Chương 261: Tất cả kết thúc rồi (4)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 847 chữ
- 2022-02-06 12:42:42
Cô cắn răng, chiếc áo ngoài rơi xuống đất, thật tốt, tiếp tục nào.
Nhưng mà...
Cô hỏi Lục Kiêu Dương, anh còn không nhìn rõ cô, thì anh vẽ thế nào.
Không có câu trả lời.
Dưới sự khích lệ của Lục Kiêu Dương, Tô Thâm Tuyết đã mặc chiếc áo sơ mi nam đó vào.
Sau khi thay áo xong, Lục Kiêu Dương lại yêu cầu Tô Thâm Tuyết quay trở lại nhà tắm. Trong lúc cô không hề chuẩn bị, anh mở vòi sen, sau một thoáng, từ tóc đến chiếc áo sơ mi cô mặc đều ướt sũng.
Làm trò gì vậy? Đã mặc áo sơ mi thì còn gọi gì là người mẫu khỏa thân nữa.
Nhưng lúc đó, thái độ của chàng trai trẻ đến từ Missisippi vô cùng kiên quyết.
Trước khi rời khỏi phòng tắm, Lục Kiêu Dương để lại một câu,
Tô Thâm Tuyết, hoặc là lau khô tóc và tới phòng tranh, hoặc là thay đồ lại, và cút khỏi chỗ của tôi.
Tô Thâm Tuyết không muốn chào từ biệt chàng trai trẻ Missisippi bằng cách
cút
chút nào.
Đường nét rõ ràng hơn à? Sau khi hiểu ra, cô cúi đầu nhìn.
Rõ cái gì, cái gì rõ chứ? Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhận thấy lớp vải dính trên người cô đang dần biến thành màu trắng đục mờ như lớp sương mù nhẹ buổi sáng, ẩn giữa màn sương mờ đó là hai đóa hoa hồng tươi nở rộ.
Má cô nóng ran lên còn ánh mắt mở to, chẳng vì sao cả, Tô Thâm Tuyết chỉ biết đến khoảnh khắc này thôi.
Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi đã thực hiện được ước mơ thời niên thiếu của mình, sau khi lớn lên sẽ hẹn hò với một họa sĩ vẽ tranh khỏa thân và trở thành người mẫu cho người đó.
Má cô nóng ran.
Trong phòng tranh ngập tràn những giai điệu quen thuộc, tiếng hát của ca sĩ chính Freddie của ban nhạc Queen lúc thì như tiếng con nhím đang càu nhàu với mẹ, lúc thì như tiếng giáo viên đang dạy dỗ học trò, lúc lại giống một kẻ ngốc nghếch đang gọi người yêu của mình.
Đừng mà!
Cô hét lớn.
Cuối cùng, Lục Kiêu Dương nới với Tô Th6âm Tuyết rằng người mẫu cũng không nhất thiết phải cởi hết toàn bộ. Lục Kiêu Dương đưa cho cô một chiếc áo sơ mi trắng của 5nam, bảo cô mặc vào.
Bên trong áo sơ mi cô không mặc gì nữa cả. Sau khi hoàn hồn, cô hét lên,
Lục Kiêu Dương, cậu là đồ khốn!
Lục Kiêu Dương đưa cho cô một chiếc khăn bông, bảo cô lau khô tóc. Anh đợi cô ở bên trong phòng tranh.
Vậy nên, mới có giờ phút này, cô mặc một chiếc áo sơ mi ướt sũng ngồi trước mặt Lục Kiêu Dương, hai người cách nhau khoảng năm mét.
Giữa khoảng cách năm mét này còn được treo thêm một tấm rèm trắng mỏng.
Cô hỏi tại sao phải treo thêm rèm, chàng trai trẻ Missisippi đã đưa cho Nữ hoàng một câu trả lời như sau:
Đây là sự tôn trọng đối với Nữ hoàng
, và cả
Thân hình của Nữ hoàng quá nóng bỏng, người vẽ tranh cho Nữ hoàng là một chàng trai trẻ có nhu cầu cao, tôi sợ phải thường xuyên chạy vào nhà tắm mất.
Đây là...
Có gì đó bỗng di chuyển động đậy.
Âm nhạc ngừng lại lúc nào, cô cũng không biết. Cô đã ở đây bao lâu rồi, cô cũng không biết. Bức tranh mà chàng trai Missisippi vẽ cô có đẹp không, cô cũng không biết nốt.
Cô đứng trên bục dành cho người mẫu.
Thông qua tấm rèm trắng, cô có thể lờ mờ nhìn thấy Lục Kiêu Dương. Đương nhiên, Lục Kiêu Dương cũng sẽ nhìn thấy cô mờ mờ ảo ảo qua tấm rèm đó.
Cô lại hỏi tiếp, cho đến khi từ phía bên kia tấm rèm truyền tới tiếng nói,
Im lặng.
Nữ hoàng bệ hạ, nếu Người còn ồn ào nữa, các đường nét đặc thù sẽ càng rõ ràng hơn đấy.
Lục Kiêu Dương nói với cô.
Khi Lục Kiêu dương mặc lên ch8iếc tạp dề để vẽ tranh, Tô Thâm Tuyết chỉ mới cởi xong áo khoác ngoài. Ngại Lục Kiêu Dương cười nhạo, cô đã bao biện rằng v3ì đây là người quen nên không thể làm được.
Vậy nên, Lục Kiêu Dương nói ở thành phố Goose mình cũng có mấy người bạ9n làm họa sĩ, nếu như Nữ hoàng bệ hạ muốn...
Tô Thâm Tuyết nhớ rằng anh và cô đã từng nói về chuyện này. Lúc đó Lục Kiêu Dương còn nói như đinh đóng cột rằng, giữa chừng mà chạy vào nhà tắm là một hành động vô cùng thiếu chuyện nghiệp, anh sẽ không phạm phải sai lầm đó.
Hiển nhiên, chắc chắn câu trả lời thứ hai của chàng trai trẻ Mississippi chỉ để làm vui lòng Nữ hoàng mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.