Chương 122: Đâm chồi và héo úa (4)



Em cũng có trách nhiệm với em gái của cậu ấy.
Ngài Thủ tướng chủ yếu muốn nói với cô rằng, Tang Nhu là trách nhiệm chung của cả 8hai người họ.

Anh không nói đây là trách nhiệm của một mình anh là tốt rồi. Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh, có vẻ anh c3òn định vứt luôn trách nhiệm này cho cô nữa là đằng khác.
Trước đây, được trở thành một thiếu nữ ăn mặc theo phong cách Gothic chính là ước mơ thời niên thiếu của Tô Thâm Tuyết.
Chính vì vậy, lúc này đây, cô có hơi ghen tỵ với Tang Nhu. Chiếc áo khoác thể thao trên người cô gái trước mắt lại càng chướng mắt.
Mặt Tang Nhu tái nhợt, tay lại càng không hồng hào. Men theo mấy sợi gân xanh không ngừng trải rộng trên mu bàn tay Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy mấy vết trầy trên khuỷu tay của cô gái đối diện. Vết trầy rất sâu, có vẻ như chỉ mới khép miệng. Nghe Lý Khánh Châu nói, trên hành trình đi theo những kẻ kia từ thành phố này đến thành phố khác, Tang Nhu đã dùng cách này để khiến mình không lệ thuộc vào tác dụng của morphine.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết lại thở dài, đưa túi giấy cho Tang Nhu.

Em là Nữ hoàng, mà Daniel lại là một người đã có cống hiến vô cùng vĩ đại với qu6ốc gia.

Được rồi, nghe cũng có lý đấy.
Tô Thâm Tuyết đưa Tang Nhu đến một cửa hàng chuyên may trang phục cho Hoàng gia. Dù sao Tang Nhu cũng cần một bộ quần áo trang trọng vào lễ sắc phong. Sau đó, hai người còn cùng đến Trung tâm Thương mại.
Câu hỏi đặt ra là, Nữ hoàng cũng đi dạo Trung tâm Thương mại sao?
Chính vì vậy, không ít dân chúng nhiệt tình còn gọi điện thoại phản ánh vấn đề này với Hoàng gia, kiến nghị khi Nữ hoàng đi dạo Trung tâm Thương mại hay siêu thị cần dẫn theo nhiều vệ sĩ hơn. Tuy nhiên, dám chắc rằng, những nhân viên tổng đài nhận được loại cuộc gọi này đều sẽ thầm khinh bỉ Hoàng gia dối trá. Bởi lẽ, hai vệ sĩ đi theo Nữ hoàng đi dạo quanh chỉ là để mọi người nhìn mà thôi. Trên thực tế, trong phạm vi mấy mét xung quanh Nữ hoàng, mười người thì phải có đến tám, chín người đàn ông cường tráng đang mặc thường phục là vệ sĩ của cô.
Một sự thật khác nữa là, Nữ hoàng không cần mua sắm.
Lúc này đây, Tang Nhu vẫn còn đang mặc bộ quần áo mà Utah Tụng Hương đã mua cho mình.
Nói cũng lạ, thứ
trang phục trẻ em
theo lời Utah Tụng Hương lại rất hợp với vóc dáng của Tang Nhu. Chiếc áo hoodie thể thao với họa tiết hình gió theo phong cách Gothic khoác lên dáng người gầy nhom như cái sào của cô, kết hợp với gương mặt tái nhợt khiến Tang Nhu khá giống một thiếu nữ Gothic bước ra từ truyện tranh, vừa tinh quái lại vừa thần bí u tối.
May mắn thay, tình trạng của Tang Nhu không quá tệ, chỉ cần hai tháng là đã có thể hoàn thành đợt trị liệu đầu tiên. Sau đợt trị liệu này, cô sẽ không còn xuất hiện triệu chứng như tối qua nữa. Tiếp theo đó chỉ cần uống thuốc đúng giờ. Trong khoảng thời gian từ nửa năm đến một năm tới, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi sự phụ thuộc do morphine gây ra.
Tuy nhiên, trước khi Tang Nhu vào trung tâm cai nghiện, có vài vấn đề cần phải được giải quyết trước đã.
Tô Thâm Tuyết chọn lấy một bộ quần áo rồi đưa cho Tang Nhu, ánh mắt Tang Nhu đầy vẻ khó hiểu.
Nhìn cái gì chứ? Người đứng trước mặt cô chính là Nữ hoàng đấy.
Cô có một ekip chuyên mua sắm giúp mình, chưa kể một số chi nhánh của các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới cũng sẽ điều động quản lý mang các mẫu mới nhất đến Cung điện Jose theo định kỳ.
Thỉnh thoảng, cô cũng cần ra ngoài mua sắm, mỗi năm chừng vài lần. Khi ấy, các cửa tiệm hàng hiệu đã hợp tác lâu năm với Cung điện Jose sẽ nhận được cuộc gọi từ phía Hoàng gia, sau đó sẽ tiến hành giải tỏa khách hàng trong tiệm và bãi đỗ xe VIP trước khi Nữ hoàng đến.
Tô Thâm Tuyết sầm mặt giao bộ quần áo cho Hà Tinh Tinh, chẳng thèm đếm xỉa đến Tang Nhu thêm nữa.
Hà Tinh Tinh truyền đạt lại chính xác những lời mà Tô Thâm Tuyết muốn nói cho Tang Nhu, tuy vậy Tang Nhu vẫn không nhận lấy quần áo.

