Chương 279: Trưng cầu dân ý (1)
-
Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn!
- Tg Loan
- 1489 chữ
- 2022-02-06 12:43:13
Ngài Thủ tướng?
Cô lắp ba lắp bắp.
Người đàn ông đưa tay ra dấu
suỵt
với Rachel. Như vậy thì... được, được, im l8ặng, im lặng… Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào khuôn mặt người đàn ông đó.
Anh bước từng bước thật nhẹ nhàng đến trước m3ặt người phụ nữ kia, dùng một chiếc lược chải lại mái tóc cô cho thật gọn gàng, rồi lại kéo áo khoác và mũ lên che đầu cô đ9i, không quên đưa tay với lấy chiếc kính râm to quá khổ kia.
Đêm đó.
Rachel đã xóa bài đăng kể về việc cô gặp được một tên trộm vặt mang túi hàng hiệu mà lại ăn trộm viên kẹo có giá một đô rưỡi trên mạng xã hội vào năm ngoái. Cũng may là có rất ít người chú ý đến thông tin của bài đăng này.
Rachel bước tới trước cửa sổ, hướng về phía Cung điện Jose.
Tại sao lại nói vậy? Bởi vì chẳng bao lâu sau, người phụ nữ trung niên này được xác nhận là một bệnh nhân tâm thần.
Rachel cũng được xem đoạn video ghi lại cảnh người phụ nữ trung niên này được các nhân viên của trại tâm thần đưa đi. Cô ta yên lặng đến mức không giống như có bệnh, yên lặng để cho người ta nắm tay đưa đi... giống như... giống hệt như cảnh tượng Thủ tướng nắm tay Nữ hoàng dắt đi trong chiều nay vậy.
Nghĩ đến đây, Rachel bất giác rùng mình.
Xong xuôi, người đàn ông lại kéo tay cô. Lần này người phụ nữ không hề từ chối, tự nhiên nắm tay người đàn ông và cùng anh rời đi.
Cửa nhà kho nhẹ nhàng đóng lại.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong im lặng.
Ngay cả khi nhân viên an ninh khẩn cấp của Thủ tướng không yêu cầu, Rachel cũng sẽ làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Cô cũng giống người cha của mình, vô cùng yêu nước, cũng như vô cùng yêu quý lãnh tụ, và cả Nữ hoàng của đất nước này nữa.
Tất cả những điều Thủ tướng và Nữ hoàng làm vì Goran đều xứng đáng có được sự tín nhiệm và lòng trung thành của mọi công dân Goran.
Rachel quyết định tắt đèn đi ngủ.
Cùng lúc đó, tại số Một đường Jose.
Tô Thâm Tuyết đặt cây bút ký màu xanh vào hộp trang điểm. Tính cả cây bút ký này, có tổng cộng chín món trong hộp trang điểm.
Hơn nữa, vài ngày trước, một phụ nữ trung niên tự xưng là người ủng hộ Nữ hoàng đã ngồi lặng lẽ trong công viên đối diện số Một đường Jose, cầm một tấm biển có dòng chữ
Xin ngài Thủ tướng hãy dừng việc giam lỏng Nữ hoàng trong nhà!
Một người tốt bụng bước tới hỏi người phụ nữ sao lại biết được điều này. Người phụ nữ đó nói mình biết được nhờ phân tích ngôn ngữ cơ thể của Nữ hoàng khi Người xuất hiện vào dịp năm mới, kết hợp với sự vắng mặt lâu dài của Nữ hoàng, và cuối cùng là nhờ trực giác.
Trực giác? Trực giác của một kẻ tâm thần không ổn định ư?
Người đàn ông vừa mới mở cửa nhà kho kia là Thủ tướng Chính phủ. Vậy thì, người phụ nữ vừa bị cô lôi vào nhà kho này là Nữ hoàng sao?
Suy nghĩ của cô tua nhanh, tua đến hình ảnh người phụ nữ kia điềm nhiên thả chiếc bút ký vào túi và làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Nói như vậy thì...
Rachel đưa tay bịt chặt miệng mình, sợ rằng nếu không cẩn thận, câu
Nữ hoàng mắc bệnh ăn trộm vặt
sẽ buột ra khỏi miệng cô mất.
Hơn nữa, nếu Nữ hoàng bị Thủ tướng quản thúc, thì sao Người có thể xuất hiện tại siêu thị được chứ?
Luôn luôn là vậy đấy.
Ngay cả những điều tầm thường xung quanh Hoàng gia, một khi được lan truyền ra công chúng thì sẽ trở thành một chuỗi các bí mật kinh thiên động địa.
Bình tĩnh trở lại, Rachel nói với đồng nghiệp, cô cũng nhìn thấy người đàn ông đeo kính kia rồi. Có điều, đó chỉ là một người đàn ông có ngoại hình trông giống Thủ tướng mà thôi.
