Chương 268: Tất cả kết thúc rồi (7)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1272 chữ
- 2022-02-06 12:43:01
Tuy ngài Thủ tướng nói phải đợi đến khi kết thúc kỳ tuyển cử, vị Nguyên thủ của Goran mới có thể tiến hành kế hoạch sinh con cùng Nữ hoàng, nhưng ng8ài Thủ tướng cũng nói, không loại bỏ niềm vui bất ngờ.
Liệu tối nay có phải là khởi đầu của niềm vui bất ngờ kia không?
Đã một tuần3 từ khi xảy ra vụ việc của Lục Kiêu Dương. Đây cũng lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương gặp nhau kể từ ngày đó.
Mặc dù một tuần q9ua họ vẫn gọi điện cho nhau hằng tối.
Cô giáo ơi, thế giới lại đảo điên rồi.
Sắc trời dần sáng, Tô Thâm Tuyết dán lưng lên rèm che, cúi xuống nhìn khuôn mặt với cái trán lấm tấm mồ hôi kia. Cô giáo ơi, con trai trưởng nhà Utah đẹp trai thật đấy. Cô biết không, bây giờ em cảm thấy khá là tự đắc. Con trai trưởng nhà Utah đã bị con gái lớn nhà họ Tô mê hoặc không chỉ một chút thôi đâu. Em đã quyến rũ được anh ấy, rồi lại cười hì hì nói với anh ấy rằng, Tụng Hương em hận anh. Môi anh vừa ngấu nghiến môi cô vừa nói, Tô Thâm Tuyết, anh cũng hận em nhiều như vậy:
Hận em hôm đó đứng trên băng ghế dài lảo đảo sắp ngã, hận em thốt lên một câu 'Tụng Hương, em yêu anh' như lời chào hỏi không quan trọng. Tại sao lại có người phụ nữ như em, nói ‘em yêu anh’ một cách dửng dưng như vậy. Không phải rất đáng ghét sao? Không buồn rào trước đón sau đã nói câu 'Tụng Hương, em yêu anh' thành lời.
Cô không buồn bật đèn, lục lọi tìm túi của mình, thuần thục tìm thấy hộp thuốc.
Lúc này uống thuốc là còn gì nguyên nhân gì nữa chứ? Đêm nay trăng tròn, cô ngồi trước cửa sổ sát đất, mặt kề vào tấm cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Tại sao cô lại bất cẩn làm rơi thế nhỉ? Cô nhếch miệng cười.
Không đâu, cô cố ý để anh phát hiện ra đấy. Nghe có vẻ hơi trẻ con phải không? Cũng như bộ áo khoác denim thêu hoa Lục Kiêu Dương vẫn luôn mang theo nhưng không chịu mặc vào ấy mà.
Thưa cô, tất cả cũng chỉ để Tô Thâm Tuyết có thể đứng trước mặt Lục Kiêu Dương và nói:
Tôi nói này cậu nhóc, cậu thấy không, tôi đã cố hết sức vì người bạn như cậu rồi.
Cơn mệt mỏi ập tới.
Cùng xe riêng của Nữ hoàng tiến vào bãi đỗ xe số Một đường Jose còn có đoàn tuyên truyền tuyển cử. Ek6ip này từng phụ trách vận động tranh cử cho Thủ tướng Canada, lần này đến Goran xa xôi để quay clip vận động cho đêm trước tranh cử của Utah Tụng H5ương. Người dân Goran có thể thấy bóng dáng của Nữ hoàng xuất hiện tại clip tuyên truyền đêm trước ngày bầu cử.
Utah Tụng Hương đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe. Anh mặc áo len màu xám nhạt, quần jean màu xanh đậm, cơ thể mảnh dẻ gọn gàng, tư thế mở cửa xe cho Nữ hoàng làm ống kính của nữ quay phim khẽ rung lên.
Trong ống kính, ngài Thủ tướng dịu dàng đón tay Nữ hoàng. Nữ hoàng cười ngọt ngào đáng yêu, cả hai cùng tiến vào thang máy.
Cửa thang máy khép dần rồi đóng lại.
Âm thanh dường như vang lên quanh quất đâu đó. Dưới sắc trời tờ mờ sáng, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy một hình bóng dáng lặng lẽ trước mắt. Ánh mắt đang ghim chặt vào khuôn mặt cô đang nói cho cô biết: Con trai trưởng nhà Utah giận rồi.
