Chương 113: Nụ hôn đầu tiên (5)


Mau nghe máy đi chứ, khốn kiếp.

Phút thứ một trăm hai mươi lăm, đây đã là lần thứ ba cô gọi vào số điện thoại của anh, nhưng vẫn không ai nhấc máy.

Phút thứ một trăm hai mươi sáu, phút thứ một trăm hai mươi bảy…

Đến cuối cùng, chính cô cũng không rõ mình đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại. Cô như biến thành một chiếc máy chỉ chuyên gọi điện thoại mà thôi, ngón tay cứ không ngừng ấn xuống một cách máy móc.

Tút… tút… tút…

Trong mơ màng, cô như nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên đứt quãng đâu đây. Cô lắng tai nghe, tiếng chuông kia đang ở ngay bên ngoài văn phòng, càng lúc càng gần, khiến cô không khỏi đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.


Rầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên.

Hai cánh cửa chậm rãi bật mở, một dáng người cao dong dỏng bước vào, đi thẳng về phía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

Cô đánh rơi chiếc điện thoại di động trong tay.

Không giống như mẹ, Utah Tụng Hương sẽ không đột nhiên biến mất.

Anh đã quay về bên cô rồi.

Nghĩ đến đây, cô lập tức choàng tay lên vai anh, kiễng chân, hôn lên đôi môi anh.

Suy đi nghĩ lại, có vẻ lời anh nói cũng không sai. Hôm nay chính là ngày kỷ niệm nụ hôn đầu của Tô Thâm Tuyết.

Mãi đến năm hai mươi bảy tuổi, cô mới muộn màng trao đi nụ hôn chất chứa trọn vẹn tình yêu trong lòng mình cho một người khác.

Cô ngậm lấy bờ môi anh, vụng về trằn trọc. Khi lướt đến khóe môi anh, cô thoáng dừng lại, nói thật khẽ:
Em không biết cách thở, dạy em với.


Cô giáo ơi, một cô gái mà lại nói ra những lời như thế, có phải quá mất mặt rồi không?

Nhưng không sao cả, chỉ cần em kiên định tiến về phía anh ấy, cho dù đó có là một hành trình dài tận trăm nghìn mét, dù em có phải đi mười mét, năm mươi mét hay bao xa đi nữa thì cũng chẳng sao hết. Bởi lẽ, điều quan trọng nhất vẫn là hai người bọn em không hề đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Nếu có một ngày một trong hai người bọn em lệch khỏi quỹ đạo ấy, em và anh ấy sẽ không thể nào có thể ở bên nhau được nữa.

Mà lúc này đây, em có thể khẳng định rằng, em không hề đi sai hướng, mà anh ấy cũng vẫn còn đứng ở nơi ấy bấy lâu nay.

Trong đôi mắt anh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, hai chân cô vẫn không ngừng run lẩy bẩy.

Lần đầu tiên cô mới biết, hóa ra sức lực của đôi môi lại có thể mạnh mẽ đến thế. Trong một lúc, cô cảm thấy mình và anh như đang giao tranh kịch liệt, không ai chịu nhường ai, càng lúc càng muốn nhiều hơn, càng lúc càng nôn nóng, như hận không thể chờ đến tận khi màn đêm buông xuống.

Dường như anh cũng không khá hơn cô chút nào. Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng hơn bất cứ nhiệt độ nào trên đời này.

À đúng rồi, lúc này đây, chính bản thân cô cũng không biết mình đã học được cách thở hay chưa nữa.

Hai người cứ thế nhìn nhau đắm đuối.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Utah Tụng Hương mắng khẽ.

Giọng Christie vang lên từ bên ngoài cánh cửa:
Ngài Thủ tướng, Bộ An ninh gọi điện đến.


Màn đêm dần buông xuống.

