Chương 202: Nửa tòa tháp babel (6)


Dù vậy, cô vẫn gật đầu, khẽ

đáp lại.

Được, em không suy nghĩ lung tung, anh cũng đừng suy nghĩ lung tung.


Tô Thâm Tuyết.


Ừ.

Nhưng Phu nhân Thủ tướng đã đi gặp một anh chàng đẹp trai thật mà.
Cô ngẩng đầu lên, trần nhà lại như khẽ lay động. Cô chỉ nhìn chằm chằm về một hướng, thầm nghĩ, chắc không phải động đất đâu nhỉ.

Tô Thâm Tuyết, em có đang nghe không đấy?


Nhớ lấy, anh không thích nghe mấy câu như ‘Ngài Thủ tướng đi gặp cô gái trẻ, Phu nhân Thủ tướng cũng đi gặp chàng trai trẻ’ 3đâu đấy.


Ừ.


Tô Thâm Tuyết, anh cũng không thích nụ cười của em sau khi nói ra câu nói đó đâu.

Cô quả thật đã cười đến chảy cả nước mắt ra rồi.
Cô giáo ơi, em sắp nghênh đón tuổi hai mươi chín rồi.
Cô giáo ơi, cô nói rất đúng, càng trưởng thành, người ta càng trở nên nhát gan.
Trong phút chốc, trong lòng Utah Tụng Hương bỗng xuất hiện một cảm giác khó hiểu, thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt. Chẳng hạn như, buông tay lái ra, cưỡng ép đôi mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ kia nhìn vào mặt mình, chỉ có thể dồn hết sự tập trung lên gương mặt mình mà thôi, thậm chí còn phải chất vấn cô rằng:
Tô Thâm Tuyết, em đang nhìn cái gì đấy?

Đây chính là con gái lớn nhà họ Tô, chính là cô gái có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt anh chỉ sau một cuộc điện thoại.
Anh muốn, cuộc điện thoại có thể triệu hồi con gái lớn nhà họ Tô xuất hiện trước mặt mình phải có hiệu lực vĩnh viễn.

Tô Thâm Tuyết!


Lại sao nữa!
Cô phát cáu, sao cứ gọi tên cô mãi thế!

Tô Thâm Tuyết!
Anh lại nói khẽ bên tai cô,
Chắc Phu nhân Thủ tướng sẽ không đi gặp chàng trai khác đâu nhỉ?

Nụ cười thoáng qua ấy như hòa hợp với đôi mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ của cô. Rạng rỡ, sinh động, kì lạ mà lại chân thành.
Anh lại bất giác nhìn theo ánh mắt cô.
Trong một mảng lớn đông nghịt người, gương mặt ai ai cũng đều đang nhiệt tình nhìn chăm chú vào Thủ tướng và Nữ hoàng của quốc gia này.
Anh không thích tiếng9 cười ấy à, nhưng cô lại tương đối thích đấy. Nghĩ vậy, cô bèn hỏi:
Phu nhân Thủ tướng chỉ cười thôi, sao lại làm phật lòng Thủ tướng rồi?


Anh không thích.


Tại sao lại không thích?


Nghe như thể, Phu nhân Thủ tướng quả thật đã đi gặp một cậu chàng đẹp trai ấ5y.

Cô cười đáp lại anh:
Em cũng không biết mình đang cười cái gì nữa.

Bốn mắt hai người bắt gặp nhau trên mặt kính xe.
Trong khoảnh khắc ấy, Utah Tụng Hương như đã có thể chạm đến ý cười thoáng qua bên môi Tô Thâm Tuyết.
Dân chúng Goran và hàng chục đơn vị báo chí truyền thông chen chúc trước cổng Cung điện Jose, không còn cả một chỗ đặt chân. Lúc này, máy ảnh, máy quay lẫn ống kính điện thoại đều nhăm nhe hướng về phía xe chuyên dụng của Nữ hoàng. Dân chúng vẫy hoa mừng Nữ hoàng khỏe lại. Mấy người hâm mộ trung thành của Nữ hoàng đều mặc đồng phục có in ảnh chân dung Nữ hoàng, tay kéo băng rôn chúc mừng. Mấy đứa trẻ ngồi trên vai bố, luôn miệng hoan hô Nữ hoàng Thâm Tuyết.
Cách lớp cửa xe, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy gương mặt quen thuộc lẫn trong đám đông. Rất nhanh sau đó, cô lại tìm được dấu ấn màu hồng trên người anh, chính là chiếc áo khoác denim màu hồng có thêu hoa trước ngực.
Chiếc áo khoác denim màu hồng thêu hoa ấy chính là kiệt tác mà mẹ Beira hài lòng nhất, cũng là chiếc áo khoác mà Lục Kiêu Dương đã thề vĩnh viễn không bao giờ mặc.

Tôi lấy danh nghĩa Nữ hoàng, ra lệnh cậu mặc nó vào.


