Chương 244: Đệ đơn ly hôn (12)


Cô giáo ơi, cô nhìn xem, chỉ trong khoảnh khắc, em đã có thể bao biện cho anh ấy rồi.

Cô tựa vào sofa, nhìn bóng dáng đang q8uỳ mọp trước mặt mình.


Tang Nhu, đứng dậy đi.
Tô Thâm Tuyết nói với cô ta.
Lúc đến, Tô Thâm Tuyết chỉ gọi một cuộc điện thoại cho quản gia của Utah Tụng Hương. Cuộc gọi này cũng được yêu cầu phải giữ bí mật.
Có vẻ như, vị quản gia người Anh chờ sẵn ở cửa ra vào số Một đường Jose đã bị cách ăn mặc trang điểm này của cô làm cho hết hồn.
Tô Thâm Tuyết bước lên xe trung chuyển, ném bay mặt nạ sang một bên.
Tang Nhu bị vệ sĩ của cô cưỡng ép rời đi. Thậm chí, cô còn nhờ vệ sĩ chuyển lời cho Tô Jenny:
Từ nay về sau, đừng bao giờ dẫn người này đến trước mặt Nữ hoàng.

Không chỉ thế, Thư ký riêng còn truyền đạt mệnh lệnh của Nữ hoàng: Thu hồi huy chương Saint Laurent của Tang Nhu, tước đoạt tất cả quyền lợi có liên quan, nguyên nhân là phẩm hạnh không xứng đáng.
Rốt cuộc mọi chuyện cũng đã xong.
Sau quãng đường chừng mấy trăm bước, Tô Thâm Tuyết đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình vang lên từ khu vườn theo phong cách châu Âu kia. Hòa cùng tiếng nhạc còn có tiếng nam nữ đùa giỡn.
Ngay lối vào của bữa tiệc có bốn người đứng gác.
Bốn người này không nhận ra Nữ hoàng, nhưng quản gia người Anh đã kịp thời ngăn cản trước khi một người trong số đó yêu cầu Tô Thâm Tuyết cho xem thư mời.
Tô Thâm Tuyết khóa trái cửa phòng.
Cô đi lại trong phòng như một bóng ma, tay bất giác va phải bình hoa. Bình hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành. Cô nhận ra, trong số những mảnh vỡ kia có một mảnh nhỏ có vẻ rất sắc.
Suỵt, mảnh vỡ rất nhỏ nhưng lại có thể dễ dàng kết thúc mọi đau khổ của một người. Chẳng hạn như, cầm lấy nó, rạch một đường nơi cổ tay.
Xe trung chuyển dừng lại tại bãi cỏ của một vườn hoa xanh trên đường Jose.
Tối nay, số Một đường Jose có một bữa tiệc sân vườn. Đây là bữa tiệc chào đón mấy người bạn từ London của Utah Tụng Hương. Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc rồi.
Trước khi xuống xe, quản gia người Anh hỏi cô có muốn thay một bộ trang phục khác không, cô không thèm đáp lại.
Tang Nhu vẫn cứ6 lắc đầu không ngừng, làm ra vẻ nếu Tô Thâm Tuyết không đồng ý, cô ta sẽ quỳ cho đến khi cô đồng ý mới thôi.

Nữ hoàng bệ h5ạ, chị đã biết hết mọi chuyện rồi, tất cả là lỗi của tôi, Thủ tướng không hề phản bội chị.

Thế là, câu chuyện lại được đưa về đề tài ban nãy.
Cô giáo ơi, cô nhìn xem, bao nhiêu đau khổ kia đã ép em đến không đứng thẳng nổi nữa rồi.
Cô giáo ơi, bây giờ em đang rất hoài nghi, nếu có người thổi khẽ, có lẽ, Tô Thâm Tuyết sẽ lập tức tan thành khói bụi, biến mất trong hư không mất thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết cất giọng run rẩy:
Nói cho tôi biết ngày diễn ra tiệc chia tay.


Tôi nài xin anh ấy muốn tôi, nhưng anh ấy không hề để ý đến tôi.

Trong bữa tiệc chia tay các thực tập sinh của số Một đường Jose, cô ta đã trang điểm tỉ mỉ, váy màu hồng tro phối với áo ballet màu xanh da trời. Chỉ cần Utah Tụng Hương có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của mình, cô ta không tiếc trả giá, thề rằng
Từ nay về sau, kính dâng quãng đời còn lại cho giáo hội.

Quả thật cô ta đã làm tất cả những chuyện mà một người phụ nữ muốn quyến rũ một người đàn ông nên làm. Nhưng anh lại không hề muốn cô ta, không để ý đến cô ta, còn mắng cô ta một trận.
Ngày tháng chính xác của bữa tiệc chia tay được thốt ra từ chính miệng Tang Nhu khiến đầu óc Tô Thâm Tuyết như nổ tung.
Cô giáo ơi, thần linh không nghe thấy lời cầu nguyện của em rồi.
Tô Thâm Tuyết cắn răng, tiếp tục hỏi:
Thủ tướng đã từ chối cô lúc mấy giờ?

Cho nên…

Tôi xin bảo đảm, Thủ tướng tuyệt đối chung thủy với Nữ hoàng.

