Chương 2532 : Trở về Thần Mộ chiến đấu trong Thời Không Trường Hà


Khí tức tàng thương cực độ trầm trọng tràn ra, từ xa nhìn lại chỉ thấy một khối cổ đại lục ở phía trước.

Thần quang vô tận lóe lên, trời sao tan biến, truyền lại trận trận dao động.

Đột ngột, trong cái sát na một cái thân ảnh lóe hiện ra.


Thời không bị phong tỏa, ngăn cách dòng thời gian. Đây là Thái Cổ cách đoạn
Đế Thiên An vừa hiện thân liền cảm nhận được khác thường, dòng thời gian bị một cổ lực lượng vô hình ngăn cách.

Khác với Già Thiên thế giới Tiên Vực bị tổn hại khiến cho Thời Không Trường Hà bị đứt đoạn không thể đi đến tương lai hoặc quá khứ. Tại Thần Mộ thế giới, Thời Không Trường Hà vẫn không có bị hư hao, bất quá Thái Cổ thời đại bị cách đoạn không thể mở ra được.

Đây là do Phạt Thiên Chi Chiến năm xưa mà ra, Độc Cô Bại Thiên cha con đánh với Thiên Đạo đệ nhất Thiên là Tanh Thiên, và Hỗn Độn Vương, cả hai bị trọng thương đem đoạn thời không này ngăn cách mà dưỡng thương.


Xem ra trận chiến Phạt Thiên đã qua đi! Năm xưa đúng là khốc liệt
Đế Thiên An quan sát rồi cảm thán.

Hắn thông qua Thứ Nguyên Chi Môn trở về Thần Mộ, bất quá lần này trở về thì phạt Thiên chi chiến đã qua đi.

Đế Thiên An bóng người lại lóe lên tiêu thất, rồi xuất hiện tại một vùng cổ lục địa tiêu điều, thưa vắng dấu vết sự sống, phảng phất như vừa trải qua một trường diệt thế đại chiến. Đâu đâu cũng là những vùng hoang vắng, chiến trường tan tác, có những nơi cả chục vạn dặm không có bóng người.

Thậm chí cả mây xanh cây cỏ cũng hiếm, lục địa mênh mang bị chia thành nhiều khối, hầu hết địa vực đã tan tành, vô cùng xơ xác, gần như không thấy thực vật, cảnh tượng hệt như trên sa mạc.

Vùng cổ lục địa này suy tàn cực điểm, chắc cách đó không lâu mới phải chịu một trận đại chiến thảm liệt.

Trận chiến của Thái cổ chư thần quả xứng danh diệt thế.

Sinh linh đồ thán, sinh mệnh khí tức thưa thớt.

Gần như một trận đại tuyệt diệt!


Tốt lắm, Phạt Thiên Chi Chiến qua đi dù là phe Thiên Đạo hay phe phạt Thiên đều bị thương, đối với ta mà nói đây đúng là chuyện tốt
Đế Thiên An quan sát mảnh chiến trường Thái Cổ này cười nói.

Phạt Thiên Chi Chiến qua đi, cơ hồ toàn bộ cao thủ đều rơi rụng, dù là phía Thiên Đạo cũng ngã xuống không ít, một số thì trọng thương.

Hiện giờ Đế Thiên An là Nghịch Thiên cấp trẻ tuổi, khi mà đám cao thủ bị thương đối với hắn mà nói chính là thiên đại chuyện tốt. Đây chẳng khác nào là thông báo cho hắn biết, dê béo đang chờ làm thịt.


Phương bắc ư?
Đế Thiên An khóe miệng nhích lên độ cong, ý niệm quét ra hắn phát hiện được một cổ khí tức ở phương bắc, ánh mắt xuyên không gian liền thấy được một nhóm người đang bị một cái thân ảnh truy sát.


Rồng, phượng, người, lẽ nào là Thần Nam nghịch Thời Không Trường Hà trở về vây giết Hắc Thủ
Đế Thiên An nhìn thấy nhóm người này liền nghĩ ngay đến kịch tình trong Thần Mộ.

Không khác gì Đế Thiên An lời nói, Thần Nam tương lai nhận được bảo tàng của Thời Không đại thần, được Độc Cô Bại Thiên và đệ ngũ giới cường giả Sở Tương Ngọc liên thủ, mang theo trăm vạn sinh hồn có nhân quả với Quãng Nguyên quay về quá khứ đả thương hắn.

