Chương 136: Xuân đi xuân lại về (4)


Miền đông Goran, địa danh này làm trái tim Tô Thâm Tuyết giật thót.

Utah Tụng Hương ở miền Đông Goran ba ngày. Tan8g Nhu đang học ở một thị trấn ở miền Đông Goran.
Vậy mới nói, đá Utah Tụng Hương mới là cách hay mà vẹn toàn đôi bên.
Vừa có thể dạy dỗ mà cũng có thể thăm dò anh.
Utah Tụng Hương làm như không có chuyện gì xảy ra, cất tiếng chào Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh cầm thư mời nhắc nhở Tô Thâm Tuyết, tối nay cô phải tham gia nhạc hội dành cho người khiếm thị, xe đã chuẩn bị xong, còn bốn mươi phút nữa là đến giờ khai mạc nhạc hội.

Tô Thâm Tuyết, làm loạn đủ chưa?

Câu
Tô Thâm Tuyết, làm loạn đủ chưa
là giọng điệu mà cô ghét cay ghét đắng ngày trước.
Cô trốn quanh phòng, anh đuổi quanh phòng.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trốn vào góc phòng, dán người lên tường, dịu giọng gọi:
Tụng Hương.


Tụng Hương.
Cô nhìn anh,
Anh có thể… có thể làm như không nhìn thấy em không?

Anh vẫn chặn đường đi của cô, tỏ vẻ không hiểu ý cô nói.
Tụng Hương, anh đồng ý rồi phải không? Cô hỏi bằng ánh mắt đáng thương.
Utah Tụng Hương đang nhìn cô, anh đang quan sát cô.
Cô muốn nhờ vào chi tiết nhỏ này để đo sức nặng của cô trong lòng anh. Cô chưa từng yêu đương, càng không biết tình cảm từ hai phía cần có những gì, chỉ có thể nhờ vào cách thức ngốc nghếch này thôi.
Dĩ nhiên, hành động vừa rồi của anh cũng là nguyên nhân khiến cô muốn đá anh một phát.
Tô Thâm Tuyết không thể lên xe đến nhạc hội, nguyên nhân là
Nữ hoàng mệt mỏi trong người.

Hà Tinh Tinh rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Tô Thâm Tuyết, đừng nói với anh em vừa khóc đấy.


Em không khóc.
Nhưng giọt nước mắt thứ hai như hạt ngọc đứt dây, giọt nước mắt thứ ba cũng theo sau rơi xuống.
Thỏa thuận hôn nhân của họ đã viết rõ ràng, anh không được can thiệp vào chuyện của cô.
Hơn nữa, sau khi tên này công khai can thiệp vào chuyện của cô lại không hề áy náy chút nào, ánh mắt không hề ngượng ngùng, lời nói lại càng không:
Nữ hoàng bệ hạ, anh đuổi thư ký cá nhân của em đi rồi, chúng ta có thể tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy.
Lời này đích thị đang nói, em yêu, còn không mau nhào vào lòng anh đi.
Cảm giác bị lừa làm cô không thèm thương xót trán của mình nữa. Cô dùng trán làm vũ khí, nện vào ngực anh.
Sau mấy chục cú, anh không vui, khó chịu gọi Tô Thâm Tuyết.
Hà Tinh Tinh vừa rời đi, Tô Thâm Tuyết đã thầm giận Utah Tụng Hương.
Tại sao anh lại can thiệp vào chuyện của cô chứ?
Anh đã chặn mọi lối đi, cô không thể nào thoát khỏi anh.
Có lẽ, cô dịu giọng gọi
Tụng Hương
thì anh sẽ nghe cô.
Một phút trước, Utah Tụng Hương và Hà Tinh Tinh một đối một đáp, cô chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Lúc Utah Tụng Hương lấy cớ với Hà Tinh Tinh rằng Nữ hoàng hơi mệt để hủy lịch trình tham gia nhạc hội dành cho người khiếm thị, cô đã thử lên tiếng mấy lần nhưng cuối cùng không thành công. Được rồi, thật ra cô không muốn đi, quả thật cô muốn ở bên anh.
Tô Thâm Tuyết thừa nhận, cô rất thích anh đuổi theo cô, nhưng cô càng muốn giành được cơ hội tuyệt vời đạp Utah Tụng Hương một phát thật mạnh.
Làm gì có chuyện con trai trưởng nhà Utah chơi trò ngây thơ như vậy. Ấy thế mà giờ khắc này anh chơi cùng cô, nên cô lại càng muốn nhiều hơn.
Nhưng cô lại đạp vào khoảng không, không chỉ đạp vào khoảng không, mà cô còn bị mất đà ngã nhào vào lồng ngực anh.
Tên này đang chơi xấu, rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, sao có thể?

