Chương 178: Ba vòng xoay (4)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1404 chữ
- 2022-02-04 08:15:41
Cậu thanh niên tìm được chiếc bật lửa trong túi quần của Utah Tụng Hương, mở bộ đàm thông báo: Tôi tóm được một tên trộm.
T8rong lúc anh chàng nói chuyện với phòng an ninh khu mua sắm, Utah Tụng Hương vẫn đang nhìn Tô Thâm Tuyết.
Anh nhìn cô, cô 3cũng đang nhìn anh.
Ngài Thủ tướng, việc này quá đơn giản.
Một người đàn ông giơ cao tay,
Để Phu nhân Thủ tướng không biết rằng anh đang mải mê suy nghĩ làm cô ấy bất mãn, anh đã vờ như đang nhìn bật lửa, khiến anh lầm tưởng túi quần mình là giá hàng. Lúc tôi đi siêu thị cũng hay phạm phải sai lầm tương tự. Ngài Thủ tướng, anh đừng bận lòng nữa.
Đúng vậy, ngài Thủ tướng.
Một người phụ nữ lập tức nói thêm,
Chuyện này cũng tương tự như việc tôi ra ngoài mới nhớ ra mình để quên chìa khóa ở nhà.
Ngài Thủ tướng, như vậy chưa là gì đâu. Tôi còn từng khóa trái con mình trong xe kìa.
Làm sao đây? Ngài Thủ tướng, to chuyện rồi.
Hai nhóm người gần như đồng loạt đến trước cửa hàng lưu niệm. Khung cảnh này thu hút sự chú ý của người đi dạo trong khu mua sắm. Họ nhanh chóng tìm được mấu chốt của vấn đề, thấy rõ
tên trộm
mà cậu thanh niên nhắc đến. Tất cả đều mang vẻ ngờ vực, tại sao
tên trộm
đó lại giống ngài Thủ tướng, còn người phụ nữ cạnh
tên trộm
lại rất giống Nữ hoàng. Rốt cuộc là sao?
Nhân lúc cả hai nhóm người chưa đến, Tô Thâm Tuyết đưa ra lời
giải thích
hợp lý.
Ngắt bộ đàm, cậu thanh niên nhìn họ một lượt từ trên xuống dưới, nói:
Tôi đã thấy nhiều người như anh9 chị rồi, thuê quần áo mặc đẹp đẽ rồi tưởng mình có thể lừa gạt người khác. Được lắm!
Trật tự!
Utah Tụng Hương lạnh lùn6g nói, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi mặt Tô Thâm Tuyết.
Nếu anh đủ thông minh, tốt nhất nên giữ yên lặng.
Cậu thanh niên5 nói tiếp,
Đồng nghiệp của tôi đang trên đường đến đây. Chỉ cần xem lại camera theo dõi, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Lưng ghế chỉ rộng mấy centimet, phải hết sức cẩn thận. May mà cô từng học thăng bằng, dù cơ thể chới với nhưng nhờ hai tay giữ thẳng, Tô Thâm Tuyết đã nâng được người mình lên lưng ghế.
Vừa thở phào, cô đã sợ hết hồn bởi tiếng gọi
Tô Thâm Tuyết
lạnh tanh của Utah Tụng Hương. Người cô lại chao đảo, cô vừa giữ thăng bằng vừa hét lên với anh:
Làm gì thế?
Tại sao?
Vẫn là câu hỏi trước đó.
Utah Tụng Hương giải thích tường tận mọi chuyện: Cuối tuần này, anh và Phu nhân Thủ tướng muốn lén lút hẹn hò. Xem biểu diễn xong, họ muốn nhân tiện xem thử cửa hàng tự phục vụ mới áp dụng cách đây không lâu có hiệu quả ra sao. Hai người vào cửa hàng tự phục vụ, lúc Phu nhân Thủ tướng chọn mua đồ, anh vẫn đang mải suy nghĩ về công việc. Lúc tiếng chuông chống trộm vang lên, anh mới biết trong túi quần mình có một chiếc bật lửa.
Thật quái lạ, tôi không biết nó chui vào túi quần tôi bằng cách nào.
Utah Tụng Hương vỗ trán,
Các quý ông quý bà ở đây, các bạn có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?
Câu hỏi của ngài Thủ tướng nhận được sự hướng ứng cuồng nhiệt.
Vừa dứt lời, mấy người mặc đồng phục an ninh chỉ cách chỗ họ hơn mười mét.
Đằng kia, vệ sĩ của Utah Tụng Hương và Hà Tinh Tinh cũng đồng thời xuất hiện.
Theo sau Hà Tinh Tinh là Giám đốc Nhà hát, phía sau ông ta là mấy người mặc vest. Họ vội vã đi về phía này.
Ngước lên bầu trời sao, đẹp biết bao.