Anh và cô quay về với cách thức chung sống trước đây. Chắc rằng, ngay cả các nhân viên thử việc có nhiệm vụ phục vụ bữa tối và Christie cũng không hề nhận ra chút khác thường nào qua nét mặt của Nữ hoàng và Thủ tướng.

Tin tức Thủ tướng bị mất liên lạc cuối cùng vẫn truyền đến Quốc hội.

Vào thứ Hai, Utah Tụng Hương sẽ phải dự phiên điều trần đối với sự kiện mất liên lạc này.

Anh ghét nhất là phải tham dự phiên điều trần. Đã không ít lần anh thầm oán trách, cái gọi là phiên điều trần cũng chỉ là một dịp để mấy lão già phải dùng răng giả kia cậy già lên mặt mà thôi.

Biết chuyện ngày mai phải tham dự phiên điều trần, anh liền quay sang nhìn cô với vẻ bất mãn, cứ như thể thủ phạm dẫn đến việc mọi người mất liên lạc với anh suốt một trăm bốn mươi tám phút kia là cô không bằng.

Như vậy, suốt một trăm bốn mươi tám phút này, ngài Thủ tướng đã đi đâu?


Bị kẹt trong tàu điện ngầm.
Anh giải thích như thế đấy.

Mà thật vậy, do lỗi vận hành của các kỹ thuật viên, hệ thống giao thông công cộng của thành phố Goose hôm nay đã rơi vào trạng thái tê liệt suốt ba tiếng đồng hồ. Thời gian này cũng có vẻ phù hợp với khoảng thời gian mất liên lạc với Utah Tụng Hương.

Sau khi dùng xong bữa tối, hai người cùng chơi cờ vua suốt bốn mươi phút, cũng như những gì mà Bộ phận Quan hệ công chúng của Hoàng gia và Văn phòng Thủ tướng cùng đồng lòng tuyên bố:
Nếu thời gian cho phép, Nữ hoàng và Thủ tướng sẽ đánh cờ sau khi dùng xong bữa tối.


Đúng tám giờ, hai người nắm tay nhau xuất hiện trong phòng truyền thông.

Christie đã bố trí cho họ một kênh truyền hình hạng nhất, cũng là đơn vị truyền thông có uy tín nhất thành phố Goose hiện nay.

Để giải đáp việc Bộ An ninh Quốc gia phong tỏa trung tâm thương mại khiến dân chúng bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình đã nối máy trực tiếp với người phát ngôn của Bộ An ninh

Người phát ngôn của Bộ An ninh công khai xin lỗi dân chúng, sau đó giải thích thêm, đây vốn chỉ là một sai sót khiến người ta dở khóc dở cười mà thôi.

Suốt năm mươi phút phát sóng, Utah Tụng Hương nhận ba cuộc điện thoại, Tô Thâm Tuyết cũng nhận một cuộc. Phòng truyền thông sắp xếp cho Nữ hoàng và Thủ tướng mỗi người một buồng liên lạc riêng, tuy không gian không lớn nhưng hiệu quả cách âm lại rất tốt.

Khi bản tin thời sự kết thúc, Hà Tinh Tinh lại đến chỗ Tô Thâm Tuyết thêm lần nữa:
Ông Julliard gọi điện đến, thỉnh cầu được nối máy với Nữ hoàng.


Con ngựa Ả Rập kia rất đẹp, giá thành lại không hề thấp, đương nhiên cảm ơn là việc không thể thiếu. Tuy vậy, do nghĩ đến việc lệch múi giờ, cô định muộn một chút mới gọi điện thoại cảm ơn, không ngờ con trai trưởng nhà Julliard đã gọi điện đến trước rồi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Utah Tụng Hương lại giành nhận cuộc gọi này:
Trùng hợp thật, anh cũng có chuyện cần lời khuyên của Lịch đây.


Nói đúng hơn phải là xin lời khuyên kiêm
ôn lại chuyện xưa
.

Cứ thế, anh chiếm luôn buồng liên lạc của cô, lại còn ngăn không cho cô vào trong.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.