Nhóm Thần Nam thành công hủy đi ba thế thân quá khứ, hiện tại, tương lai của Hắc Thủ, bất quá Hắc Thủ tương lai kịp quay về quá khứ cắt đứt nhân quả kịp cứu một màng, mà thông qua đó nhóm người Thần Nam hiện giờ cũng bị phong tỏa ở trong dòng thời không trường hà.

"A!" Thần Nam gầm lên phẫn nộ nhưng chỉ đành mang cả nhóm liên tục đào vong, không ngừng mở ra không gian thông đạo trên tầng không mênh mang của cổ lục địa.

Nhưng sinh hồn quang hắn liên tục gầm lên, sau cùng chỉ còn lại mấy chục vạn, đều tự động rời hắn, lao về phía Hắc Thủ.

Mấy chục vạn sinh hồn như biển trào, nuốt chửng thân ảnh khổng lộ chạm mây cao nhưng không thể thương tổn hữu hiệu đối phương.

"Hừ, nhân quả đã bị cắt đứt, dù các ngươi là những hồn phách có liên hệ với ta thì sao? Đều chết cả thôi." Tiếng hét vang lên trên không bùng lên thần quang sáng chói, mấy chục vạn sinh hồn nhưng hoa tuyết trắng tinh bay múa chợt gặp ánh dương quang, nhanh chóng bốc hơi.

Cảnh tượng đẹp và thê lương vô tận.

Từng đạo hồn ảnh lộ vẻ bi thương rồi mờ dần trên không, rồi hủy diệt hết, toàn bộ mấy chục vạn đều tan nát.

Thần Nam như bị sét đánh, cảm giác trong lòng đắng nghét, mấy chục vạn sinh hồn biết là chết vẫn xông lên để tranh thủ thời gian cho bọn hắn. Tuy nỗ lực đó không có bao nhiêu tác dụng hay cải biến được gì nhưng mối tâm ý này…khiến Thần Nam ươn ướt hai mắt.

Hắn thấy từng đạo hồn ảnh gục xuống thê thảm ngay trước mắt, cảm giác này quả thật khó chịu.

Nhưng trong lịch sử thời không, hắn có sức mà vô dụng, đành đợi tử vong. Hắn không sợ chết nhưng chết thế này thật vô vị, hắn không cam tâm chết trong tay Hắc Thủ.

Trên không trung sáng lóa một vùng, thân ảnh to lớn của Hắc Thủ đứng sừng sững phát ra thần thánh quang huy, mấy chục vạn sinh hồn bị tận diệt.

Bọn Thần Nam chạy đến đâu, Hắc Thủ cũng như đứng ngay sau lưng, cự ly không đổi, tựa hồ y dự liệu được họ sẽ từ phiến không gian nào chạy ra.

"Hừ, các ngươi hết đường rồi, trận chiến Thái Cổ vừa kết thúc, không còn mấy ai sống sót để cứu các ngươi. Trong trời đất này, không ai cản được ta, những người khác đều bế quan rồi."

Thần Nam hết sức bất cam, gầm lớn: "Ngươi thật ra là gì, danh tính thế nào?"

"Được, để các ngươi chết nhắm mắt. Ta sinh ra trong hỗn độn, trước cả thiên địa, tên Quảng Nguyên, được các thiên giai cao thủ gọi là chúa tể đứng sau sai khiến, tạm gọi Hắc Thủ. Ta vượt trên vạn vật, siêu thoát lục giới, là người của hỗn độn."

Hỗn độn nguyên dân này là những sinh mệnh đả sinh trong hỗn độn, Hắc Thủ cuối cùng cũng lộ ra thân phận, y cười lạnh: "Coi thiên địa là bạn, nắm trong tay trật tự thế gian, tìm hướng đi cho chúng sinh."

Thần Nam mắng: "Coi thiên địa là bạn? Lại còn vọng tưởng nắm trong tay thiên địa trật tự, đúng là muốn làm chúa tể, ta thấy loại đầu lợn như ngươi đáng cắt ngàn vạn đao."

Hắc Thủ trôi nổi giữa thế gian, mỗi khi có đại sự kiện phát sinh tất có bóng dáng y, quả thật y nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, bằng không thiên giai cao thủ đã không gán cho ác danh đó.

Hiện tại, Thần Nam đang bị truy sát không còn đương lên trời hay xuống đất, ai cứu được hắn? Trong phiến lịch sử thời không tìm đâu ra cao thủ, tìm ai đây? Vừa mới qua Thái cổ đại chiến, tựa hồ những người có thể nghĩ được đều bế quan. Lúc này không ai có thể xuất thủ bởi còn đang lặn ngụp trong tử vong đấu tranh.