Bộ quần áo này vừa mới được giặt xong, tôi bảo đảm nó rất sạch sẽ.


Trang phục này thích hợp với cô hơn.
Hà Tinh Tinh nói đầy thiện chí, mấy nhân viên bán hàng còn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm đấy, không thể bắt nạt người khác được.

Anh đã chịu trách nhiệm đưa cô ấy về đây rồi, tiếp theo đến ph9iên em đấy.
Anh nói.

Vì sao?

Có chứ, Nữ hoàng không chỉ đi dạo Trung tâm Thương mại, cô còn đi dạo cả siêu thị nữa cơ.
Ảnh chụp Nữ hoàng đi mua sắm trong Trung tâm Thương mại và siêu thị lan truyền rộng rãi trên mạng được dân chúng bàn tán xôn xao. Trong đó, ảnh chụp Nữ hoàng chất hàng hóa mua được từ xe đẩy siêu thị vào cốp sau xe chính là hình ảnh được ủng hộ nhất. Mà cách Nữ hoàng sắp xếp mấy chiếc túi mua sắm rất gọn gàng ngăn nắp lại càng để lại ấn tượng khó phai trong lòng mọi người.
Tang Nhu quá gầy, cho dù có mặc quần áo kích cỡ nhỏ nhất trông vẫn rất thùng thình.
Sau khi thử gần mười mấy bộ trang phục nhưng vẫn không có bộ nào ổn, cuối cùng Hà Tinh Tinh chỉ đành đưa số đo của Tang Nhu cho quản lý cửa hàng.
Bộ quần áo thể thao có hoa văn Gothic mà Tang Nhu vừa thay ra được nhân viên cho vào túi giấy, sau đó lại bị Tô Thâm Tuyết giành cầm lấy trước, thầm không muốn trả lại cho Tang Nhu.
Không kịp cầm lấy chiếc túi giấy kia, sắc mặt Tang Nhu cũng tái nhợt hơn.
Đương nhiên, những người dân tình cờ bắt gặp Nữ hoàng dạo quanh Trung tâm Thương mại không thể nhìn thấy bóng dáng của các nhiếp ảnh giả kia. Bởi họ đều ẩn nấp trên xe rồi.
Còn về việc Nữ hoàng đi dạo Trung tâm Thương mại hay siêu thị có dẫn vệ sĩ theo không ư? Có, nhưng chỉ có hai người, trong đó một người còn kiêm luôn tài xế.
Không chỉ thế, vài người tinh mắt còn tìm thấy mấy món hàng giảm giá trong túi mua sắm của Nữ hoàng. Câu
Ngay cả Nữ hoàng của chúng ta cũng có hứng thú với hàng giảm giá
chính là câu nói thường xuyên được nghe thấy từ những người dân thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội.
Trên thực tế, mấy bức ảnh chụp Nữ hoàng đi dạo Trung tâm Thương mại hay siêu thị đều là kiệt tác của nhiếp ảnh gia hàng đầu Hoàng gia.
Tựa như hôm nay, khi cả mấy người họ đến đây, mấy cửa hàng flagship đều đã treo biển tạm ngừng kinh doanh.
Tô Thâm Tuyết để nhân viên bán hàng chọn trang phục cho Tang Nhu. Dù sao Tô Thâm Tuyết cũng không có kinh nghiệm về chuyện chọn quần áo cho một cô bé mười tám tuổi. Nhưng nghĩ đến việc Utah Tụng Hương cứ không ngừng nhấn mạnh hai chữ
trách nhiệm
với mình, cô chỉ đành vờ vịt đưa ra vài ý kiến.
Thế là, đến trưa, Tô Thâm Tuyết đành đến nơi ở của Tang Nhu thêm lần nữa.5
Sắc mặt của Tang Nhu có vẻ tái nhợt hơn hôm qua, hai nhân viên y tế đang thay phiên nhau chăm sóc cô, quanh gian phòng còn thoang thoảng mùi nước khử trùng. Chỉ tháng sau thôi, cô sẽ bị đưa vào trung tâm cai nghiện.
Để duy trì hình tượng của một Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết không tiện nổi giận, chỉ dịu dàng khuyên nhủ:
Bây giờ em đã mười tám tuổi, đã qua tuổi mặc quần áo trẻ em rồi.
Nói rồi, Tô Thâm Tuyết lại thở dài:
Cũng không biết Tụng Hương nghĩ sao nữa? Sao lại xem một thiếu nữ mười tám tuổi như một đứa trẻ cơ chứ?

Sau khi chần chừ một lúc, Tang Nhu cũng chịu nhận lấy bộ quần áo.

Ngày mai hẵng thay có được không?
Tang Nhu vẫn một mực không chịu nhận lấy.
Cô gái này cũng cứng đầu thật. Nhưng sự bướng bỉnh này có phải đến từ bộ quần áo ấy không? Hay là bởi vì người đã mua nó?
Trong thoáng chốc, Tô Thâm Tuyết hơi không vui. Utah Tụng Hương còn chưa mua quần áo cho cô bao giờ đâu đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.