Chương 120: Đâm chồi và héo úa (3)


Cô như đắm chìm trong thế giới của mình, thờ ơ trước hết thảy sự việc xoay quanh mình.

Tô Thâm Tuyết ngăn cản Hà Tinh Tinh định tiến lên. 8
Cô nhấn mạnh thêm:
Không phải nhóc con, là Tang Nhu.

Lúc sắp cúp máy, Tô Thâm Tuyết gọi tên Utah Tụng Hương.
Mỗi người ngồi một bên cửa.
Tô Thâm Tuyết ngồi ở căn phòng dưới ánh nắng ấy gần nửa tiếng. Trong nửa tiếng ấy, cô và Tang Nhu chỉ nói với nhau có vài câu.
Khoảng năm giờ, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương. Anh đã quên khuấy hôm nay là ngày cô ở số Một đường Jose. Nghĩ đến ngày kia chính là ngày phát sóng trực tiếp
Đường dây nóng cùng Thủ tướng,
năm ngoái Utah Tụng Hương đã trả lời hơn một trăm bảy mươi câu hỏi, năm nay còn kéo dài thêm hai mươi phút, Tô Thâm Tuyết quyết định không so đo với anh nữa.
Trong điện thoại, Utah Tụng Hương nói anh đã chuẩn bị tan làm, sau đó anh phải đi gặp một người. Tô Thâm Tuyết giật mình, định hỏi xem anh đi gặp ai, vậy mà anh lại thẳng thắn nói:
Con nhóc kia.

Ngồi ở cửa ra vào, nơi ngập tràn ánh mặt trời.
Tang Nhu thích ánh mặt trời của quốc gia này. Nó rực sáng, chứa chan hy vọng, mang lại cảm giác bình yên. Tang Nhu tin tưởng, có một ngày chúng sẽ gột sạch vết nhơ và tội ác trên cơ thể cô.
Nữ hoàng, Nữ hoàng Thâm Tuyết.
Cũng như lời nói cửa miệng của mọi người ở quốc gia này,
Nữ hoàng của chúng tôi là biểu tượng tốt đẹp nhất.
Tang Nhu cũng cảm thấy như vậy sau gần nửa tiếng ngồi cùng cô dưới ánh nắng mặt trời.
Từ góc độ này, Tang Nhu có thể thấy chiếc xe cổ kiểu dài màu hồng, cùng với đường nét phần đầu của người phụ nữ trẻ chiếu lên cửa sổ. Cô ấy không đội mũ rườm rà, cũng không chải chuốt tóc tai cầu kỳ, thậm chí còn để mái tóc dài lệch ngôi phổ biến khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng, chỉ liếc nhìn bóng hình chiếu lên cửa sổ xe ấy đã đủ để người ta có cảm giác
cô ấy thật đặc biệt.
Nghĩ kỹ lại, đó chính là thần thái, thần thái đặc trưng của Nữ hoàng.
Trước khi Tô Thâm Tuyết đến đây, có người đã thông báo cho Tang Nhu biết, lát nữa Thủ tướng sẽ đến gặp cô.
Mấy ngày nay, Tang Nhu vẫn chìm trong trạng thái ngơ ngẩn. Sau mấy lượt suy tư, cô mới nhớ tới
ngài Thủ tướng
mà người đó nói đến là ai.

Ý của chị là, hy vọng em có thể tìm được cảm giác thân quen như ở nhà tại Goran.


Em hiểu. Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ.

Tang Nhu không hề nhận ra có người xuất hiện bên cạnh. Tô Thâm T6uyết ngồi xuống bên khung cửa, húng hắng một tiếng. Dường như âm thanh ấy đã làm Tang Nhu giật mình. Cô vội vàng quay đầu lại, đôi mắt như hươu c5on bất chợt không biết nên hướng về đâu, cô ấp úng gọi:
Nữ hoàng… Nữ hoàng…