Viết gì, viết gì?
Cô lớn tiếng ồn ào, không hiểu sao lại có vẻ như đang lên gân.

Thật sự thích trò chơi này à?

Tiếng
Nữ hoàng bệ hạ
bất ng6ờ giục cô đẩy anh ra.
Người xông vào là Hà Tinh Tinh.
Utah Tụng Hương vẫn làm ra vẻ gắng sức tìm kiếm cô. Tốt quá, cô gồng sức duỗi chân ra, mũi chân nhắm đúng vị trí, cô phải đạp anh ngã xuống đất mới được.
Đạp mạnh một phát…

Muốn anh vờ như không nhìn thấy em sao?


Vâng.
Miệng trả lời như vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng lại khác.
Vì vậy cô nói rõ với anh, anh làm như không nhìn thấy cô, họ có thể tiếp tục chơi trò đuổi bắt.

Tụng Hương, em phát hiện trò chơi này khá thú vị.
Cô nói với anh.
Cô đoán anh sẽ nói ngay:
Anh nói này Nữ hoàng bệ hạ, đây là trò chơi của trẻ con.
Cô sẽ không cho anh cơ hội nói câu này, mà oán trách than phiền liên tục. Còn không phải bởi vì cuộc sống trưởng thành khô khan của cô sao? Lải nhải một hồi, cô cũng cảm thấy tủi thân cho mình. Trong quãng thời gian trưởng thành, cô còn chưa từng cãi nhau với ai.
Cô buông rèm mắt, mím môi.
Đừng hòng, mơ đi! Cô truyền đạt bằng ánh mắt.
Bước chân nhích ra sau, cô lùi một bước anh tiến một bước, cô vừa rút lui anh liền tiến tới, tăng nhanh bước chân, trốn tránh khắp phòng.
Cô đâu trốn trong tủ quần áo.
Tô Thâm Tuyết cố nhịn cười, lè lưỡi với Utah Tụng Hương rồi bình tĩnh rời khỏi góc tường, lướt qua ngón tay anh rồi rón rén đi ra sau lưng anh.
Không thể chột dạ, tuyệt đối không thể chột dạ.

Tô Thâm Tuyết.

Bóng đen che phủ khuôn mặt cô, hơi thở dần dần tiến đến gần, các3 giác quan chi phối lý trí của cô, làm cô nhắm mắt lại.
Cô và anh đã xa nhau mười chín ngày rồi, là ảo giác cũng 9được, không phải ảo giác cũng được. Hôn anh là niềm yêu thích của cô, cô bằng lòng.

Dạ.


Trông em khả nghi lắm, viết hết lên mặt kìa.

Nhưng… biểu hiện khi nãy của cô như thể rất sợ anh không hôn cô vậy. Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết thề, chắc hẳn Hà Tinh Tinh đã nhìn thấy tay của tên này rơi vào vị trí mà anh không nên chạm đến. Không phải nơi không nên chạm đến, chỉ là, không phải cửa mở toang đấy chứ?
Cô hung dữ trợn mắt nhìn Utah Tụng Hương.
Ví dụ như, cô muốn thử đá anh một phát.
Nếu cô đá anh một cú mà anh không nổi giận thì có chứng minh được anh thích cô, chiều chuộng cô không.
Dường như Hà Tinh Tinh cũng không ngờ sẽ bắt gặp cả5nh ngài Thủ tướng và Nữ hoàng đang dính vào nhau. Cô cầm lá thư trên tay, rời đi cũng không được mà tiến lên cũng chẳng xong.
Xác nhận người đàn ông hôn cô đến mơ hồ không phải là ảo giác, xác nhận người đứng trước mặt cô là Utah Tụng Hương đã đánh tiếng tối mai mới trở về Goran.
Trong nỗi vui mừng, cô lại thấy hơi muộn phiền.
Nữ hoàng phải nên dè dặt chứ.
Cô còn tưởng rằng giờ đã khác xưa. Trước kia con trai trưởng nhà Utah không chơi với cô, nhưng khi nãy anh đã chơi cùng cô rồi. Thì ra, đều do cô tự tưởng tượng mà thôi.
Cô lùi khỏi ngực anh. Anh kéo tay cô, giọt lệ từ hốc mắt cô rơi lên mu bàn tay anh.

Em thích trò chơi này à?
Anh khàn giọng hỏi.

Vâng.


Em thích thật.

Trông Utah Tụng Hương rất miễn cưỡng. Anh lùi ra sau mấy bước, làm như không thấy người trong góc tường, mắt dáo dác tìm xung quanh, miệng vẫn không quên nói:
Tô Thâm Tuyết đi đâu rồi? Lúc nãy còn ở đây mà, sao thoáng cái đã biến mất rồi? Tôi đoán cô ấy đang trốn trong tủ quần áo.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.