Chương 133: Xuân đi xuân lại về (3)


Giữa tháng Mười một, Lý Khánh Châu phát hiện ra một chồng thư chưa được mở trong phòng hồ sơ.

Mười mấy lá thư đặt trong hộp 8hồ sơ không được dán giấy ghi chú, những lá thư giống hệt nhau, nét chữ cũng giống hệt nhau.
Lựa chọn thứ nhất phù hợp với công việc của anh ta, còn lựa chọn thứ hai phù hợp với bản tính con người anh ta.
Lý trí nói với Lý Khánh Châu rằng anh ta phải làm theo lựa chọn thứ nhất, nhưng xét về mặt tình cảm… Cuối cùng Lý Khánh Châu lại nhớ đến đôi mắt như hươu con kia. Chủ nhân đôi mắt ấy đã bất hạnh như vậy, anh ta không thể chà đạp lên sự bất hạnh của cô ấy thêm nữa. Có lẽ viết thư cho người đó là chỗ dựa duy nhất của cô vào lúc này.
Mở hòm hồ sơ ra, như anh ta đoán, có thêm mấy chục lá thư, nhưng vẫn chưa có ai mở những lá thư đó ra.
Một tuần sau, lúc Lý Khánh Châu một lần nữa mở hộp hồ sơ ra, toàn bộ năm mươi lá thư đã được mở ra.

