có một tia tự tin:
- Lực công kích mạnh, tịnh không phải là hoàn toàn liên quan đến tâm thần. Phong Đô Đại Đế kia cũng là dựa vào thần khí Lục Đạo Luân Hồi cùng với Tam Sanh Thạch mới có thể so sánh với hai người bọn ta. Nếu như Lý Dương này thần khí bình thường, hai người bọn ta liên thủ, lực công kích tăng thêm vài lần, muốn đánh bại hắn cũng là dễ dàng.
Giang Phong nghe thấy vậy, cũng trở nên thập phần tin tưởng.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, một tu luyện
Huyền Thủy Minh Điển
, một tu luyện
Huyền Hỏa Minh Điển
, hai người liên thủ, công lực công kích tăng thâm vài lần quả thực là vô cùng khủng bố. Ngay cả đến Phong Đô Đại Đế dựa vào hai đại thần khí cũng không làm gì được hai vị trưởng lão liên thủ.
- Hiện tại không cần nóng nảy, bởi vì
thủy tích thạch xuyên
(nước rơi có thể xuyên qua cả đá – hay có thể hiểu là nước chảy đá mòn). Phong nhi, ngươi phải biết rằng, kiên nhẫn rất quan trọng. đây bất quá chỉ là lần đầu chúng ta gặp mặt Lý Dịch này, chúng ta có thể gặp lại lần thứ hai, lần thứ ba. Cứ lần lượt, nếu như thật sự nhận thấy rằng không có chút hi vọng nào, lại dùng cứng cũng không muộn.
Đại trưởng lão tuần tuần tự tự giảng giải cho Giang Phong.
- Phong nhi hiểu rồi.
Giang Phong cung kính gật đầu.
Trong lúc này Lý Tầm Hoan đang mang theo Anh Anh cô nương đu ngoạn Tống Đế thành.
Ở bên đướng có một gốc cây chu mai hoa, trên cành nở đầy hoa mai, từng đóa từng đóa hoa mai nhỏ màu hồng tỏa ra u hương nhè nhẹ. Anh Anh hai lấy một đóa hoa mai, gài lên đầu rồi quay về phía Lý Tầm Hoan cười hi hi nói:
- Tầm Hoan đại ca, ngươi nhìn ta xem, trông có đẹp không?
Lý Tầm Hoan vừa xoay người nhìn, liền ngẩn ra giống như bị sét đánh.
Nháy mắt, giống như trải qua thời gian cả ngàn năm…
- Tầm Hoan, trông có đẹp không?
Lâm Thi Âm gài một đóa hoa mai lên đầu, mắt lóe lên quang mang sáng ngời nhìn Lý Tầm Hoan.
- Tầm Hoan đại ca, ngươi làm sao vậy?
Anh Anh nghi hoặc nhìn Lý Tầm Hoan, hỏi.
- A, không sao, không sao.
Lý tầm Hoan đột nhiên bừng tỉnh, từ trong hồi ức khôi phục lại:
- Anh Anh, đi, chúng ta đến phía trước kia xem xem.
Nói xong liền đi về phía trước.
Anh Anh đứng ở phía sau Lý Tầm Hoan, trên mặt cũng là một trận đỏ bừng, hai mắt lóe lên:
- Chẳng lẽ Tầm Hoan đại ca trong thấy ta cài hoa như vừa rồi, lại choáng váng? Hi hi, không biết xấu hổ.
Anh Anh trên mặt càng thêm đỏ hồng, nhưng mà nàng vẫn giữ đóa hoa mai cài ở trên đầu. Sau đó liền lập tức đi tới.

Một mĩ nữ thật là linh tú.

Giang Ngọc đang đi chơi loanh quanh đột nhiên hai mắt sáng lên
Hắc hắc, mĩ phụ này xem ra linh khí thật là sung túc, tin rằng dùng nàng để song tu
Thủy Hỏa Huyền Minh Điển
nhất định là không tồi.
Giang Ngọc cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đi lên phía trước, vươn tay ra bắt lấy.
- Ngươi là ai?
Anh Anh nhìn gã thanh niên Hippy trước mắt, trong lòng kinh hãi, công lực toàn thân cũng hoàn toàn bị trói buộc, lập tức kinh hô lên:
- Tầm Hoan đại ca, cứu mạng, cứu mạng!
Lý Tầm Hoan đột nhiên xoay người, nhìn đến gã thanh niên đang giữ Anh Anh.
- Bồng!
Thân hình chợt lóe, Lý Tầm Hoan đá ra một cái, Giang Ngọc căn bản không kịp phản ứng gì liền bị đá bay. Anh Anh lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Lý Tầm Hoan nói:
- Tầm Hoan đại ca, tên kia thật là ghê tởm, lại giữa đường bắt ta.
