Chương 263: Tất cả kết thúc rồi (5)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1384 chữ
- 2022-02-06 12:42:38
Vừa đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của anh, chân cô đã bất giác run rẩy.
Tụng… Tụng Hương.
Miệng cô cũng như bị đôi châ8n liên lụy,
Anh… Anh cũng thấy đấy, ở giữa còn cách một lớp vải, cậu ấy không thấy em được đâu.
Cô như trở lại thời điểm hơn nửa giờ trước, khi cô đứng trước tấm gương được đặt trong phòng vệ sinh nhà Lục Kiêu Dương.
Chỉ vì bóng dáng bên trong bức tranh, các cột mốc thời gian bỗng như đè lên nhau chằng chịt.
Tô Thâm Tuyết, em tin chắc, em cam 3đoan rằng cậu ta không thể nhìn thấy được em sao?
Anh gằn từng chữ.
Lúc này, họng súng trong tay Utah Tụng Hương đã đối diện với ngay9 phần đầu của Lục Kiêu Dương.
Tiếng cười chế nhạo vang lên từ đỉnh đầu cô.
Tô Thâm Tuyết, dáng vẻ hiện tại của em thật khiến người ta nuốt không trôi, còn phiền hơn cả lúc em lén lút đi gặp luật sư nữa đấy.
Tô Thâm Tuyết nhanh chóng đi đến trước giá vẽ.
Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn thoáng qua, cô đã đờ đẫn cả người.
Ba trăm hai mươi phút này còn phải được chia thành ba giai đoạn: một trăm phút đầu tiên chủ yếu được dùng để phác họa đường cong của người mẫu; hơn hai trăm hai mươi phút còn lại được dùng để thực hiện công đoạn đánh bóng và chỉnh sửa. Do đó, phải mất ít nhất ba ngày mới có thể hoàn thành một bức tranh khỏa thân hoàn thiện.
Trong khi đó, cô cũng chỉ mới đứng làm mẫu gần vỏn vẹn ba mươi phút mà thôi.
Rõ ràng cái gì cô cũng có, cả thế giới này, biết bao nhiêu người đều nói họ muốn trở thành người như Tô Thâm Tuyết.
Trong khoảnh khắc ấy, cô không thể phân biệt nổi, cô gái bên trong bức tranh là Tô Thâm Tuyết, hay người con gái đang đứng ngay trước bức tranh mới là Tô Thâm Tuyết. Đầu ngón tay cô lướt dần theo mái tóc ướt đẫm của người con gái trong tranh, rồi dừng lại trên gương mặt ửng đỏ của cô gái ấy.
Hiểu rồi.
Tô Thâm Tuyết đã hiểu Lục Kiêu Dương rồi.
Tô Thâm Tuyết.
Thuở nhỏ, cô giáo có nói, Thâm Tuyết của cô luôn yên tĩnh thế kia, không biết sau này lớn lên, Thâm Tuyết sẽ trông thế nào.
Đôi môi cô càn run rẩy dữ dội:
Dĩ… Dĩ nhiên, em bảo đảm.
Lục Kiêu Dương đã nói, anh cần ba trăm hai mươi phút để hoàn thành một bức tranh khỏa thân.
Cô lại dừng thêm một lúc:
Tụng Hương, anh có thể gọi điện thoại đến công ty hàng không để kiểm tra, trên chuyến bay đến Sydney vào tám giờ mười phút ngày mai có một hành khách tên Hans. Chính em đã sai Hà Tinh Tinh đặt vé, bởi vì trò chơi ‘Kết bạn’ này đã dần trở nên nhạt nhẽo rồi.
Cô lùi về sau nửa bước, ngẩng đầu lên để anh có thể nhìn thấy gương mặt mình. Nước mắt cô nhanh chóng dâng trào, rưng rưng nơi đáy mắt.
Gương mặt điềm đạm đáng yêu của cô in sâu vào trong đôi mắt anh.
Cô nhếch môi, nói:
Tụng Hương, trò chơi ‘Kết bạn’ của Tô Thâm Tuyết đã kết thúc rồi, anh xem, như thế đã được chưa?
Tụng Hương, anh chờ một chút… Anh sẽ nhanh chóng hiểu rõ, tất cả chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Cô giữ chặt tấm vải đang che trước ngực mình, nhanh chóng đi về phía giá vẽ.
Để kỷ niệm điều đầu tiên trong danh sách các nguyện vọng thuở nhỏ được thực hiện, cả giá vẽ và vải vẽ tranh sơn dầu đều là do chính tay cô chọn lựa.