Tiểu Nhu
,
Tiểu Nhu
,
Tiểu Nhu
rơi vào lòng bàn tay em.
Mưa đã tạnh,
Tiểu Nhu
không còn nữa, anh trai đã đi rồi.
Xem xét hộp hồ sơ chưa được đóng kín, có thể nói nội dung của những lá thư này đã làm người đọc thư bối rối.
Lý Khánh Châu đứng trước hộp hồ sơ, ngẫm nghĩ một lát thì lấy một lá thư rồi mở ra.
Em ngồi ở bệ cửa sổ viết thư cho ngài Thủ tướng, ngoài kia trời mưa tầm tã. Bên tay trái em đặt hai chậu hoa, một chậu xương rồng, một chậu cỏ bốn lá.
Hạt mưa từ mái hiên rơi xuống bể chứa nước. Ban đầu, nó là âm thanh tự nhiên chào hỏi con người. Dần dần, nó trở thành âm thanh anh trai vẫy gọi chúng ta.
Thì ra, tiếng anh trai gọi là em là thế này:
Tiểu Nhu
,
Tiểu Nhu
,
Tiểu Nhu
.
Em vươn tay đón, đón nhân tiếng gọi của anh trai.
Hiếu kỳ, Lý Khánh Châu lật sang mặt trái lá thư.
Khác với quy định thư tín quốc tế, dấu bưu điện của Goran được đóng ở mặt trái lá thư.
Nhìn đồng xu dưới mặt đất, Lý Khánh Châu thầm thở dài rồi trả thư lại hộp hồ sơ.
Có lẽ trời xanh đã cố ý sắp đặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Khánh Châu quyết định để Thượng Đế lựa chọn thay anh ta.
Anh ta lấy một đồng tiền xu, tiền xu xoay giữa không trung mấy vòng rồi rơi xuống đất.
Có lẽ, sự tồn tại của những bức thư này chỉ để thỏa mãn mong muốn thổ lộ của một bên, đối với bên kia lại không là gì cả. Mà có lẽ, những bức thư này sẽ trở thành thử thách đối với đôi nam nữ vừa kỷ niệm hai năm ngày cưới, tương lai sẽ cùng nhau trải qua rất nhiều ngày kỷ niệm kết hôn, hoặc là… Không gian bỗng ngưng trệ tại một khoảnh khắc nào đó.
Lúc đồng tiền rơi xuống đất, Thượng Đế đã đưa ra lựa chọn thay anh ta.
Là thư ký công vụ khẩn cấp số một của Thủ tướng, hiện giờ trước mặt Lý Khánh Châu có hai sự lựa chọn.
Hoặc là tiêu hủy những bức thư này rồi dọn dẹp hộp hồ sơ này đúng giờ quy định; hoặc là vờ như không thấy, để chồng thư này tiếp tục nằm trong hộp hồ sơ.
Lá thư cuối cùng được gửi vào bốn ngày trước.
Xem dấu bưu điện của tất cả các lá thư này, về cơ bản Lý Khánh Châu có thể khẳng định, những bức thư này đến từ Tang Nhu.
Tại sao Tang Nhu lại gửi nhiều thư đến một hòm thư như vậy? Cô ấy định gửi những lá thư này cho ai? Lý Khánh Châu đã loáng thoáng đoán ra được.
Đó là một cô gái tinh tế và nhạy cảm.
Văn phòng Thủ tướng có một nhân viên chuyên trách đi theo Tang Nhu. Cái gọi là đi theo chính là giúp đỡ xử lý đời sống sinh hoạt cho Tang Nhu, từ học hành đến vấn đề sức khỏe lẫn quan hệ bạn bè. Là người sở hữu huân chương Saint Laurent và là thân nhân liệt sĩ, đãi ngộ này cũng là hợp lý.
Cuối tháng trước, Lý Khánh Châu nghe được từ nhân viên chuyên trách của Tang Nhu rằng cô ấy đã thuận lợi vượt qua giai đoạn chín mươi ngày theo dõi tâm lý sau cai nghiện. Nói cách khác, hiện giờ Tang Nhu không có gì khác so với bạn bè cùng trang lứa.
Đúng là thư của Tang Nhu, đúng là thư Tang Nhu viết cho Utah Tụng Hương.
Nội dung trên lá thư không nhiều.
Đọc hết một lá thư liền tiện tay đọc lá thư khác, từ từ dần dần thành đọc hết lá thư này đến lá thư khác, đến cuối cùng mới phát hiện ra, thoáng cái đã đọc hết cả chồng thư rồi.
Có lẽ người đọc thư vốn không định xem hết, chỉ bâng quơ quẳng thư vào hộp hồ sơ trong lúc buồn phiền, không để ý hộp hồ sơ đã đóng kín chưa mà vội vã rời đi.
Nhắc đến Tang Nhu, nhân viên ấy khen không dứt miệng. Cô ta nói rất khó tưởng tượng thân thể gầy gò ấy lại chứa nghị lực mạnh mẽ đến vậy.
Nhân viên ấy còn nói với Lý Khánh Châu, bây giờ Tang Nhu đang thực hiện đợt điều trị phục hồi theo hướng dẫn của bác sĩ vật lý trị liệu, kết quả rất tốt. Tháng trước, Tang Nhu đăng ký tham gia lớp ngôn ngữ cuối tuần, học tiếng Tây Ban Nha và tiếng bản địa Goran. Các giáo viên ở Chủng viện đều rất thích Tang Nhu.
Những lá thư được cất giữ theo ngày tháng trở nên lộn xộn. Thư gửi vào tháng Mười xếp sau tháng Chín, thư gửi tháng Chín lại dồn xuống sau tháng Mười một.
Nhìn những lá thư bị sắp xếp lộn xộn này có thể phán đoán, ban đầu người mở thư ra chỉ vì tò mò.
Địa chỉ gửi chỉ có mã số hòm t3hư, tên đường và thành phố, không có tên họ người nhận thư, cũng không đề tên và địa chỉ của người gửi. Rõ ràng, mười mấy lá thư nà9y đến từ cùng một người.
Ban đầu, Lý Khánh Châu cho rằng đây là thư từ thời trước. Thời đại này, rất ít người cầm bút viết 6thư. Nhưng chất lượng và màu sắc thư từ không mang bất cứ dấu vết năm tháng nào, dấu bưu điện trên vài lá thư còn hiển thị ngày thá5ng gần đây.
Địa chỉ trên dấu bưu điện nhìn hơi quen. Sau nhiều lần nhớ lại, Lý Khánh Châu nhớ ra mình từng làm việc vài lần với trung tâm cai nghiện này. Tang Nhu đã từng ở trung tâm cai nghiện này.
Ngày tháng trên dấu bưu điện trùng khớp với giai đoạn Tang Nhu ở trung tâm cai nghiện. Lý Khánh Châu giật mình, lật từng mặt trái thư. Ngày tháng trên dấu bưu điện thay đổi, địa chỉ trên dấu bưu điện đổi từ trung tâm cai nghiện thành một thị trấn cách thành phố Goose khoảng ba trăm hai mươi hai kilomet. Tang Nhu đang theo học tại một Chủng viện ở thị trấn này.
Hiện giờ, đáng mừng hơn là mười mấy lá thư ấy chưa từng bị mở ra. Có lẽ sau này cũng sẽ không có ai mở nó ra. Cùng với năm tháng, nó sẽ trở thành tâm sự bí mật của một cô gái.
Cuộc sống luôn ẩn chứa khả năng vô tận, khả năng vô hạn ấy có thể thôi thúc sức sống tràn trề.

Ngài Thủ tướng:
Đây là lá thư thứ hai em viết cho anh. Hai ngày trước, em vừa viết thư cho anh. Em không muốn viết thư cho anh liên tục thế này, nhưng hôm nay là ngày mưa không có việc gì để làm.
Hành tinh này còn xoay chuyển đến ngày hôm nay là nhờ vào quy luật tự nhiên. Mỗi sự vật, mỗi sự việc có vẻ như tình cờ nhưng thật ra đã được sắp xếp từ trước.
Trong tháng Mười hai, Lý Khánh Châu lần nữa đến phòng tài liệu, lấy hồ sơ cần thiết. Ngẫm nghĩ một lát, anh ta mở lại hộp hồ sơ vô tình phát hiện hồi trước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.