Chương 173: Ba vòng xoay (2)


Thật sự không nên, đó là em gái của Daniel Tang.

Mang theo cảm giác tội lỗi, Tô Thâm Tuyết dặn Hà Tinh Tinh đánh dấu ngày đi xem 8Tang Nhu biểu diễn là một sự kiện quan trọng, phải lựa chọn những bó hoa mang tặng thật cẩn thận. Cô còn gọi cho Giám đốc Nhà hát, nói r3ằng Nữ hoàng rất quan tâm đến nữ học viên tên Tang Nhu, mong họ có thể để ý quan tâm.

Xong xuôi tất cả, Tô Thâm Tuyết mới cảm th9ấy yên tâm một chút.
Nói xong chủ đề này, không khí thoáng chìm vào tĩnh lặng.
Tô Thâm Tuyết lại nghĩ ra một chuyện, lật người lại, nằm trên người anh, hỏi anh liệu có tò mò muốn biết Tang Nhu trông sẽ thay đổi thế nào không?
Anh không nói gì.

Tại sao?
Cô cau mày.
Utah Tụng Hương cứ nhìn cô chằm chằm chẳng nói chẳng rằng.
Sao không khí lại trở nên như vậy nhỉ? Ban nãy vẫn còn tốt đẹp cơ mà.
Cũng không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, cô thấy người bên cạnh trở mình, cô liền hỏi,
Tụng Hương, anh định đi đâu vậy?

Anh nhẹ nhàng trả lời,
Anh phải đến phòng sách một lát.


Đến phòng sách làm gì?
Ngay lập tức, cô chợt nhớ ra là do mình gây họa, đã dụ dỗ Thủ tướng bỏ lại công việc dở dang trong phòng sách. Cô liền cười dịu dàng, dặn dò anh:
Đừng làm việc muộn quá.

Cô vừa dứt lời liền im bặt. Phía trước có hai người đi tới, là quản gia và quản lý đời sống của Utah Tụng Hương.
Chết rồi, Nữ hoàng bệ hạ thật không đứng đắn chút nào cả. Cô ngại ngùng vùi mặt vào lưng anh.
Sau một hồi quấn quýt, hai người đều không ai buồn ngủ, cô gối đầu lên vai anh, anh cọ nhẹ vào tóc cô.

Tang Nhu

Cô bé
đã trôi đi xa lắm rồi.
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng về ký ức, tìm kiếm bóng hình nhỏ bé đó, từng ngày từng ngày, Xuân qua Thu tới, liệu có giống như sách vở phim ảnh mô tả, đã dần dần phổng phao thành một cô gái thật sự? Liệu cô đã quên đi quá khứ đen tối chưa? Liệu có hòa nhập với mọi người? Liệu có bỏ son trong túi? Liệu có…

Tụng Hương, anh nói xem, liệu có chàng trai nào thầm thích cô ấy không nhỉ?
Cô hỏi vu vơ.
Tối đó, tại số Một đường Jose.
Gần bốn mươi tiếng không gặp nhau mà như thể cô không gặp được anh cả năm trời. Nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, cô sẽ bám riết lấy anh. Đương nhiên, Thủ tướng rất ghét bị làm phiền trong lúc làm việc, vì vậy, cô đứng đợi bên ngoài phòng sách. Cô đợi chờ một cách ngu ngốc, chờ đợi trong hạnh phúc, cô ngồi chờ, đứng chờ, đi qua đi lại để chờ anh...
Cuối cùng, cánh cửa phòng sách mở ra.
Tô Thâm Tuyết hơi không thoải mái.

Cô ấy là do anh đón về.
Cô kéo dài giọng
Anh không tò mò chút nào sao, xem đứa trẻ mà anh đưa về đó, liệu có giống như được mô tả trong phim hay trong sách không, cô bé đeo kính, lật giở vài trang sách thì đã trở thành một cô gái thực thụ rồi.

Tiếng gọi
Tô Thâm Tuyết
phát ra từ cổ họng khàn khàn của Utah Tụng Hương, tiếp đó, anh lạnh giọng nói:
Sáng mai anh sẽ bảo Lý Khánh Châu thay anh đi dự sự kiện đó.

Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết nhớ tới Tang Nhu, cô nhắc đến việc hôm nay người phụ trách Chủng viện đã gọi điện thoại cho cô, hỏi anh có biết việc phải đến xem buổi biểu diễn của Tang Nhu hay không.
Xem biểu diễn là một dạng hoạt động giải trí. Phần lớn những hoạt động kiểu này do Phòng Quan hệ công chúng tiếp nhận xử lý, rồi xác nhận lại.
Utah Tụng Hương nói anh không biết chuyện phải đi xem biểu diễn hợp xướng. Năm ngoái cũng có sắp xếp lịch trình này nhưng anh không thể sắp xếp được thời gian tham dự, nên năm nay Văn phòng Thủ tướng đã chấp nhận.

Em đâu có đâu.
Cô lớn tiếng cự nự.

Em có đấy!
Anh cõng cô trên lưng, vừa chạy vừa hét lớn,
Để xem anh sẽ trừng phạt em như thế nào!


Anh muốn trừng phạt em thế nào nào?
Cô thoáng giật mình,
Muốn em ba ngày ba đêm không được bước chân xuống giường sao?

Anh nói,
Tô Thâm Tuyết, nhất định là em cố ý đúng không.


Gì cơ?
Cô ngu ngơ hỏi, tay mân mê từng sợi tóc mai bên thái dương anh. Cô mê mẩn đờ đẫn nhìn nét mặt ngài Thủ tướng rạng rỡ phấn chấn khiến miệng cô khô không khốc.

Tô Thâm Tuyết, chắc chắn là em cố tình đứng ngoài cửa để làm phiền anh đúng không.

Anh không đáp.
Cô lại tiếp tục:
Có thể là, cô ấy đã có người trong lòng rồi? Cũng có thể, cô ấy vẫn là còn một cô gái ngây thơ trong sáng? Hoặc có thể… có thể là…

Cô dần thấy buồn ngủ.
Có lẽ, Utah Tụng Hương cho rằng cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện anh đeo nhẫn lên ngón tay áp út của Tang Nhu.
Nhưng mà không phải, cô đã không còn nghĩ nhiều nữa.
Cô cụp mắt, khẽ nói:
Tụng Hương, em đã không còn để bụng chuyện đó nữa, hơn nữa… em tin anh.

Khoảnh khắc đó, bàn anh anh đang đặt trên lưng cô bỗng siết chặt, dịu dàng ấm áp hơn.

Tụng Hương, chúng ta cùng đi xem cô ấy biểu diễn đi.
Cô nói với anh.

Ừ.
Anh hờ hững đáp một tiếng.
Chẳng phải đã nói là mười một rưỡi mới xong việc sao? Vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới mười một rưỡi mà.
Những ngón chân như bay bổng, chỉ trong chớp mắt, cô đã nằm trên lưng anh.
Cô hỏi anh có chuyện gì?
Tiếp đó, cô nhớ ra, cũng sắp tới sinh nhật hai mươi tuổi của Tang Nhu rồi.
Mới đó đã hai mươi tuổi 6rồi, cũng không biết có còn nhỏ bé như lần đầu tiên cô gặp cô bé không, đã có đối tượng hẹn hò hay chưa?
Hai mươi tuổi quả là mộ5t độ tuổi tươi đẹp.
Trong mơ màng, cô cảm thấy Utah Tụng Hương đi đến phòng sách khá lâu. Cô mở mắt mấy lần đều không thấy anh ở bên cạnh. Lần cuối cùng tỉnh dậy, trời đã sáng.

Trong ánh nắng sớm mai, một bóng hình đi đến bên giường. Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

Utah Tụng Hương không hút thuốc, nhưng thi thoảng anh sẽ uống chút rượu, khi anh vui hoặc khi anh buồn bực.

Lúc này đâu có gì để vui vẻ giải trí đâu, vậy thì… là anh đang buồn bực sao? Cô tập trung hết sức, muốn tìm kiếm manh mối trên khuôn mặt anh, nhưng cô bất lực, mí mắt nặng trĩu.

Cô day mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.