Tô Thâm Tuyết ra hiệu im lặng với Tang Nhu.
Tô Thâm Tuyết vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út. Tang Nhu từng hờ hững liếc nhìn nó một lần. Dưới ánh nắng chói lọi, khó có thể không nhận ra luồng sáng từ viên kim cương khảm trên nhẫn, mà cô cũng mang tâm tư nhỏ nhoi mong nó được nhìn đến.
Cái nhìn liếc qua chiếc nhẫn quá chóng vánh, cô không thể nào đón nhận được chút thông tin gì từ ánh mắt ấy. Phần lớn thời gian, cô ấy vẫn luôn cụp mi.
Lần thứ hai gặp mặt, Tang Nhu để lại cho Tô Thâm Tuyết ấn tượng đây là một cô gái luôn rất đề phòng xa cách
Trong nửa tiếng, hai tay Tang Nhu luôn đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng xuống, mười ngón tay duỗi thẳng. Đây là tư thể phòng ngự trong tâm lý học.
Cô đưa mắt nhìn chiếc xe cổ màu hồng nhanh chóng rời đi rồi mất hút.
Nơi đây chỉ còn lại một mình cô. Cô chậm rãi vươn tay, để ánh nắng rơi lên đầu ngón tay, là nhiệt độ và màu sắc sáng ngời mà cô thích nhất.
Dù rằng… dù đã biết tất cả về anh, tin tức vẫn làm trái tim cô đập loạn nhịp. Cô khi đứng khi ngồi, trong lúc nhấp nhổm không yên, cô đã bật máy vi tính lên với ý định muốn hiểu rõ về quốc gia nơi anh trai sống. Hình như không phải, bởi vì cô đã gõ tên một người trên thanh tìm kiếm.
Gõ xong, tin tức xuất hiện nhiều đến mức cô phải giật mình. Cũng phải thôi, Thủ tướng của một đất nước đương nhiên có nhiều tin quan trọng.
Nếu người đến đây thăm cô có lòng tốt, cũng như khi cô ấy đeo vòng hoa sơn trà lên tay cho cô. Nếu… nếu không phải vì những nhân tố khác, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Tang Nhu sẽ thể hiện sự ngưỡng vọng ngợi ca từ tận đáy lòng như những người dân khác ở đất nước này.
Cô không ca ngợi nổi, nhưng tuyệt đối không phá hoại.
Trước khi đến, cô đã biết cuộc sống mấy năm gần đây của Tang Nhu qua thông tin không lưu lại từ Lý Khánh Châu, chính xác mà nói là cuộc s3ống sinh tồn. Quãng thời gian dài sống trong sự kiểm soát của đám buôn người của Tang Nhu không được ghi vào tư liệu cá nhân, cũng mãi mãi không 9xuất hiện trên giấy tờ.
Cởi giày, cô bước chân không lên sàn gỗ.
Thì ra trên đời thật sự có người như vậy, một người khiến vị thần vận mệnh cam tâm tình nguyện dâng tặng bằng hai tay: Từ xuất thân đến dung mạo; từ đôi giày dưới chân đến trang sức trên mái tóc cô; từ nụ cười ngây thơ đến người chồng xứng đôi. Dù là thứ không đáng giá nhất của cô ấy, cũng sẽ làm người thường mơ mộng cả đời phải không?
Tô Thâm Tuyết, tên cũng đẹp.
Ở bãi đậu xe khu nhà khách, cách bức tường thấp, Tô Thâm Tuyết quay đầu lại nhìn căn phòng của Tang Nhu.
Cô không biết mình muốn nhìn thấy hay muốn tìm hiểu điều gì, cũng như cô không biết tại sao mình lại tới đây.
Đến đây, Tô Thâm Tuyết không biết phải nói gì nữa, còn Tang Nhu vẫn chìm trong trạng thái tĩnh lặng.
Lúc rời đi, Tô Thâm Tuyết nghĩ, nếu Utah Tụng Hương có mặt, liệu có còn gọi Tang Nhu là
nhóc con
nữa không. Dù là giọng điệu trả lời hay ngôn ngữ cơ thể, sự bình tĩnh của Tang Nhu đã vượt xa độ tuổi của cô ấy rồi.
Tang Nhu nghĩ, cô phải vứt mặt nạ Zorro, chiếc nhẫn đồng và cái áo choàng đen kia vào sọt rác, sau đó chờ anh trai trở lại. Sau này anh trai đi đâu cô sẽ theo đó.
Nếu anh trai lựa chọn ở lại quốc gia này, cô cũng sẽ ở lại cùng anh. Rồi có một ngày, cô cũng sẽ trở thành một người dân Goran, nhìn
ngài Thủ tướng
bằng ánh mắt và tâm tư của người Goran, cất giọng kiêu ngạo như một người Goran, dõng dạc nói:
Ngài Thủ tướng của chúng tôi ưu tú toàn diện.

Lại nữa, lại nữa!

Ngài Thủ tướng!
Cô nhắc nhở một lần nữa,
Cô ấy không phải nhóc con, cũng không phải chó con mèo con. Người anh đến thăm là cô gái đã tròn mười tám tuổi. Cô ấy là Tang Nhu.

Tin tức liên quan đến anh còn có…
Người dân đất nước này nói:
Nữ hoàng của chúng ta là biểu tượng tốt đẹp nhất.
Họ còn nói:
Nữ hoàng và Thủ tướng là cặp đôi trời sinh. Họ là thanh mai trúc mã, thời gian là bức tường thành vững chắc nhất cho tình yêu của họ. Chúng tôi tin tưởng rằng không ai có thể chia cách họ.
Lúc đọc đến đây, Tang Nhu tắt máy tính đi.

Tụng Hương.
Giọng cô khản đi,
Em hy vọng trước mặt cô ấy, anh hãy thể hiện mình là Thủ tướng của quốc gia, chứ… chứ không phải bạn của anh trai cô ấy.

Sau một thoáng trầm mặc.

Cần giúp đỡ gì thì có thể tìm chị, hoặc tìm… tìm ngài Thủ tướng.


Vâng, cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ.


Sau này, em có thể coi nơi này như nhà của em.


Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ.


Tô Thâm Tuyết, anh không đáng tin đến vậy sao?!
Utah Tụng Hương trầm giọng.


Không, không phải.
Cô ấp úng,
Em thu hồi lại lời vừa nói, sau… sau này em sẽ chú ý.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.