Sắc mặt Lý Tầm Hoan lạnh đi.
- Mịa, ngươi lại cái gì, lại dám đánh cả ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta là Nhị công tử của Cửu Trọng Lâu, Cửu Trọng Lâu có biết không? Hừ!
Giang Ngọc bò trở dậy, trông thấy người trung niên áo trắng tóc bạc tự mình nhìn không thấu, liền không dám động thủ, chỉ có thể giận giữ chửi.
Cửu Trọng Lâu.
Lý Tầm Hoan có chút cau mày, người của Cửu Trọng Lâu thực sự là không dễ trêu chọc, dù sao cũng là đệ nhị thế lực của Quỷ giới. Trông thấy biểu tình của Lý Tầm Hoan, Giang Ngọc nhất liền biết chiêu bài Cửu Trọng Lâu đã có tác dụng, liền tiến lên một bước nói:
- Vị cô nương này bản thiếu gia trông vừa mắt, thấy nàng linh khí sung túc, để Cửu Trọng Lâu của ta chỉ đạo tu luyện nhất định là một ngày đi ngàn dặm. đây là phúc phận của nàng, ngươi đùng có mà quản chuyện không đâu, nếu không tự rước họa vào thân đấy, hừ hừ.
Giang Ngọc lắc đầu nhè nhẹ, cuồng ngạo nói.
- Cái tên du đáng nhà ngươi, muốn ta đến Cửu Trọng Lâu của ngươi, nằm mơ!
Anh Anh tiến lên một bước, tức giận nói.
Giang Ngọc trông thấy Anh Anh tiến lên một bước, đột nhiên hai mắt sáng lên, tay áo vung lên liền đã triển khai tụ lí càn không thuật.
- Không hay!
Lý Tầm Hoan trông thấy Giang Ngọc thi triển tụ lý càn khôn thuật mới phản ứng. Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới kẻ trước mặt một tên thanh niên Quỷ Quân tiền kỳ, cũng dám ở trước mặt mình kiêu ngạo như vậy. nhất thời, Anh Anh đã bị Giang Ngọc thu vào.
Khoảng cách giữa Giang Ngọc và Anh Anh rất gần, Anh Anh lại đã buông Lý Tầm Hoan ra, nháy mắt đã bị thu vào.
- Thả Anh Anh ra, việc này cho qua.
Lý Tầm Hoan cố nén tức giận trong lòng lại, lạnh lùng nói.
Hắn phải đến Quỷ giới timg Lâm Thi Âm, vô duyên vô cớ đắc tội với Cửu Trọng Lâu, sau này ở Quỷ giới sẽ là vô cùng khó khăn.
Giang Ngọc nghe thấy Lý tầm Hoan nói
việc này cho qua
, trong lòng càng xác định là người ở trước mắt sợ hãi chiêu bài Cửu Trọng Lâu của mình, liền lãnh ngạo nói:
- Hừ, đừng có quản chuyện không đâu, một nữ nhân thôi mà, ngươi muốn tìm nữ nhân, tự mình đi tìm một nàng. Việc của Cửu Trọng Lâu của ta, ngươi không cần nhúng tay vào đâu…
Trên mặt Giang Ngọc có một tia cười lạnh.
Giang Ngọc nhìn Lý Tầm Hoan một cái, cũng không nói nhiều, đảo mắt liền muốn rời đi.
- Thả người ra.
Thân ảnh Lý Tầm Hoan lóe lên một cái đã tới phía trước Giang Ngọc, thanh âm càng thêm băng lãnh.
Lý Tầm Hoan cả đời nhân nghĩa làm đầu, không khuất phục uy vũ. Hắn ngay từ đầu chỉ là cố hết sức không muốn đắc tội với Cửu Trọng Lâu, nhưng người thanh niên trước mặt cố chấp như vậy, Lý Tầm Hoan hắn làm sao có thể nương tay. Anh Anh cô nương là bằng hữu của hắn.
Vì bằng hữu, Lý Tầm Hoan hắn hi sinh chính bản thân mình, cho dù bản thân không cách nào tìm kiếm Lâm Thi Âm, cả đời cô độc thương tâm, hắn cũng không thể không cứu bằng hữu.
- Tiểu tử ngươi nằm mơ hả, để bản thiếu gia thả người, hừ.
Giang Ngọc khinh thường.
