Chương 220: Đệ đơn ly hôn (6)


Chứng thực một vài chuyện. Ví dụ như, làn váy hoa hồng tro ấy có làm anh khựng lại bước chân lên cầu thang ở khoảnh khắc nào đ8ó không.

Utah Tụng Hương luôn ghét những thứ mù mờ khó hiểu.

Tiếng cửa mở vang lên, hai chân Tang Nhu run rẩy3, trái tim cô ta lơ lửng nhẹ bẫng như mây như gió.
Cô ta không dám nhìn anh.
Cô ta rũ mắt, nói khẽ:
Bây giờ em hai mươi tuổi, có lẽ tương lai em còn năm mươi năm nữa. Em bằng lòng dùng năm mươi năm đổi lại một đêm thế này.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.
Trời mưa, trời quang, trăng5 tròn, trời sao, miệng cô thay thế chiếc bút, nói với anh rằng cô đã pha cà phê cho anh ba lần.
Cô ta nói miên man giống y như khi viết thư tình, miệng gọi ngài Thủ tướng, ngài Thủ tướng, nghe nói ngài... ngài Thủ tướng, ngài cảm thấy... ngài Thủ tướng...
Cho đến khi cô ta nghe thấy giọng nói không lớn không nhỏ vang lên:
Nói đủ chưa?

Utah Tụng Hương vẫn đứng im.

Anh xoay người đi rồi em sẽ cho anh biết nguyên nhân đưa anh xem đơn này.
Cô ta nói tiếp.
Utah Tụng Hương không hề xoay người.
Được rồi, kiểu gì cũng phải cởi quần áo.
Tay Tang Nhu rơi lên khoá kéo áo khoác.
Utah Tụng Hương quay đi cực nhanh.
Thở dài một hơi, Tang Nhu lấy một vật ra khỏi túi, đó là đơn xin trở thành tu sĩ.
Cô ta đã ký tên vào đơn. Họ sẽ tiến hành đánh giá tư chất lý lịch và phẩm hạnh của cô ta. Một khi đánh giá xong, cô ta sẽ chính thức trở thành tu sĩ.
Cô ta giơ tờ đơn trên tay, muốn dựa gần anh hơn nữa, nhưng buộc phải dừng bước trước trước ánh nhìn lạnh lẽo của anh, đứng cách anh ở phạm vi ba bước, giơ tay lên.
Bước chân cô ta chơi vơi theo sau anh.
Ở đây, cô ta từng đ9ưa cà phê cho anh ba lần, hai lần anh không ngẩng đầu lên, lần còn lại anh đang nói chuyện với Tổng lý, cùng tiếng
Cảm ơn
l6à một cái liếc mắt thoáng qua.
Suy nghĩ như trở lại hơn bảy trăm ngày đêm đã qua.
Hoàn hồn lại, Tang Nhu mới phát hiện ra cô ta và anh đã ở phòng làm việc. Anh đang đứng trước tủ hồ sơ, ánh mắt bình thản.

Thực tập sinh, em muốn làm gì?
Anh hỏi cô.
Đúng vậy, cô ta muốn làm gì đây?
Nước mắt rơi xuống đất nhiều hơn.
Có vài giọt rơi xuống đôi giày.
Anh đi tới trước mặt cô.

Ngài Thủ tướng là bạn của anh trai em, em muốn nghe lời khuyên của ngài Thủ tướng.
Cô ta mỉm cười.
Được rồi, dựa vào nét mặt của Utah Tụng Hương, cô ta lại nói chuyện nhạt nhẽo rồi.
Cô ta lại kiên trì cười nói:
Ngài Thủ tướng có thể xoay người sang chỗ khác không?

Xem ra, anh không hề tò mò với nguyên nhân cô ta cho anh xem đơn, nhưng anh nhất định phải quay người đi chỗ khác.

Ngài Thủ tướng.
Cô ta nghiêm trang nói,
Nếu ngài không xoay người đi, em sẽ cởi quần áo đấy.

Câu nói này lại làm anh nhíu mày, kèm theo một câu nói đầy cảnh cáo:
Tang Nhu!


Em muốn pha cốc cà phê cho ngài Thủ tướng.
Cô ta cười hì hì.
Utah Tụng Hương không hề nhúc nhích.
Được rồi, pha cà phê cho ngài Thủ tướng là trò đùa nhạt nhẽo.
Áo khoác rơi xuống đất, tiếp theo đó là áo, chân váy màu hồng tro, chỉ còn lại chiếc váy lót. Cô ta khát khao rằng mọi chuyện có thể diễn ra như trong giấc mơ, anh đưa tay cởi chiếc váy lót đó ra.
Cô ta cất giọng run rẩy:
Ngài Thủ tướng, đây chính là lý do em đưa đơn cho anh xem.

Anh chậm rãi quay lại.

Em biết, em biết, em làm thế này là không đúng.
Mặc cho nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt.

Nhưng, là do thế giới này đối xử bạc bẽo với em trước. Cuộc đời bắt em phải chứng kiến nỗi bất hạnh của mẹ. Em đã cầu xin thần linh, mong sao bản thân có thể lớn nhanh hơn một chút. Khi đã trưởng thành, em mới có khả năng mang lại hạnh phúc cho mẹ. Nhưng thần linh không cho em cơ hội này. Mẹ đi rồi, em muốn đi cùng mẹ, nhưng em không cam lòng. Em đã cho người lang thang bánh mì và tiền lẻ, em phủ áo khoác của mình lên những con vật nhỏ lạnh run trong gió rét, em nhường chỗ cho người già, giúp người mù qua đường. Em tuân thủ mọi quy chuẩn lương thiện. Em muốn biết, thần linh có đang nhìn, đang thấy không. Hôm nay không thấy cũng không sao cả, ngày mai sẽ thấy. Năm nay không thấy cũng không sao cả, sang năm sẽ thấy. Nhưng, họ vẫn mang anh trai của em đi.


Vì vậy, em đã biết. Họ ức hiếp kẻ hèn yếu, hoàn toàn không có thứ gọi là ở hiền gặp lành.

Cự ly này đủ để anh nhìn rõ nội dung trên tờ đơn.
Yên lặng chờ đợi.
Anh hỏi cô ta dụng ý của việc đưa đơn cho anh xem là gì.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô ta chạm tới khuôn mặt ấy qua lớp nước mắt, khuôn mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô ta.
Ngây ngốc nhìn, ngây ngốc trông theo.
Cô ta si mê nói:
Biết khi đó tại sao em không chọn trường học ở thành phố Goose, mà chọn đến Chủng viện ở miền Đông cách thành phố Goose xa nhất không? Trường học ở thành phố Goose quá gần anh, em không có cách nào...


Tôi biết.


Anh đã nói chuyện với cô rồi, anh đã nói với cô rằng:
Tôi biết.
Nhưng,
Tôi biết
này có ý gì đây? Cô nhìn anh.


Ngài Thủ tướng, ngài biết gì ạ?
Cô lẩm bẩm hỏi.


Biết nguyên nhân em chọn Chủng viện ở miền Đông.
Anh trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.