Không biết cơn giận của con trai trưởng nhà Utah có liên quan đến tờ hướng dẫn sử dụng ghi rõ chữ
thuốc tránh thai
rơi dưới đất không. Nếu có con thì càng khó để ly hôn.
Cô nhắm mắt, mãi như vậy cho đến khi nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên:
Tô Thâm Tuyết đúng là cọc gỗ.
Cô nhắm nghiền mắt, thời gian lặng lẽ trôi đi, cho đến khi tiếng hít thở đều đều vang lên, cô khó nhọc đặt chân xuống sàn nhà. Kéo dài gần một tiếng. Người dân Goran hẳn phải cảm thấy tự hào vì họ có một vị Thủ tướng tràn trề sức lực như vậy. Tô Thâm Tuyết bật cười.
Nụ cười càng sâu thêm.
Một bóng đen phủ lên mặt cô, kèm theo hơi thở đằng đằng sát khí.
Tô Thâm Tuyết chỉ muốn thử cảm giác nổi loạn thôi.
Bây giờ con trai trưởng nhà Utah đã bị chọc tức rồi. Trước đó không lâu, anh đã công bố với dân chúng về kế hoạch sinh con của Thủ tướng và Nữ hoàng.
Còn bảy tiếng nữa, cô sẽ xuất hiện tại Tòa án trọng tài Hoàng gia.
Cảnh cửa Tòa án trọng tài Hoàng gia quá dày quá nặng, liệu cô có khả năng đẩy nó ra không. Nếu cô không làm được, ngày hôm đó, người dân Goran sẽ nhận được một tin giật gân: Vương miện Hoa hồng đã đổi chủ.
Cũng giống như cách trò chuyện của họ suốt một tuần qua, dường như tất cả mọi chuyện đều không có gì thay đổi. Họ cùng dùng bữa tối, sau bữa tối là tản bộ, tản bộ xong anh đến phòng làm việc, cô quay về phòng ngủ. Dù cô có khóa trái cửa, nửa đêm hơi thở quen thuộc vẫn đến đúng hẹn. Cô nghiêng mặt đi, né tránh khỏi nụ hôn của anh. Anh không chịu buông, cho đến khi cảm nhận được vị rỉ sắt từ miệng nhau, cô mới hỏi:
Tụng Hương, muốn tiếp tục như vậy sao?
Ừ.
Khi đã chắc chắn không còn khe hở nào, Tô Thâm Tuyết thôi cười, muốn tránh khỏi tay Utah Tụng Hương nhưng không được.
Cửa thang máy mở ra, quản lý đời sống của Thủ tướng đứng trước cửa. Utah Tụng Hương chuyển sang ôm hông cô, làm cô bị động kề sát vào anh, giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai:
Chết tiệt, lại gầy rồi.
Sáng sớm, trên ban công, không khí rất trong lành, mùi thơm thức ăn cũng rất tuyệt. Sớm không nói, muộn không nói, lại chọn đúng lúc anh đang chú ý tới vài sợi tóc lòa xòa rơi bên Thái dương Tô Thâm Tuyết, cảm thấy cô ấy thật quyến rũ mà nói 'Tụng Hương, em yêu anh'. Dòng tư duy của anh bị gián đoạn. Không phải như vậy, rốt cuộc sai ở đâu chứ? Không phải như vậy.
Trước khi Tô Thâm Tuyết nói câu 'Tụng Hương, em yêu anh', anh chán ghét tất cả những người từng nói câu này với anh, kể cả Jellybean Vivian quen từ hồi ba tuổi. Duy chỉ có câu nói 'Tụng Hương, em yêu anh' từ miệng Tô Thâm Tuyết là khác biệt.
Nếu lúc này, có người hỏi Utah Tụng Hương, người anh căm hận nhất là ai, anh sẽ trả lời, không phải Tô Thâm Tuyết thì còn ai vào đây nữa. Nếu hỏi anh, anh căm hận nhất điều gì ở cô ấy, anh sẽ nói, anh căm hận tất cả những thời khắc cô ấy nói 'Tụng Hương, em yêu anh.' Một câu 'Tụng Hương, em yêu anh' nhẹ bẫng như vậy đã đẩy anh rơi vào con đường không lối về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.