Trong khi Tang Nhu nói không ngừng, sự chú ý của Tô Thâm Tuyết lại tập trung vào câu
tiệc chia tay các thực tập sinh
mà Tang Nhu đã nói. Cô nhớ loáng thoáng rằng Tô Jenny đã từng nhắc đến ngày tháng cụ thể diễn ra bữa tiệc này, ngày tháng cụ thể….
Tô Thâm Tuyết bị ý nghĩ bất chợt này của mình dọa sợ, sợ đến mức cười khanh khách không ngừng.
Dáng vẻ khi cười của cô phản chiếu lên cửa kính, trông không khác gì chiếc lá rung rinh đầu cành sắp rụng ngày cuối thu.
Cô vừa cười to, vừa lau nước mắt rơi lã chã trên mặt mình.
Hiển nhiên, dáng vẻ của cô lúc này đã khiến cô ấy sợ chết khiếp.

Không cần biết phải dùng đến cách nào, tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Hà Tinh Tinh không hỏi nhiều, chỉ nói một câu:
Xin Nữ hoàng hãy cho tôi nửa giờ.

Nửa giờ sau, Tô Thâm Tuyết rời khỏi Cung điện Jose trong trang phục của một vũ công nhào lộn của Hoàng Gia. Tối nay là ngày Cung điện Jose mở cổng chào đón mấy trăm người dân được mời đến xem màn trình diễn của đoàn ca múa Hoàng gia.
Sau khi đeo mặt nạ, mặc chiếc váy ngắn hở cả nửa ngực và phần mông, cầm theo giấy xin nghỉ có chữ ký của người phụ trách đoàn ca múa, Tô Thâm Tuyết giả thành một vũ công có người nhà gặp chuyện không may, trót lọt đi qua trạm kiểm soát cuối cùng.
Người đưa cô đến số Một đường Jose là một người bạn của Hà Tinh Tinh.
Cô giáo ơi, em có thể bảo đảm với cô rằng, nước mắt của em lần này không phải vì đau thương, mà chỉ là một loại nghi thức, một nghi thức từ biệt mà thôi.
Mỳ ăn liền cà chua và khoai tây chiên mua lần đầu tiên vĩnh viễn là mỳ ăn liền cà chua và khoai tây chiên của lần đầu tiên. Tô Thâm Tuyết cũng chỉ có thể là Tô Thâm Tuyết, không phải là bất kỳ ai khác, lại càng từ chối trở thành vật thay thế của bất cứ ai, dù chỉ là một giây một phút.
Cô gọi Hà Tinh Tinh đến.
Nhưng cô ta vẫn không hề nhúc nhích, k3hông chỉ thế, lại còn dùng tư thế vô cùng hèn mọn, cầu xin Nữ hoàng giúp Thủ tướng.
Thật buồn cười, dường như cô ta đã quên9, người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết này mới là Phu nhân Thủ tướng.

Đứng dậy ngay.
Cô lạnh lùng quát.
Đi qua lớp tường rào, xung quanh trăm hoa đua nở, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, Tô Thâm Tuyết vẫn dễ dàng nhận ra Utah Tụng Hương mặc áo sơ mi sáng màu đang đứng dựa vào thân cây chuông vàng.
Trong lúc mơ hồ, cô như nhìn thấy cậu thiếu niên đứng dưới gốc cây hoa anh đào năm nào. Cô mặc váy ngắn, anh mặc áo sơ mi cộc tay, anh giơ tay lên, nhặt cánh hoa anh đào vương trên mái tóc cô.
Nghĩ đến đây, mắt cô lại lấp lánh ánh lệ.

Tiệc chia tay diễn ra vào một ngày trước lễ rửa tội của Nữ hoàng.
Khi ấy, Tô Jenny đã nói như thế.
Không, đừng, cô giáo ơi, xin đừng!
Cô giáo ơi, xin cô, xin cô hãy cầu nguyện với thần linh trên cao tận mây xanh kia, xin hãy thương xót em với.
Chỉ là, ánh lệ kia nhanh chóng bị một tiếng
Arthur
làm tan biến. Cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng, mười mấy người đàn ông nằm ngồi ngả ngớn rải rác trên bãi cỏ. Người đàn ông gần Tô Thâm Tuyết nhất bắt đầu đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi:
Arthur, vũ công do cậu mời đến đấy à?


Một người đàn ông khác cũng đứng dậy, huýt sáo vang dội:
Arthur, dáng người này rất nóng bỏng, tôi thích.
Xuyên qua hai người đàn ông kia, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Utah Tụng Hương đã rời khỏi thân cây chuông vàng.

Anh đi về phía cô, một bước, hai bước, ba bước, vứt cả ly rượu lên nền đất, tức giận gọi một tiếng
Tô Thâm Tuyết
.

Dường như nhớ ra điều gì, anh còn giật mạnh khăn trải bàn, nhanh chóng lướt như bay qua khỏi hai người đàn ông kia.

Ngay sau đó, tấm khăn trải bàn kia đã quấn lấy thân thể cô không chừa một khe hở.


Bữa tiệc kết thúc!
Utah Tụng Hương vung tay lên.

Chỉ trong thoáng chốc, cả khu vườn cũng chỉ còn lại hai người họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!.