Chương 199: Nửa tòa tháp babel (5)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1382 chữ
- 2022-02-04 08:16:01
Tôi cũng có một tòa tháp Babel, thưa Nữ hoàng của tôi.
Lục Kiêu Dương nói.
Cô rụt cánh tay đang định lau mặt mình lại.
Hà Tinh Tinh bên ngoài lại nói vọng vào, Thủ tướng gọi điện thoại cho Nữ hoàng.
Xuống cầu thang, đi qua hai con phố, có ít nhất năm siêu thị như thế đấy.
Lục Kiêu Dương chậm rãi duỗi tay về phía cô.
Thật sao?
Cô không đáp.
Câu nói không đầu không đuôi của anh khiến cô chẳng hiểu gì cả.
Tuy vậy, Lục Kiêu Dương lại nói tiếp.
Tô Thâm Tuyết nhìn bàn tay đang chìa ra kia.
Giọng nói của Hà Tinh Tinh ở bên kia cánh cửa lại vang lên lần thứ ba.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ tư.
Thưa Nữ hoàng, ngài Thủ tướng…
Có lẽ Nữ hoàng đã từng đến các siêu thị có quy mô lớn, nhưng vẫn chưa từng đến các chợ chỉ lớn chừng một trăm mét vuông nhưng vẫn có đủ loại mặt hàng. Trong những khu chợ chỉ khoảng chừng một trăm mét vuông ấy, có cả khu ăn thử, khu đồ lót, đủ loại thực phẩm bày trên giá khiến người ta phải hoa cả mắt, từng dãy cá hộp đến các loại mì cốc đặc sắc đến từ đủ mọi nơi trên thế giới, nào Nhật Bản, nào Trung Quốc, nào Hàn Quốc, nào Cambodia…
Nghe đến đây, Tô Thâm Tuyết nuốt nước bọt.
Cuộc điện thoại giữa Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương chỉ kéo dài không đến một phút.
Trong điện thoại, anh hỏi cô đang ở đâu. Cô nói đang ở trên xe. Anh hỏi tại sao cô không về đúng giờ. Cô chỉ đáp, bởi vì dạo gần đây luôn quanh quẩn trong trang trại, nên mới bảo Hà Tinh Tinh lái xe dạo quanh thêm vài vòng.
Đúng rồi, cô còn có một chuyện cần phải bảo đảm. Cô cấm tiệt Lục Kiêu Dương ăn vụng hết thức ăn của mình. Không những thế, cô còn không cho anh được ăn sạch đồ của cô rồi lại mua thứ khác giống y như đúc về để thay thế.
Nghe có vẻ quái lạ lắm đúng không? Rõ ràng là cùng một món đồ giống nhau cơ mà.
Cô tự hỏi rồi lại tự đáp,
Tuy vậy, tôi lại chỉ thừa nhận thứ đầu tiên mà mình đã chạm đến mà thôi, cho dù có giống như đúc, thì trong lòng tôi, chúng vẫn là những thứ vô cùng khác biệt.
Giọng nói của anh bỗng trở nên mê hoặc lòng người.
Tô Thâm Tuyết thừ người nhìn cánh cửa sổ đóng kín kia.
Khoảnh khắc ấy, cô không đưa tay mình cho Lục Kiêu Dương cũng chỉ là vì chính anh mà thôi. Nếu vào lúc ấy, cô đi theo anh, anh đừng hòng rời khỏi Goran.
Cô vì Lục Kiêu Dương, cũng là vì Hà Tinh Tinh nữa.
Câu hỏi cuối cùng của anh là: Tại sao cô lại không gọi cho anh trước.
Đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe của cô vẫn khô khốc, khóe miệng khẽ nhếch.
Đã đến lúc cô phải về rồi.
Dù miệng nói muốn về, nhưng chân cô lại cứ như dính chặt trên sàn nhà.
Mấy lời này có vẻ hơi rối rắm nhỉ.
Nghĩ đến đây, cô lại thở dài, nói:
Lục Kiêu Dương, bây giờ cậu còn trẻ, chờ mấy năm nữa, có lẽ cậu sẽ hiểu.
Bây giờ, đã nói xong những lời cần nói, chắc cô có thể đi rồi.
Có thể đi được rồi.
Thủ tướng muốn Nữ hoàng nghe điện thoại.
Hà Tinh Tinh nói, dừng một chút lại tiếp,
Vâng… Là lập tức nghe điện thoại, Thủ tướng muốn Nữ hoàng nghe điện thoại ngay bây giờ.
Trong nháy mắt ấy, Tô Thâm Tuyết như nghe thấy tiếng bước chân chạy băng băng trong gió. Chỉ cần cô đưa tay cho Lục Kiêu Dương, chỉ cần cô đưa tay cho anh…
Nói rồi, cô lại chậm chạp bước đến trước tủ giày. Lục Kiêu Dương đã từng nói, anh mới là chủ nhân của gian phòng này, cho dù cô có là Nữ hoàng thì cũng phải nghe theo lời anh. Chẳng hạn như, khi bước vào nhà, việc đầu tiên là phải cởi giày ra.