Đó là gò má hây hây đầy phấn chấn, hệt như một thiếu nữ đi chợ phiên được gặp một chàng trai tuấn tú giữa đêm trăng vậy. Chỉ một cái chạm vai, chỉ vài ánh mắt đong đưa, trái tim cô gái đã đập rộn lên. Cô gái chạy về nhà, đứng trước gương với tâm trạng bối rối, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cơ thể người phụ nữ trưởng thành của chính bản thân mình, sau đó gương mặt dần ửng đỏ.
Cùng với gương mặt ửng đỏ đầy phấn chấn, trên vải vẽ tranh sơn dầu bị thấm ướt còn có hai điểm hồng nhạt lộ ra dưới lớp vải trắng đã bị thấm ướt đến gần như trong suốt.
Cô chậm rãi vươn tay chạm vào, tự hỏi tại sao dưới đầu ngón tay mình là xúc cảm bóng bẩy của giấy chứ không phải mặt kính bóng loáng.
Đầu ngón tay cô chạm vào đôi mắt trên mặt phẳng mềm mại gồ ghề kia.
Khẩu súng này chính là khẩu súng chuyên dụng của Thủ tướng. Viên đạn từ họng súng này bắn ra có thể được6 miễn trừ một vài trách nhiệm. Chẳng hạn như, một khi viên đạn trong cây súng này bắn về phía Lục Kiêu Dương, báo cáo sau đó sẽ là: Hành vi củ5a người chết có liên quan mật thiết đối với chuyện bất kính với Nữ hoàng, Thủ tướng đã không thể nhịn được nữa nên mới nổ súng tấn công.
Lúc này đây, cô như chim sợ cành cong, cảm thấy bản thân như đang ở một gian phòng bí mật đầy rẫy máy móc, lưỡi dao lạnh lẽo như băng, đạn phát ra mùi lưu huỳnh, ánh mắt đầy vẻ thù địch của Utah Tụng Hương.
Cô thu tay lại, bứt ánh mắt ra khỏi người con gái bên trong bức tranh.
Hiển nhiên, Utah Tụng Hương cũng đã nhìn thấy bức tranh này, sau đó mới thông qua bức tranh, nhìn thấy cô đang đứng đằng sau tấm rèm che.
Đúng, đúng vậy, em biết.
Cô nương theo lời anh,
Tụng Hương, trước đó không lâu, em còn nói với Hà Tinh Tinh rằng: ‘Hà Tinh Tinh, cuối cùng tôi cũng đã có bạn rồi.’ Anh cũng biết đấy, từ nhỏ đến lớn, con gái lớn nhà họ Tô chỉ biết không ngừng phấn đấu thăng tiến. Từ nhỏ đến lớn, cả thế giới của em cũng chỉ có duy nhất một mình Utah Tụng Hương. Cho đến bây giờ, điều đó vẫn chưa bao giờ thay đổi. Đối với Lục Kiêu Dương, em chỉ muốn biết cảm giác có bạn là như thế nào mà thôi. Bây giờ, em cũng đã biết rồi.
Cô dừng một chút, rồi lại tiếp:
Lúc này đây, em đã biết cảm giác có bạn là như thế nào rồi, mà thật ra thì cũng chỉ có thế mà thôi.
Hai điểm màu hồng nhạt ấy khiến người ta vừa nhìn đã muốn xé ngay lớp vải trắng kia ra để tìm tòi cho đến tận cùng, để thỏa mãn dục vọng của đôi mắt, nhưng vào giây phút cuối cùng lại phải cố cầm lòng mà rụt tay lại.
Mọi sự không đành lòng, mọi sự lưu luyến, cuối cùng lại hóa thành che chở.
Cô thở dài, cúi đầu đi đến trước mặt Utah Tụng Hương.
Tụng Hương, bây giờ em sẽ theo anh về.
Giọng cô lại càng khẽ khàng,
Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh.
Hơn nữa, giữa hai người còn cách một tấm rèm màu trắng, Lục Kiêu Dương không thể nhìn thấy cô được. Có lẽ chàng trai trẻ đến từ Mississippi này cũng chỉ phối hợp giả vờ giả vịt với cô mà thôi. Nói không chừng, trên bản vẽ của Lục Kiêu Dương vốn chưa có bất cứ thứ gì, hoặc có khi cũng chỉ là một con sóc hay lợn rừng gì đó mà thôi.
Nghĩ vậy, trái tim cô mới thoáng thả lỏng một chút.
Nghĩ đến đây, mắt cô chợt lấp lánh ánh lệ.
Tô Thâm Tuyết, nhìn bản thân mình đi, cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Chỉ vì một lời nói của cô, dáng vẻ của anh quả thật như muốn bóp chết cô mới thôi.
Đã được chưa anh? Hả anh?
Cô dịu dàng hỏi khẽ, trong giọng nói còn thoáng có vẻ làm nũng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.