Lý Tầm Hoan đột nhiên phi thân đá ra một cái, một cước mạnh mẽ đá vào cằm Giang Ngọc,
Bồng
một tiếng, đầu của Giang Ngọc quái dị quay một cái, máu tươi từ trong miệng phun ra, mà đầu của hắn cũng hoàn toàn vỡ ra.
Quỷ Minh lực trong nháy mắt chữa trị vết thương.
- Mịa, tên gia hỏa nhà ngươi thực sự dám đối địch với Cửu Trọng Lâu của ta. Ta là Cửu Trọng Lâu Giang gia Giang nhị công tử, ngươi trêu vào ta, đúng là tìm chết.
Giang Ngọc nổi giận.
Lúc này liền lấy ra một khối ngọc bội đưa tin, trong nháy mắt thần thức đã đưa vào một đạo tin tức
Đại ca, ta bắt được một mĩ nữ linh khí rất là sung túc, nhanh đến, có người dám khi phụ ta.
Sau đó liền bóp nát ngọc giản đưa tin.
Giang Phong trong lúc này đang làm gì?
- Lục Hinh cô nương, theo ta đi du ngoạn Cửu Trọng Lâu một phen, không tốt sao?
Giang Phong chính là đang ở bên cạnh cô nương có Ôn Linh Ngọc Tinh, qua hai ba câu hắn đã biết lục y cô nương này tên gọi là Lục Hinh, sư tôn nàng là một ẩn sĩ.
Lục Hinh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không được, ta bây giờ chỉ được ra ngoài có một ngày, sư tôn đang chờ ta.
Giang Phong cười nói:
- Có tốn bao nhiêu thời gian đâu, Cửu Trọng Lâu ba tầng phía dưới là để cho khách nhân, sáu tầng phía trên chính là cho tới giờ chưa từng mở của đón ngoại nhân. Ta dẫn cô đi xem sáu tầng bên trên, không muốn biết sáu tầng trên của Cửu Trọng Lâu có gì sao?
Lục Hinh nhất thời hai mắt sáng lên, bắt đầu tò mò.
- Được rồi, nửa ngày, ta chỉ có thể đi nửa ngày thôi.
Lục Hinh suy nghĩ một chút, liền quyết định.
Giang Phong gật đầu, liền mang theo Lục Hinh đi về hướng Cửu Trọng Lâu. Đột nhiên, Giang Phong chau mày lại, lấy ra một khối ngọc bội, trong lòng than thở một trận
Nhị đệ hắn lại gây chuyện, lại còn ở trên đường cậy mạnh cướp một nữ hài, không thể động não một chút được sao? Ta, phỏng chừng song tu hấp thu thủy linh chi khí của Lục Hinh này, hắn cũng không biết.

Nhưng mà bất kể là như thế nào, Giang Phong cũng không thể để mặc đệ đệ của mình bị người ta khi dễ, lập tức thần thức truyền âm cho hai gã cao thủ Quỷ Quân hậu kỳ ở tầng một.
- Mang nhị công tử trở về đây, không được để mất thể diện của Cửu Trọng Lâu chúng ta.
Giang Phong hạ mệnh lệnh, bất kể là như thế nào, hắn còn không thể ra lệnh cho vài đại Quỷ Đế trong gia tộc. Bất quá hắn xem ra, hai cao thủ Quỷ Quân hậu kỳ liên thủ, lại thêm chiêu bài của Cửu Trọng Lâu. Tin rằng đối phương cũng không thể làm quá được.
- Tên tiểu tử ngươi nên biết giới hạn, đợi đại ca ta phái người đến, ngươi coi như xong rồi, hừ, ta trở về sẽ hưởng thụ tiểu mĩ nhân một chút…
Giang Ngọc đường hoàng nói, sau đó dưới chân đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm thượng phẩm quỷ khí.
Lý Tầm Hoan nhìn Giang Ngọc một cái, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh phi đao, chính là thần khí phi đao.
Giờ phút này, Lý Tầm hoan cũng không có nhìn Giang Ngọc, mà là nhìn thần khí phi đao trên tay, trên thân người phát ra tơ tơ hàn khí. Sắt ý của hắn cũng không hề che giấu người xung quang đều lùi ra xa, không ai dám tới gần.
Muốn cứu Anh Anh, chỉ có hai biện pháp. Một là để cho Giang Ngọc tự mình thả Anh Anh, hai là giết Giang Ngọc đi.
Chỉ có giết Giang Ngọc đi, tụ lý càn khôn không gian của Giang Ngọc mới có thể hỏng, Anh Anh mới có thể từ trong tụ lý càn không không gian thoát ra.
Giang Ngọc có thể thả Anh Anh ra không?
Không!
Vậy chỉ có giết!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thốn Mang.