Tô Thâm Tuyết tìm được giày của mình rồi.
Tòa tháp Babel của chàng trai trẻ đến từ Mississippi sẽ dẫn đến nơi nào đây?
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Hà Tinh Tinh vang lên từ bên kia cánh cửa.
Cánh3 cửa sổ kia vẫn luôn bị rèm cửa che kín. Lần nào đến đây, Tô Thâm Tuyết cũng đều hỏi anh tại sao lại kéo kín rèm cửa sổ như thế. Bình thư9ờng anh toàn bỏ qua câu hỏi này của cô. Nhưng một khi cô định bước đến kéo rèm cửa sổ ra, anh nhất định sẽ cảnh cáo cô một phen.
6
Nó là tòa tháp Babel của tôi.
Lục Kiêu Dương khẽ nói,
Cánh cửa luôn đóng kín bởi vì tôi biết rõ mình không bao giờ có thể với được đến5 nó. Nhưng mặt khác, tôi lại chưa bao giờ ngừng ngắm nhìn nó rồi thả sức chìm vào tưởng tượng.
Cô dặn Hà Tinh Tinh đợi mình một tiếng. Bây giờ đã hết một tiếng rồi.
Cô nhìn quanh không gian đơn sơ này, thầm nghĩ, mỗi khi cô ở đây, thời gian đều trôi qua thật nhanh.
Buổi tối, Tô Thâm Tuyết đưa một tờ chi phiếu trị giá mười nghìn đô-la Mỹ cho Hà Tinh Tinh, nói:
Nếu cô không nhận, lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm.
Cô giáo ơi, có lúc, kiềm chế bản thân là bởi vì mềm yếu, nhưng có đôi lúc lại không.
Sau khi biết tối qua Nữ hoàng ở cùng Thủ tướng, cũng được Thủ tướng đích thân xác nhận, hai người kia không nói thêm, cũng chấp nhận lời giải thích cho việc Nữ hoàng về trễ sáu mươi phút là vì muốn dạo quanh trên đường thêm vài vòng.
Chưa đến mười lăm phút, cuộc thẩm vấn đã nhanh chóng kết thúc.
Giọng nói của Hà Tinh Tinh lại vang lên ngoài cửa.
Đến đây, đến đây.
Cô đáp.
Anh không hỏi tiếp, chỉ nói mấy câu
Chú ý an toàn
,
Về sớm một chút
,
Buổi tối chúng ta lại nói tiếp
rồi mới cúp máy.
Khi cô về đến trang trại ở vùng ngoại ô, hai người trong Hội đồng Hoàng gia đã đợi sẵn ở đó từ lâu.
Tô Thâm Tuyết mang xong chiếc giày thứ hai, thản nhiên chào tạm biệt Lục Kiêu Dương, mở cửa, nhận lấy điện thoại từ Hà Tinh Tinh.
Xe đang trên đường di chuyển về phía trang trại.
Vì đang trong kỳ nghỉ, Tô Thâm Tuyết tránh được chuyện bị trừng phạt, Hà Tinh Tinh bị trừ một tháng tiền lương, đồng thời nhận thêm một lần cảnh cáo.
Hà Tinh Tinh bị trừ lương không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô khom lưng xuống, thầm nghĩ, hôm nay, dù là bước đi hay tốc độ mang giày của cô đều cứ như một bà cụ, thậm chí, ngay cả một bà cụ cũng thao tác nhanh hơn cô nữa.
Vất vả lắm cô mới mang xong chiếc giày đầu tiên. Lúc vừa chạm đến chiếc giày thứ hai, một giọng nói khẽ vang lên bên tai cô:
Nữ hoàng bệ hạ, gian phòng kia có một cửa sau. Cách đây không lâu tôi có lắp thêm một cầu thang, sau khi xuống thang, đi qua hai con phố là có thể ra đến chợ.
Cô biết, Hà Tinh Tinh rất thích công việc này.
Đêm khuya, khi giật mình tỉnh giấc như biết bao lần khác, cô lại chạm phải anh, mà phản ứng đầu tiên của cô chính là tựa sát vào vòng ôm kia. Vào thời điểm kề sát mặt vào lồng ngực ấy, cô lại lùi trở về, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
A8nh chậm rãi nhấc tay lên, chỉ về một phía.
Theo hướng tay anh, cô bắt gặp cánh cửa sổ duy nhất bên trong gian phòng.
Tiếng gọi
Thâm Tuyết
kia khiến cô lại nhắm nghiền mắt, nhưng chỉ ngay sau đó, một câu
Anh biết em tỉnh rồi
của anh lại khiến cô phải chậm rãi mở mắt ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.