Lần thích sát thất bại này ngược lại bị Hắc Thủ truy sát không còn đường lên trời hay xuống địa ngục.

Thần Nam cười khổ, cầu người chi bằng cầu mình, nhờ chính mình vẫn là hơn cả.

Nhưng hiện tại có mạnh cũng vô dụng, Tiểu Phượng Hoàng và Long Bảo Bảo đã khôi phục cảnh giới đỉnh cao, nhưng trong lịch sử thời không, có sức cũng không thể phát huy, căn bản không xuất thủ được.

Chúng chưa đạt đến nghịch thiên chi cảnh để chiến đấu ngay trong dòng lịch sử.

Có sức mạnh mà không thể quyết chiến! Nên nhớ Hắc Thủ đã kinh qua trận chiến Thái cổ, thân thụ trọng thương, đây là cơ hội cực tốt để giết y nhưng đang tiếc không thể tận dụng.

Sau cùng, Thần Nam bay về Đông Hải mênh mang, chợt cảm thấy dao động của Thiên giai cao thủ.

Hắn mang bọn Long Bảo Bảo nhang chóng bay trên tầng không của vùng biển ngút ngàn sóng biếc, không biết phi hành bao nhiêu ngàn dặm, phía trước chợt dấy lên dao động tinh thần nhợt nhạt: "Ô ô… chết rồi, chết rồi, đều chết rồi, Độc Cô Bại Thiên, Thời Không đại thần đã chết, Ma Chủ xong rồi, Quỷ Chủ cũng không ổn, ô ô…còn lại một lão đầu tử tồi tệ này vẫn sống trơ trơ, có ý nghĩa gì? Ô ô…tuy ta không quen thuộc sức mạnh thời không nhưng quay về một năm thì được, ta phải về Thái cổ chiến tử. Ta muốn chết… ô ô…"

Thần Nam vận dụng thiên nhãn thông quan sát, chỉ thấy thủ mộ lão nhân ở ngoài ngàn dặm, đang nghịch chuyển thời không bèn nóng nảy gọi: "Đợi đã."

Nhưng thủ mộ lão nhân đã nghịch chuyển thời không đi mất, hắn xung động muốn chửi cha mắng mẹ, chỉ thiếu chút xíu mà lỡ mất cơ hội gặp Thủ Mộ lão nhân. Lão đầu tử đáng ghét này lại lựa đúng thời điểm vừa cho người ta hi vọng rồi dập tắt ngay.

Hiện tại họ bị Quảng Nguyên trong tương lai cấm cố tại phiến thời không này, căn bản không thể nghịch chuyển thời không đuổi theo. Thần Nam thở dài tuyệt vọng, Thủ Mộ lão nhân tương lai không nhận ra hắn cũng bởi hôm nay không tương kiến được.

Hắn đã tuyệt vọng, lẽ nào thật sự chết trong phiến lịch sử thời không này?

Chính lúc tuyệt vọng suy sụp này, một cái thân ảnh đột ngột hiển hiện ra trước đám người, sau đó một tay y xuất chưởng đối bính với cự chưởng của Hắc Thủ.


Ầm!


Không gian nứt vở, dòng chảy năng lượng điên cuồng chảy ra.

Đám người Thần Nam ngây người trong giây lát, sau đó mở lớn mắt nhìn chằm chằm thân ảnh kia. Đó là một đầu rực rở tóc dài như lửa, mặc lấy tử kim long y, thân ảnh này đối với bọn họ không xa lạ.


Đế đại ca!
Thần Nam kinh hỉ vạn phần hô lên, không nghĩ đến thật không dám nghĩ đến vị đại ca này lại có thể xuất hiện ở nơi này.


Ngẫu mễ đầu phát, Đế lão đại xuất hiện, chúng ta được cứu rồi
Long bảo bảo hưng phấn kêu lên.


Nghịch Thiên cấp, làm sao sẽ! hỗn độn khí là Hỗn Độn tộc nhân, Hỗn Độn tộc còn có cao thủ ư? tiểu bối ngươi có biết ngươi đang làm gì?


Quãng Nguyên bị một chưởng cản lại, có chút kinh ngạc khi thấy được có một kẻ xuất hiện bày ra Nghịch Thiên cấp thực lực, bất quá nhanh sau đó hắn phát hiện ra kẻ này có Hỗn Độn khí tức hơi thở, cho nên hắn lầm tưởng là Hỗn Độn tộc thành viên.


Từ Hokage Bắt Đầu Làm Hậu Trường Hắc Thủ
, thể loại hắc thủ sau màn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thứ Nguyên Chi Môn.