Chương 2505 : Đấu Chiến Thánh Viên
-
Thứ Nguyên Chi Môn
- Anpromalong
- 1816 chữ
- 2021-06-19 03:42:37
Tiểu Thần Tằm nghe được thân hình nhỏ nhắn run lên, phát ra vui mừng tiếng kêu.
Ầm!
Ngay khi Thần Nguyên bị dời vào, Đế Thiên An phá vở khối Thần Nguyên, đồng thời đem hung mâu rút ra, thân ảnh nữ tử kia như sụp đổ, máu huyết tràn ra, sau đó chìm ngập trong hồ nước.
Tử cực là sinh, sinh cực là tử. Sinh Mệnh Nguyên Trì này là ta vất vả gom góp, thương thế của nàng tuy nghiêm trọng song không phải không trị được. Cứ an tâm ở đây dưỡng thương
Đế Thiên An nhắn nhủ.
Sinh Mệnh Nguyên Trì là Đế Thiên An gom góm tinh hoa sinh mệnh tích lũy lại, nó không có công hiệu đề thăng tu vị, nhưng là thánh phẩm bổ dược, chỉ cần một giọt thôi cũng đủ để người chết sống lại.
Vù!
Tiểu Thần Tằm phóng vào bên trong không gian, kích động kêu vài tiếng với nữ tử, rồi lại há miệng hút.
Cho ta có chừng mực tiểu bất điểm
Đế Thiên An trực tiếp đem nó trảo ra, sau đó đóng lại cổng không gian.
Tiểu Thần Tằm ùy khuất vô cùng, tràn đầy tội nghiệp.
Công tử, người thật là hẹp hòi nha, cái hồ đó còn nhiều như vậy, tiểu ngoan chỉ mới uống một ít mà thôi
Cơ Tử Nguyệt đảo tròng mắt, mượn hình bắt bóng dò hỏi, trong lòng thì tính toán không ngừng cái hồ kia.
U u
Thần Tằm gật đầu, ủy khuất vô cùng.
Đế Thiên An đáp :
mười cân trong đó thôi cũng phải qua đi mấy ngàn năm cùng gom góp vô số tinh hoa sinh mệnh mới được. Nó vốn không có công năng tăng tu vị, mà là
thánh phẩm bồi bổ, cho nó ăn ta không đau lòng ư? nếu không có Niếp Niếp ta mới mặc xác
Cơ Tử Nguyệt sáng mắt lên, dò hỏi :
công tử, hồ nước kia quý giá như vậy ư?
Chỉ cần một giọt thôi cũng có công hiệu làm người chết sống lại, kéo dài thọ mệnh, nếu ngâm trong đó dù là đứt chi gãy chân đều có thể mọc lại, dù là nguyên thần bị tan vở cũng được tu bổ. Tiểu tặc miêu ngươi nói có quý giá không?
Đế Thiên An biết tiểu tặc miêu này tính toán, song không có so đo, tay điểm lên tráng nàng.
Hít khà
đám người nghe được hút một ngụm lãnh khí, lại thêm một thông tin để cho bọn họ biết vị kia đại tài khí thô như thế nào.
Khỏi cần cảm ơn ta, ai bảo Niếp Niếp thích tiểu bất điểm ngươi, chỉ biết ăn là giỏi
Đế Thiên An nghe tiểu Thần Tằm qua đi ủy khuất tạ ơn, không chấp đến nó.
Tiểu Thần Tằm nghe được ủy khuất hơn, hướng về tiểu Niếp Niếp cọ cọ lấy lòng.
Không khóc! Không khóc! Ca ca là tốt nhất, tỷ tỷ kia sẽ không sao
Niếp Niếp an ủi sủng vật, lại lấy ra một khối Thần Nguyên.
Tiểu Thần Tằm tham ăn tính phát tác, lại ăn lấy.
Công tử, người bảo bối nhiều như vậy, rốt cục có mấy cái không gian vậy?
Cơ Tử Nguyệt hướng lại gần, nủng nịu dò xét.
Đế Thiên An đáp :
nói cho tiểu tặc miêu ngươi biết, để bảo bối của ta bị đào mất,
Công tử thật đáng ghét
Cơ Tử Nguyệt giả vờ giận dỗi.