Nhưng, bầu trời sao tuyệt đẹp thế này lại không hề lọt vào mắt người kia.
Utah Tụng Hương đứng cạnh băng ghế, cất giọng cảnh cáo:
Tô Thâm Tuyết!
Người đi trước người đi sau, vừa đến vườn hoa, mới đặt chân lên con đường mòn, Utah Tụng Hương đã hỏi: Tại sao?
Trước ánh mắt dọa dẫm của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết cởi giày cao gót ra, ném lên giữa không trung rồi bước chân không trên bãi cỏ.
Mép thảm cỏ đặt chiếc ghế dài, cô chợt nổi hứng, lấy đà nhảy lên băng ghế, nơi này gần bầu trời hơn một chút.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ làm lớn chuyện.
Tô Thâm Tuyết tiến lên một bước, nhìn từng khuôn mặt, từ tốn nói:
Người đàn ông bị nghi ngờ là ‘kẻ trộm’ này không chỉ là chồng tôi mà còn là Thủ tướng của quốc gia này. Tôi cũng như mọi người, không hề mong muốn sau này khi nhắc đến ngài Thủ tướng, người ta sẽ liên tưởng đến hành vi ăn cắp. Đó chính là lý do tôi đề nghị xem camera theo dõi.
Câu nói làm những khuôn mặt từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc, anh chàng
bắt trộm
ngây ra như phỗng.
Utah Tụng Hương đi tới giữa đám đông.
Nét mặt anh bất lực:
Nếu vô tình bỏ chiếc bật lửa giá mười lăm đô vào túi, quên tính tiền, bị xem như hành vi trộm cắp, thì người đang nói chuyện với các bạn không chỉ là ngài Thủ tướng, mà còn là quý ngài ăn trộm.
Rốt cuộc là sao?
Cứ mấy tháng lại có một lần tôi đi siêu thị mà quên thanh toán.
Mọi người rối rít giải vây cho ngài Thủ tướng, có một người còn nói đùa:
Ngài Thủ tướng, hiện tại việc cấp bách cần giải quyết là nhận lỗi với Nữ hoàng bệ hạ thế nào. Nhưng trước đó, anh cần trả mười lăm đô đã.
Utah Tụng Hương trả mười lăm đô, sau đó đưa chiếc bật lửa giá mười lăm đô ấy cho anh nhân viên thời vụ.
Sự kiện bất ngờ được giải quyết bằng cách như vậy. Chắc chắn sau này, khi nhắc đến chuyện đó, người dân Goran chỉ nói:
Thì ra ngài Thủ tướng của chúng ta cũng có lúc mơ màng
.
Lúc này hai nhóm người cũng đến nơi, nhưng tất cả đều đã muộn.
Bầu không khí đông cứng, không ai dám lên tiếng, không ai dám tiến lên.
Trong bầu không khí cứng ngắc ấy, tiếng gót giầy gõ lên sàn nhà nghe đơn điệu mà trĩu nặng.
Mười giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương rời khỏi Nhà hát.
Mười một giờ hai mươi phút, xe lái vào bãi đỗ xe dành cho người nhà ở số Một đường Jose. Họ không dùng thang máy lên thẳng như mọi ngày.
Vừa xuống xe, Utah Tụng Hương đã đi thẳng đến vườn hoa. Dọc theo con đường, Utah Tụng Hương không nói nửa lời. Bất đắc dĩ, Tô Thâm Tuyết chỉ có thể bất chấp đuổi theo.
Ừ, vậy còn được. Đây là con trai trưởng nhà Utah mà cô quen thuộc, chứ không phải con trai trưởng nhà Utah đứng ở cửa hàng lưu niệm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Cô ghét anh của thời khắc đó, càng ghét anh đã buông tay cô ở phòng diễn tập.
May mà anh trở lại rồi.
Tô Thâm Tuyết muốn gần bầu trời thêm chút, liền cởi bỏ tấm áo khoác vướng tay vướng chân, chân giẫm lên lưng băng ghế.
Tôi có thể đảm bảo, chồng tôi không phải là ‘kẻ trộm’. Để chứng minh, tôi đề nghị xem camera theo dõi.
Đương nhiên Utah Tụng Hương không phải là kẻ trộm, kẻ trộm thật sự là cô, là Nữ hoàng của các người.
Chỉ cần xem camera giám sát, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Tại sao? Tại sao lại bỏ bật lửa vào túi quần của anh phải không?
Em muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Phải gắng sức lắm mới giữ thăng bằng được, Tô Thâm Tuyết chậm rãi nói,
Người như chúng ta, chỉ giẫm lên ghế thôi đã mang tội tày trời.
Câu nói này chỉ nhận được một lời phê bình của anh:
Tô Thâm Tuyết, em điên rồi à?
Tô Thâm Tuyết, em điên rồi à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.