Chương 131: Xuân đi xuân lại về (2)


Dõi mắt khắp Goran này mà xem, chẳng lẽ còn có người đàn ông nào khác dám ôm chầm lấy Nữ hoàng như thế sao.

Sau khi hoàn thành chuyến 8công du ở Nam Phi, Tô Thâm Tuyết có ba ngày nghỉ, mà suốt thời gian ấy, cô đều ở tại số Một đường Jose.

Vậy anh cứ hít thở không khí cho thoải mái đi.


Ừ.

Ngày thứ hai, cô cũng tiễn anh đi 6làm rồi chờ anh tan làm. Hôm đó, hai người làm ba lần, trong đó còn có một lần vào ban ngày. Buổi trưa, anh quay về đúng lúc cô đang thay quầ5n áo trong phòng thay đồ. Cả buổi sáng hôm ấy, anh đều phải quanh quẩn trong Quốc hội. Goran vốn là một dân tộc du mục, văn hóa súng ống cũng đã ăn sâu bén rễ từ lâu. Sau khi
Sự kiện Blue Lake
dần bị một số người lãng quên, đảng phái ủng hộ súng ống lại bắt đầu manh nha trỗi dậy, hai phe phái cứ thế lời qua tiếng lại không ngừng.

Đám người đó làm anh bực chết đi được.
Trong phòng thay đồ, anh ép cô sát vào một góc, miệng lẩm bẩm. Chỉ cần nhìn thấy hàng mày nhíu chặt của anh thôi, cô đã cảm thấy bực hết cả phần anh rồi. Cô chỉ biết khẽ vuốt ve trán anh, nói mấy câu ngốc nghếch như,
Đừng bực nữa, cả em và anh đều ghét bọn họ
để cặp lông mày của anh giãn ra thành một đường cong vô cùng đẹp.
Lần tiếp theo nghe thấy tin tức của Tang Nhu là một tuần sau khi Tô Thâm Tuyết hoàn thành chuyến công du Nam Phi. Hà Tinh Tinh giúp Tang Nhu chuyển cho Tô Thâm Tuyết một món quà. Đó là một chiếc đồng hồ cát thủ công cao cấp.
Ngày thứ hai sau khi Tô Thâm Tuyết quay về Goran, Tang Nhu đến Cung điện Jose, nói rằng muốn chào tạm biệt Nữ hoàng.
Chủng viện mà Tang Nhu theo học cũng có chút danh tiếng tại Goran. Mặc dù được xưng là Chủng viện, nhưng ngôi trường này vẫn lấy tôn chỉ phục vụ xã hội làm đầu. Rất nhiều người đứng đầu các tổ chức phúc lợi xã hội ở Goran đều xuất thân từ học viện này. Tang Nhu cũng chọn theo học ngành Công tác xã hội.
Lúc món quà thủ công cao cấp tỏa ra ánh sáng xanh lam nhạt được giao đến tay Tô Thâm Tuyết, Tang Nhu đã đến phía Đông học tập rồi.
Như vậy cũng tốt.
Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh gọi điện cho Chủng viện nơi Tang Nhu theo học.
Cứ thế, để không quấy rầy thời gian
hóng mát
của anh, cô có tức tối cũng không dám lớn tiếng. Hai người cứ thế đứng trong không gian chật hẹp nhìn qua liếc lại, dần dà, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Vẫn là Thâm Tuyết ngoan.
Anh nói.
Người đứng đầu Chủng viện lại bảo đảm thêm lần nữa để Nữ hoàng và Thủ tướng yên tâm, còn hứa hẹn sẽ thường xuyên báo cáo tình hình của Tang Nhu cho Nữ hoàng.
Tô Thâm Tuyết đã sớm đoán ra được, Chủng viện này là do chính Văn phòng Thủ tướng đưa ra cho Tang Nhu chọn lựa.
Đôi mắt hút hồn của anh nhìn cô, miệng không ngừng kêu bực, trong khi giọng điệu lại chẳng có vẻ gì là bực cả:
Đám người đó làm anh bực chết đi được, anh phải đi hít thở không khí trong lành một chút.
Câu nói này đã giải thích lý do vì sao anh có mặt ở đây lúc này. Đôi mắt đẹp kia cứ nhìn cô mãi, khiến cô khó nén cảm giác ngại ngùng.