Đế Thiên An mở ra cổng không gian kết nối với lầu đình :
Niếp Niếp về thôi
Ân
tiểu Niếp Niếp nhu thuận chạy đến gần, sau đó nhảy lên như gấu túi ôm lấy ca ca mình, tiểu Thần Tằm thì ở bên bả vai nàng yên lặng.
Giờ có đánh chết nó cũng không ngu gì chạy đi tiểu cô nương này.
ẦM!
Chính ngay lúc Đế Thiên An mang theo Niếp Niếp rời đi, một khối kỳ thạch tản ra ba động năng lượng khiếp người, sau đó phi hành đuổi theo.
Trời ạ, trong Tiên Phần có sinh vật
Phần mộ vốn sẵn cổ táng vật còn sống!
Trong Tiên Phần của Thiên phong có chứa tiên linh?- Mau lui lại!
Không ít người hô to, hôm nay, mọi người đều mở rộng tầm mắt. Các loại kỳ trân đều nhìn thấy, chứng kiến kỳ tích.
Ca ca bên trong có sinh vật, nó muốn đi ra, Niếp Niếp giúp nó được không?
Niếp Niếp nhìn tảng đá xuất hiện ở gần mình, nghe được một đạo thanh âm kỳ dị, nói.
Nghe được đám người biến sắc.
Tiên Phần trưng bày ở trong này cũng không biết đã bao nhiêu năm, từ khi bị Nguyên Thuật tông sư phủ quyết, vẫn không ai để ý tới, không ngờ bên trong lại có sinh linh còn sống.
Vả lại, thực hiển nhiên sinh linh này đã sớm thức tỉnh, chỉ là vẫn chưa xuất thế mà thôi, cũng may mắn là hôm nay nó chủ động đi theo vị kia, bằng không tương lai nó tự mình đột nhiên nhảy ra, không chừng sẽ gây ra đại loạn khó bề tưởng tượng.
Cái tên tiểu tử này ban đầu là ẩn trốn, sau đó thấy đồ tốt lại muốn chạy theo ca ca, nó so với tiểu tặc miêu cùng nhỏ ăn hại trùng này còn nghịch ngợm.
Đế Thiên An từ sớm đã phát hiện trong kỳ thạch Tiên Phần còn có sinh linh, nó đã thức tỉnh nhưng luôn ẩn trốn khí tức, bí mật quan sát xung quanh.
Nhìn thấy Đế Thiên An ra tay cứu giúp Thần Tằm công chúa, mà y lại có ý định rời đi cho nên sinh linh trong Tiên Phần mới gấp đuổi theo.
Công tử, hay là người để cho Tử Nguyệt nuôi nó đi, Tử Nguyệt rất thích mấy cái nghịch ngợm
Cơ Tử Nguyệt mắt sáng lên dành phần, nàng không biết sinh linh này bên trong là gì, nhưng tuyệt đối lai lịch bất phàm à, nếu sở hữu được chính là đại thu hoạch đó.
Đám người nghe dược nghẹn họng cùng khiếp sợ, thì ra sinh linh bên trong đã sớm thức tỉnh. Vẫn luôn quan sát, và khi thấy người kia rời đi liền đánh cược chạy theo.
Diêu Quang Thánh Nữ tiến lên :
tiền bối, nghịch ngợm như vậy sinh linh, tiểu nữ cũng rất ưa thích chăm sóc
Hừ
Cơ Tử Nguyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nói kỳ thạch :
tiểu bất điểm, nếu ngươi đi theo ta, ta có thể dẫn ngươi đi theo công tử, còn đi theo đám người khác chính là bị bọn họ bắt nhốt, lợi...
Đế Thiên An vươn tay búng nàng cái tráng :
nha đầu ngươi miệng càng ngày càng cứng à
Ai u! đau quá
Cơ Tử Nguyệt lại kêu đau.
Đế Thiên An mặc kệ cất bước đi qua cổng không gian.
Sinh linh trong Tiên Phần kỳ thạch cũng không do dự đuổi theo đi qua.
Cái này... cái này... đúng là giảo hoạt đầu mà!