Tô Thâm Tuyết, cô có thể diễn kịch Shakespeare được rồi đấy.
Chàng thanh niên Mississippi hoàn toàn không coi lời cô nói ra gì, như thể danh hiệu Nữ hoàng của cô chỉ là một biệt danh do bọn trẻ con ở nhà tự mình viết lên giấy không bằng.
Nhóc con, bây giờ chắc cậu đã hiểu được sự uy nghiêm và khả năng ra lệnh của một Nữ hoàng rồi đấy!
Sức khỏe của Nữ hoàng đã hoàn toàn bình phục, nhưng trong vòng bốn mươi ngày tới, Nữ hoàng phải chú ý nhiều hơn, tránh xuất hiện tại những sự kiện cộng đồng quá đông người, thời gian tham dự công vụ cũng cần được giám sát.
Vào ngày áp cuối cùng của tháng Hai, Tô Thâm Tuyết trở lại Cung điện Jose.
Tin tức chủ nhân của Cung điện Jose mạnh khỏe trở về chính là chuyện lớn của khắp thành phố Goose và cả Goran.
Hôm ấy vào đúng dịp cuối tuần, Utah Tụng Hương thay thế vị trí tài xế của Nữ hoàng. Nghĩ kĩ lại, hình như đã lâu rồi, Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng không công khai xuất hiện cùng nhau. Bây giờ Thủ tướng và Nữ hoàng lại cùng nhau xuất hiện, khó tránh trở thành cơ hội để kẻ có ý đồ dòm ngó, để người có tâm rêu rao thổi phồng.
Mười giờ rưỡi sáng, đoàn xe của Nữ hoàng không ngừng nối đuôi nhau chạy trên đường Jose, hướng về phía Cung điện Jose.
Hôm nay, Cung điện Jose vô cùng náo nhiệt.
Cô vẫn tiếp tục nhìn không chớp mắt.

Tô Thâm Tuyết!


Đây, đây, em đang nghe đây.
Cô lại dang rộng đôi tay, đáp lại lời anh
Đang nghe, em đang nghe đây này…
Mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt cô.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ đến từ Mississippi lại rất xui xẻo. Anh đã gặp phải người phụ nữ thứ ba trong đời muốn nhìn thấy anh mặc chiếc áo khoác denim màu hồng thêu hoa này, mà người phụ nữ ấy còn là một Nữ hoàng.

Lục Kiêu Dương, mặc nó vào đi.


Đừng hòng.

Chàng thanh niên Mississippi cũng có sự cố chấp của riêng mình.
Chiếc áo khoác denim màu hồng thêu hoa kia tượng trưng cho thái độ chống đối của Lục Kiêu Dương đối với hai người phụ nữ trong gia đình. Đó là sự trả thù của anh đối với hai người họ khi dám nhân lúc anh còn chưa biết gì mà bắt anh mặc váy đến tận mười bảy lần.

Tôi cứ mang theo nó, nhưng quyết không mặc, dù ai nói gì cũng quyết không mặc. Thấy thế, mẹ Beira chắc chắn sẽ bị chọc cho tức điên. Mà nếu mẹ Beira điên tiết, mẹ Leona có thể yên ổn được sao?
Lục Kiêu Dương đắc ý.
Do đó, cô giáo ơi, em nghĩ, em đã không còn sức để có thể trở thành một người phụ nữ bản lĩnh như ước muốn thuở bé nữa rồi.
Cuộc đời của Joanna cũng giống như biển Na Uy vậy, mà Tô Thâm Tuyết lại một lòng hướng về nơi đó.
Ngày hôm sau, Tô Thâm Tuyết lấy được giấy chứng nhận sức khỏe từ bác sĩ.
Không, không.
Nụ cười thoáng qua ấy của Tô Thâm Tuyết không phải vì mấy nghìn gương mặt ngoài kia.
Không phải vì mấy nghìn gương mặt, thế liệu có phải là vì một trong số đó không?
Mà lúc này, cô vẫn là con gái lớn nhà họ Tô.
Thế nhưng, cô của hiện tại không chỉ là con gái lớn nhà họ Tô, mà còn là Phu nhân Thủ tướng, là Nữ hoàng của đất nước này, cũng là vợ anh.
Thế là, đến cuối cùng, một câu
Tô Thâm Tuyết, em đang nhìn cái gì đấy?
liền biến thành
Em cười gì đấy?
.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được cười.
Ngay lập tức, một câu hỏi liền vang lên bên tai cô:
Em cười gì đấy?

Cô khẽ cứng người, nhưng vẫn tiếp tục giữ độ cong nơi khóe miệng, ánh mắt thờ ơ lướt qua khu vực Lục Kiêu Dương đang đứng, mỉm cười vẫy tay với đám người bên ngoài cửa sổ.
Thời gian như ngưng đọng trong giọng nói của anh.

Khốn kiếp.
Cô cũng đáp lại bên tai anh,
Utah Tụng Hương, tên khốn kiếp nhà anh.

Đúng đấy, ăn no chùi miệng xong lại còn dám chất vấn cô, đấy không phải là việc mà chỉ có mấy tên khốn nạn mới làm à? Nghĩ vậy, cô liền vung chân đạp lên người anh, định bỏ đi. Tuy vậy, Utah Tụng Hương nào phải kẻ chịu bị mắng xơi xơi như thế? Cô vừa đặt chân xuống sàn nhà đã bị anh bắt về ngay lập tức. Lần này, ngay cả cơ hội chạy trốn cô cũng không có, chỉ biết cười khanh khách, vừa cười vừa nói:
Tụng Hương, có phải anh cũng không thích tiếng cười bây giờ của em không? Tụng…
Một tiếng
Tụng Hương
kia cũng nhanh chóng bị ngắt quãng thành từng tiếng nhỏ vụn, nhưng khóe môi vẫn khó nén nụ cười.

Em cũng không biết mình đang cười cái gì nữa.
Cô thản nhiên đáp.

Không, không, đáp án này không đúng.

Nụ cười của cô vào khoảnh khắc ấy…

Ánh mắt anh lại lần lượt lướt qua mấy nghìn gương mặt, thầm thắc mắc, liệu có tồn tại một gương mặt như thế hay không, thật sự có hay không?

Cuối cùng, qua lớp kính xe, ánh mắt anh và cô chạm nhau.

Gương mặt và khóe miệng còn đang mỉm cười kia đã trở về dáng vẻ mà anh đã quá quen thuộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.