Đi ra ngoài hóng mát là một ý kiến hay.
Cô ấp úng nói. Cô vốn còn định nói với anh rằng, muốn hít thở không khí thì phải ra vườn hoa thoáng đãng mới đúng. Đây là phòng thay đồ, hóng mát trong phòng thay đồ thì hơi kỳ quặc đấy.

Bây giờ anh vẫn đang hóng mát sao?


Đúng thế.

Trong điện thoại, Tô Thâm Tuyết nói chuyện với người phụ trách của Chủng viện về học viên mới tên Tang Nhu kia, còn nhấn mạnh đó là em gái một người bạn thân thiết với Nữ hoàng và Thủ tướng.
Tuy cách nói này không chính xác một trăm phần trăm, nhưng cũng có đến tám mươi phần trăm thật lòng. Sự chân thành này xuất phát từ lòng tôn trọng và cảm kích đối với linh hồn bất khuất đang yên nghỉ dưới băng ghế dài màu trắng kia.
Tuy vậy, cuối cùng cô lại không nói thêm gì.

Anh cũng cảm thấy đó là một ý kiến hay.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy nói mấy lời trẻ con như thế.

Em ngoan á?
Cô khẽ hỏi.
Tang Nhu sẽ trở thành học viên của một Chủng viện nằm ở phía Đông của Goran, cách thành phố Goose chừng ba trăm hai mươi hai kilomet.
() Chủng viện: (tiếng Latinh: seminarium, vườn ươm, trước đây còn gọi là nhà tràng) là nơi đào tạo các chủng sinh, tu sĩ Công giáo trở thành linh mục.
Ba ngày qua, Tô Thâm Tuyết cho rằng mình đã nhận được một vài thứ, ngay cả khi vẫn chưa hoàn toàn sở hữu, cô tin rằng mình cũng đã có thể chạm vào chúng rồi.
Ít nhất, trong màn đêm bao phủ, anh không ngừng thì thầm bên tai cô, khiến cô tin rằng, cô thuộc về anh, mà anh cũng thuộc về cô. Cô chìm sâu trong ảo giác của bóng đêm, thả mình vào lời nói dịu dàng của anh, khiến bản thân quên đi buổi tối tại biên giới Syria, quên đi cô gái tên Tang Nhu kia.

Ừ, Thâm Tuyết ngoan nhất.

Dần dần, đầu óc cô chậm rãi quay cuồng, chỉ có thể chiều theo ý anh. Cô cắn chặt môi, nhìn chằm chằm lên trần nhà không ngừng lắc lư bên trên.
Khi kết thúc, ngay cả cà vạt anh cũng không cần chỉnh lại, còn cô thì phải vịn vào tay nắm cửa mới có thể đứng thẳng người. Môi anh khẽ khàng đặt lên trán cô:
Anh đi đây.

Cô gật đầu, không lo chỉnh lại quần áo, chỉ biết ngây ngô hỏi:
Tụng Hương, bây giờ anh còn cảm thấy bực nữa không?

Trong ba ngày này, Tô Thâm Tu3yết quả thật không bước chân ra ngoài nửa bước, mà ngoài lúc phải đi làm việc, Utah Tụng Hương cũng thoái thác mọi lịch trình.
Ngày đ9ầu tiên, cô tiễn anh đi làm, chờ anh tan làm thì cùng anh dùng bữa. Đêm đó, hai người làm hai lần.

Không bực, không còn bực chút nào nữa hết.

Nghe thấy thế, cô liền nở nụ cười hài lòng.
Khi ấy, đã có mấy trường học được đưa đến trước mặt Tang Nhu, trong đó còn có một trường học ở ngay tại thành phố Goose. Tuy vậy, Tang Nhu không chọn ở lại thành phố Goose mà chọn học tại Chủng viện phía Đông cách rất xa nơi này. Đây cũng là điều khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy bất ngờ.

Đêm đó cũng là một ngày Tô Thâm Tuyết ở số Một đường Jose.

Cô hỏi Utah Tụng Hương về chuyện của Tang Nhu, hỏi anh có biết chuyện Tang Nhu chọn học tại một Chủng viện ở phía Đông hay không. Anh thản nhiên đáp rằng mình biết. Nhưng khi cô hỏi thêm rằng anh có ý kiến gì không, anh chỉ khẽ nhíu mày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.