Chương 140: Xuân đi xuân lại về (5)


Đi qua cửa kéo, Tô Thâm Tuyết nhìn chiếc ba lô đặt trong góc.

Ba lô... cũng mang màu hồng, nhưng không phải màu hồng 8công chúa mà là màu hồng đậm.
Tô Thâm Tuyết nhìn lại tài liệu một lần nữa, tài liệu ghi rõ giới tính là nam, 23 tuổi, họ Marison, tên là Hans.
Được rồi, có lẽ đây là anh chàng ưa màu hồng. Ai nói màu hồng là màu sắc của riêng phái nữ chứ?
Khi mới lên cấp hai, để mưu sinh, anh đã phải từ biệt mối tình đầu, từ biệt hàng xóm, từ biệt dòng sông Mississippi để rời đi cùng mẹ Beira và mẹ Leona.
Gia đình họ rời thị trấn ven sông ở bang Mississippi đến New Orleans đầy rẫy hộp đêm.
Hai người mẹ biết anh sắp có cơ hội gặp mặt Nữ hoàng Goran, liền gấp rút may cho anh bộ quần áo và phụ kiện ra mắt Nữ hoàng ngày hôm nay.

Tôi tôn trọng hai người mẹ của tôi, cũng lấy làm tự hào vì được mặc tác phẩm của hai mẹ ra mắt Nữ hoàng.
Vị khách nở nụ cười chân thành.
Cô ngẩng đầu lên, không biết anh chàng đã quay lại từ khi nào.
Anh chàng có khuôn mặt thanh tú và trẻ con.
Hai người mẹ đồng tính ấy làm trong ngành thời trang. Anh từng mặc váy bồng bềnh màu hồng không dưới mười lần.
Dù đã trưởng thành rồi, tủ quần áo của anh vẫn không thiếu quần áo mang màu sắc theo thẩm mỹ của phái nữ. Trong đó, màu hồng chiếm đa số. Bởi vì mẹ Beira thích màu hồng, mẹ Leona luôn nghe lời mẹ Beira.
Chất giọng đàn ông thanh thoát vang lên:
Nữ hoàng bệ hạ, chắc hẳn cô cho rằng tài liệu viết nhầm. Thật ra vị khách lần này là nữ chứ không phải nam.

Vị khách nam thích màu hồng có khả năng quan sát rất tốt.
Tô Thâm Tuyết đắm chìm trong thế giới sinh động của Lục Kiêu Dương.
Cô gọi tên tiếng Trung của anh hết sức tự nhiên, mời anh ra ngoài đi dạo.
Ừm... Được rồi.
Anh chàng buộc tóc đuôi ngựa trước mắt này có đôi mắt đen và làn da vàng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên làm Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết gặp người da vàng giống mình.
Khả năng quan sát tốt, lại còn tự nhiên như ở nhà.

Nếu cô được nuôi dưỡng bởi hai người mẹ đồng tính luyến ái, cô sẽ không thấy lạ khi trên người mình xuất hiện rất nhiều món đồ màu hồng.
Giọng nói bất lực vang lên.
Lục Kiêu Dương ăn món ăn giá hai trăm đô như hamburger, thật đáng giận!
Hơn nữa, tuy cô không thích bánh Banoffee, nhưng cũng không thể coi thường nó như vậy được.
Lục Kiêu Dương lấy chiếc máy ảnh cũ kỹ từ trong ba lô ra.
Hai người sóng vai đi trên đường rừng. Lục Kiêu Dương kể cho Tô Thâm Tuyết nghe, anh lớn lên ở bang Mississippi.
Bang Mississippi có đất đai trù phú, sông Mississippi nối liền những thị trấn nhỏ trong thành phố. Mọi người xây nhà ở ven bờ sông Mississippi, lênh đênh trên chiếc thuyền nhỏ của mình đi đến mọi nơi. Anh đã sống một tuổi thơ vui vẻ trên miền sông nước.
Song, nỗi phiền muộn của thiếu niên đã bắt đầu.
Chỉ điều này thôi đã đủ đem lại thiện cảm rồi, huống chi, chiếc đuôi ngựa thật đáng yêu!
Cô cười nói:
Đây là Cung điện Jose đấy, người ngồi ở trước mặt anh ta là Nữ hoàng đấy!
Dáng vẻ ăn bánh Banoffee của anh ta cũng làm người ta nổi cáu.
Tô Thâm Tuyết đi về phía chính giữa sân thượng. Cùng với tiếng bước chân, bóng lưng ấy3 dần trở nên rõ ràng.
Tất hồng, quần jean giặt đến bạc phếch, áo sơ mi caro màu xám, chải... kiểu tóc đuôi ngựa.
Tô Thâm Tuyết phải dành chút thời gian để nhìn lại, đó là mái tóc đuôi ngựa được cố định bằng dây buộc tóc màu hồng.
Chiếc đuôi ngựa rất đáng yêu, chỉ dài chừng ba bốn centimet, hơi xù, đuôi tóc loăn xoăn, dễ làm người ta liên tưởng đế5n một ngày đông ấm áp, bạn dắt chú chó Collie lông dài phơi nắng ở hành lang. Bạn đã lười lắm rồi, mà con chó kia còn lười hơn bạn, bộ lông lộn xộn che kín mắt mà không buồn giơ móng gạt ra. Không thấy khó chịu à? Không nhìn nổi nữa, vừa khéo bạn có sợi dây chun, nên bạn dùng dây chun buộc túm lông nó thành đuôi ngựa.
Vươn tay, Tô Thâm Tuyết giật lấy chiếc bánh Banoffee từ tay Lục Kiêu Dương.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt mang vẻ nghi ngờ kia.
Ăn đến no căng bụng, nhìn bóng người đứng thẳng tắp nơi xa, bấy giờ Tô Thâm Tuyết mới nhận thấy điểm bất thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, sự bất thường này nằm ở chỗ, từ khi gặp mặt đến giờ, cô luôn bị Lục Kiêu Dương dắt mũi điều khiển.
Đến giờ dùng bữa trưa.
Hai thị vệ lái xe đi rừng đến.
Tác phẩm của hai người mẹ được gái hộp đêm yêu thích, sự nghiệp phát triển không ngừng. Anh cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ đó. Ví dụ như, các chị gái trong hộp đêm thích cho anh tiền tiêu vặt. Anh hay dùng tiền tiêu vặt họ cho để mua đồ vẽ tranh.
Khi Tô Thâm Tuyết hỏi Lục Kiêu Dương mua đồ vẽ tranh làm gì, anh đã ra hiệu im lặng.
Tính lại, anh chàng đến từ bang Mississippi này nhỏ hơn cô ít nhất năm tuổi đấy.
Nhìn anh ta đi, không hề nghiêm chỉnh khi dùng cơm với Nữ hoàng, mà có vẻ thoải mái như đang ăn tại bàn ăn gia đình mình.
Ừ, trông ra gì phết!
Vị khách có đôi mắt trong veo và nụ cười dễ mến, anh còn có tên tiếng Trung.