Lý Hắc Thủy nhìn ngây người một hồi sau đó nói một câu.
Uk
Diệp Phầm bất đấc dĩ đồng ý, sau đó cũng hướng về cổng không gian kia mà đi.
Theo hắn từng Thánh Nữ hoặc tiểu thư thế gia khác cũng nối gót đi theo.
Đám người Diêu Quang Thánh Địa muốn nói lại thôi, chỉ có thể trông cậy vào Thánh Nữ nhà mình.
Tiền bối, sinh linh trong Tiên Phần lẽ nào là một Thần Tằm khác
An Diệu Y đi qua cổng không gian, mở miệng thăm hỏi.
Đế Thiên An không đáp, dùng linh hồn lực trực tiếp chấn nát Tiên Phần thạch, từng khối đá vở nát rồi như bột mịn tiêu tán.
Hầu tử
Niếp Niếp đưa mắt nhìn liền thấy rõ sinh linh kia, thốt hô.
Nó cũng không cao lớn bao nhiêu, không tới năm xích, nhưng phi thường rắn chắc, có thân thể người, bộ lông màu vàng dầy đặc, phát sáng lấp lánh.
Mặc dù nó cũng không phải oai hùng vĩ ngạn, nhưng có cảm giác lực lượng cường đại, giơ tay nhấc chân dường như có thể hái sao lấy trăng trên trời, trong động tác nhẹ nhàng lại áp bức hư không phải vặn vẹo.
Nó như là con viên hầu, nhưng trông như cùng loại với người, chỉ có điều là lông vàng dày đặc, khó có thể gọi nó là nhân loại. Nó đứng ở nơi đó, lại có một khí thế ngoài ta ra không có ai, duy nhất chỉ có ta độc tôn.
Đây là một loại uy áp trời sinh, dường như là kẻ bề trên đứng sừng sững trên đám mây, bễ nghễ sinh linh trong thiên địa, một cặp mắt kim quang bắn ra bốn phía, như ánh lửa trong ngọn đuốc.
"Là con khỉ Tôn Ngộ Không trong truyền thuyết?" Diệp Phàm cũng sinh ra ý niệm trong đầu như vậy, đương nhiên hắn cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, cũng không cho là thực.
Tại dưới chân sinh linh này, có một đống Thần Nguyên vỡ tan, xen lẫn nhiều màu sắc, hào quang đẹp mắt, nhưng khó có thể che giấu uy thế của nó, hoả nhãn kim tinh nhìn quét qua mọi người, khiến tâm thần người ta rúng động.
Nó là Đấu Chiến Thánh Viên trong Vương tộc thái cổ, là thánh giả đấu chiến trời sinh, cho dù là ở thời đại thái cổ cũng tìm không được hai ba con
Đế Thiên An bây giờ mới giải thích cho đám người hay.
Nghe tới những lời này, rất nhiều người thật hít một hơi khí lạnh.
Vương của thái cổ rất hiếm thấy như lông phượng, sừng lân, có khả năng luận bàn cùng Đại Đế.
Mà Thánh Viên chuyên đấu chiến mà sinh ra, nghe thấy tên liền biết địa vị của nó.
Ca ca! hầu tử thật dễ nhìn
Niếp Niếp nhìn liền thích đầu hầu tử này.
Mà nghe được Đấu Chiến Thánh Viên liền bày ra một bộ tội nghiệp, hướng Niếp Niếp kêu lên, sau đó như thiểm điện lóe lên, một tay chỉ về trái đào trên bàn kêu lên.
Ăn đi
Niếp Niếp từ trong người Đế Thiên An đi ra, thích ý đẩy trái cây cho nhỏ.
Đấu Chiến Thánh Viên tràn đầy nhân tính hóa đem tay bắt lấy, sau đó ăn lấy.
Soát!
chính lúc này, Tiểu Thần Tằm chớp lấy thời cơ, bay đến vị trí của Đấu Chiến Thánh Viên hồi nãy, đem Thần Nguyên ăn lấy.
Đám người sững sờ nhìn hai sinh linh thái cổ từ kỳ thạch đi ra đánh chén thức ăn.
Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc
Ta Thật Không Muốn Làm Bác Sĩ