Sau đó, Rachel bổ sung một chiếc bút khác vào vị trí chiếc bút ký bị đánh cắp.
Trên đường trở về nhà, Rachel nhìn thấy lực lượng an ninh phản ứng nhanh của Thủ tướng đang đứng gác tại công viên gần nhà cô.
Giây tiếp theo, một số ý nghĩ kỳ lạ vừa nổi lên đã bị Rachel gạt bỏ ngay lập tức.
Năm ngoái, Cung điện Jose đã công khai chia sẻ tình trạng tâm lý của Nữ hoàng. Nữ hoàng đã ăn trộm một cây bút ký. Đây chỉ là một cách để giải tỏa áp lực mà thôi.
Đúng vậy, đúng là như vậy.
Một người đàn ông đưa cho Rachel số tiền bằng với giá trị của cây bút bị đánh cắp cùng danh thiếp cá nhân của anh ta, nói với cô rằng, sau này nếu còn có sự việc tương tự xảy ra thì hãy liên lạc với anh ta.
Cô có thể coi như sự việc vừa rồi chưa từng xảy ra không?
Người đàn ông đó hỏi cô bằng giọng chân thành.
Được, tôi có thể.
Cô đáp.
Định thần lại, Rachel nhìn chằm chằm tay trái của mình. Tay cô đang cầm tấm ảnh nhà lãnh đạo tối cao của đất nước này trong buổi lễ nhậm chức. Người đàn ông trong tấm ảnh đó vừa tới đây.
Đúng vậy, anh vừa ở đây, cô chắc chắn.
Nhìn hết tay trái cô lại nhìn sang tay phải. Tay phải cô trống rỗng, cây bút ký đã bị lấy đi mất rồi.
Nương theo ánh mắt anh, Rachel nhìn xuống chiếc bút ký trong tay mình.
Rachel vội càng đưa chiếc bút tới trước mặt người đàn ông đó.
Người đàn ông nhận lấy chiếc bút, bỏ vào trong túi áo khoác ngoài của người phụ nữ kia.
Chiếc kính râm to đùng lại trở về trên khuôn mặt người6 phụ nữ ấy.
Người đàn ông thực hiện một loạt các hành động liên tiếp.
Sau khi đeo kính lên cho người phụ nữ5, người đàn ông kéo tay cô, nhưng cô nhanh chóng giấu tay ra sau lưng né tránh. Người đàn ông nhìn quanh quất, cuối cùng ánh mắt dừng lại vào thứ mà Rachel đang cầm trên tay.
Ra khỏi nhà kho, Rachel nhìn thấy đồng nghiệp của mình đang đứng chết lặng trong ngỡ ngàng.
Đồng nghiệp nói với cô, mấy phút trước, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông trông rất giống Thủ tướng, hỏi cô ấy rằng có nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh lục đậm hay không.
Nhưng có một điều khác là, ngài Thủ tướng không đeo kính, còn người đàn ông hỏi thăm cô thì có đeo kính.
Cửa nhà kho được mở ra một lần nữa, nhân viên an ninh của siêu thị xuất hiện trước cửa.
Rachel vội vàng giải thích với nhân viên an ninh rằng đó chỉ là một sự hiểu nhầm.
Nhân viên an ninh siêu thị cằn nhằn vài câu rồi rời đi.
Đó là nơi ở của Nữ hoàng.
Kể từ khi bước sang năm mới, đã tròn năm mươi hai ngày, Nữ hoàng không hề xuất hiện trước công chúng.
Rachel nhớ đến cảnh tượng xảy ra trong nhà kho chiều nay, khi được Thủ tướng dắt tay rời đi, Nữ hoàng trông giống hệt một con rối vô hồn. Đồng thời cô cũng nghĩ về tin tức Nữ hoàng đã không xuất hiện ở Cung điện Jose trong một thời gian dài. Rachel cảm thấy có gì đó bứt rứt.
Sau vài phút trôi qua, bởi vì nhất cử nhất động của người đàn ông đều vô cùng thận trọng, nên Rachel cũng bất giác kìm nén cả hơi thở của chính mình.
Lúc này cảm giác như sắp nghẹt thở, cô mới thở hắt ra một hơi.
Rachel là người duy nhất còn lại trong nhà kho.
Cô coi đó như báu vật, cứ đếm đi đếm lại cả chục lần.
Món đầu tiên được đặt vào hộp là một thanh kẹo cao su trị giá một đô la rưỡi, lần thứ hai là một quả trứng sô cô la, và sau đó, là một cái bật lửa, bánh quy, kẹo, sách, một muỗng súp nhỏ, ống hút nhựa và bút ký.
Thấy thỏa mãn, cô thở nhẹ một hơi.
Cô chạm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhanh chóng cất hộp trang điểm vào một vị trí xa xa. Đúng rồi, cô còn chưa tắm. Cô quay lưng lại với hình ảnh phản chiếu kia, đi đến phòng trang phục.
Mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.