Tên tiếng Trung của tôi là Lục Kiêu Dương.

Lục Kiêu Dương, cái tên rất hay. Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận, đây cũng là một buổi gặp rất ổn. Ít nhất, cô cảm thấy Lục Kiêu Dương khác hẳn những vị khách trước đây.

Cậu có thể gọi tôi là Thâm Tuyết.

Anh chàng cong lưng góc bốn lăm độ chào Nữ hoàng theo nghi lễ của nam giới Goran.
Giày hồng, ba lô hồng, tất hồng, dây chun màu hồng?
Có phải cô nhìn lầm rồi không, thật ra đây là một cô gái mà.
Ví dụ như những món đồ màu hồng dày đặc trên người anh, giọng nói trong trẻo, và hai người mẹ đồng tính.
Trên thế giới này, ít có người nào sinh ra đã có khả năng như Lục Kiêu Dương.
Tô Thâm Tuyết bốc đồng, mặc kệ mọi lời phản đối, trải khăn ăn lên thảm cỏ để bày bữa trưa. Cô còn nghe theo đề nghị của Lục Kiêu Dương, để nhân viên phục vụ bữa trưa và hai thị vệ đi thật xa.
Đúng như lời Lục Kiêu Dương nói, dùng bữa ngoài trời có thể kích thích vị giác.
() Collie lông dài hay Rough Collie hay Long-Haired Collie là giống chó Collie có nguồn gốc từ nước Scotland. Chúng thuộc nhóm chó canh gác và săn bắt. Có ba màu lông: trắng đục, xanh nhạt, lông khoang.
Một người một chó tiếp tục phơi nắng. Ánh mặt trời rất ấm áp, chiếc đuôi ngựa thật đáng yêu.
Còn chưa đến một tiếng, cái tên
Lục Kiêu Dương
mà Tô Thâm Tuyết gọi đã trở nên tự nhiên vô cùng, như thể họ quen biết đã lâu. Như thể đã cùng tản bộ nhiều lần, cùng đi dạo công viên nhiều lần, cũng đi chung xe buýt rất nhiều lần.
Nhưng người cùng đi xe buýt với Lục Kiêu Dương là người hàng xóm tên Tom, người tản bộ cùng anh là mối tình đầu tên Angelina, người đi dạo công viên với anh là người hàng xóm tên Jack.
() Bánh Banoffee là bánh tráng miệng kiểu Anh được làm từ chuối, kem và kẹo bơ cứng, kết hợp hoặc đặt trên đế bánh quy bơ.
Phải biết rằng, món đó phải ăn bằng thìa; phải biết rằng, món đó đến từ tay của đầu bếp đẳng cấp thế giới; phải biết rằng, những người này tính lương theo giờ. Tính cả lương của đầu bếp, chiếc bánh Banoffee ấy có giá ít nhất hai trăm đô.
Anh chàng đến từ bang Mississippi không chỉ giỏi nói chuyện, dễ làm quen, mà còn là người có lập trường.
Về bữa trưa, anh đã đề nghị, trong khung cảnh nên thơ tĩnh lặng thế này, dùng bữa trưa ngoài trời sẽ kích thích vị giác.
Lục Kiêu Dương hướng máy ảnh vào con khỉ lông vàng mẹ đang gãi ngứa cho con mình.
Bất giác, họ đã đi đến giữa khu rừng. Liếc mắt nhìn mặt trời, Tô Thâm Tuyết giật thót, vậy mà đã đến trưa rồi.
Chỉ trong vòng dưới hai phút, vị khách nam đã làm sáng tỏ vì sao trên người mình lại có nhiều màu hồng đến thế.
Gần như từ khi ra đời, anh đã được hai người phụ nữ đồng tính nhận nuôi.
Cô không hề suy nghĩ, thuận tay cầm dao nĩa, cốc lên đầu Lục Kiêu Dương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.